Thế giới thứ chín

Chương 526




- Làm sao ngươi biết rõ mọi chuyện như vậy?

Địch Cửu hoài nghi nhìn Chu Bất Kiếm, hỏi.

Thấy thế, Chu Bất Kiếm tự giễu cười đáp:

- Chuyện này không phải ta điều tra được mà là do tiên tổ lưu lại. Khương Thiên kia dù có tài giỏi tới đâu đi nữa, bất quá vẫn là một tên đệ tử mà thôi, gã ám toán tổ tiên ta nhưng không biết ngài đã lưu một tia thần hồn lạc ấn ở trong Thiên Địa Ngũ Phương Kỳ.

- Về sau, Khương Thiên định dùng Ngũ Phương Kỳ tìm kiếm pháp bảo trấn áp khí vận tại tứ đại tiên lục, tổ tiên ta mới biết gã định làm cái gì, súc sinh ấy không ngờ lại muốn tước đoạt khí vận của Tứ đại tiên lục, muốn tạo nên đại đạo trong thế giới của chính gã. Thế nhưng ngài đã không còn cách nào ngăn chặn được hành vi của gã.

- Còn lý do Thiên Địa Ngũ Phương Kỳ thất lạc, ngươi có biết không?

Địch Cửu hỏi.

Chu Bất Kiếm gật đầu:

- Ta biết, chuyện mà Khương Thiên kia làm quá mức nghịch thiên, quá mức hèn hạ, thậm chí ngay cả khí vận hành tinh mẹ gã cũng muốn cướp đoạt, kết quả gã đã bị phản phệ, đại đạo xuất hiện vết rách. Tuy bản thân gã sắp vẫn lạc nhưng vẫn còn đứa con trai tên Khương Đại. Tư chất Khương Đại nghịch thiên còn hơn phụ thân y, mà mưu tính lại càng thêm âm hiểm. Sau khi thần hồn lạc ấn của tổ tiên bắt đầu tán loạn, tổ tiên ta biết không thể ở lại trong Ngữ Phương Kỳ để giám thị Khương Đại nữa, thế nên ký ức tàn hồn của tổ tiên đã quay về động phủ của mình và lưu lại tại đấy.

- Thẳng đến khi ta sử dụng huyết mạch chính mình tiến vào trong và đạt được di vật của người thì mới biết được chuyện này. Về sau, khi Tứ Phương lâm vào thời kỳ hoàng hôn, ta thật hoài nghi do Khương Đại làm. Chỉ là Tố Sắc Vân Giới Kỳ lại nằm trên người Tây Lăng Nguyên Di khiến ta hoài nghi Khương Đại không phải người gây ra, mà chỉ hấp thu giáo huấn từ Khương Thiên, dứt khoát trở thành khôi lỗi. Đồng dạng, Tây Lăng Nguyên Di cũng là khôi lỗi của Khương Đại, chỉ là tên đó đã bị Địch Cửu đạo hữu hạ sát.

Nghe xong, Địch Cửu âm thầm gật đầu, Chu Bất Kiếm đoán hoàn toàn chính xác, hắn không nghĩ người thứ tư đã bị hắn xử lý từ sớm.

Cũng chẳng biết Khương Đại thông qua thủ đoạn nào lại khiến Tây Lăng Nguyên Di và cả ba người kia làm việc cho y.

Địch Cửu thu được Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ từ trong tay Dạ Hy, xem ra hắn đoán không sai, Dạ Hy là người mà Khương Đại cử ở lại Huyễn Thải tiên lục để thu thập khí vận.

Chu Bất Kiếm tiếp tục nói:

- Bấy giờ, ta vô lực quan sát Huyễn Thải tiên lục và Lôi Đình tiên lục, tất cả lực chú ý của ta đều nằm trên thân Tây Lăng Nguyên Di tại Ma Y tiên lục. Cũng may Tây Lăng Nguyên Di bị Địch đạo hữu giết, ta mới có cơ hội tiếp tục mài giũa Kiếm Đạo của mình.

- Chu đạo hữu, làm sao ngươi biết nơi đây có một truyền tống trận, còn là truyền tống trận mà Khương Đại lưu lại?

Địch Cửu hỏi ra nghi vấn cuối cùng trong lòng.

Chu Bất Kiếm lấy một vật phẩm hình trái tim trong suốt ra, thứ này vừa xuất hiện, Địch Cửu liền cảm nhận được một cỗ khí tức kiếm ý mênh mông bàng bạc. Kiếm ý thật mạnh, Địch Cửu âm thầm khâm phục.

Nắm chặt vật phẩm trong suốt đó trong tay, Chu Bất Kiếm ngạo nghễ nói ra:

- Đây là kiếm tâm do tiên tổ của ta lưu lại lúc gần đi xa, Kiếm Đạo của người đã đạt tới cảnh giới Thông Minh Kiếm Tâm, Thông Minh Kiếm Tâm cũng thành hình. Vô luận tư chất Khương Thiên hay Khương Đại có nghịch thiên bao nhiêu, cuối cùng thứ bọn họ học được vẫn là kiến thức Kiếm Đạo từ Chu gia. Nằm trong phạm vi giới vực này, đạo văn Khương gia được kích phát thì Thông Minh Kiếm Tâm mà tổ tiên lưu lại sẽ cảm nhận được.

Thì ra là thế, trong lòng Địch Cửu hoàn toàn hiểu rõ.

Thật sự là hắn không nhìn nhầm người, Chu Bất Kiếm không phải loại tu sĩ hủy đi khí vận một giới.

Lúc này, đến lượt Chu Bất Kiếm cũng cảm thấy có gì đó không đúng, ông thu hồi Thông Minh Kiếm Tâm rồi nghi ngờ hỏi:

- Địch đạo hữu, nơi đây hẳn là truyền tống trận Khương Thiên hoặc Khương Đại lưu lại lúc trước, vì sao truyền tống trận xuất hiện lâu như vậy mà vẫn không có người tới? Theo lý thuyết, truyền tống trận này mạng mục đích tụ họp thuộc hạ của y đến đây. Tuy Tây Lăng Nguyên Di đã chết, vẫn còn lại người của các tiên lục khác mà.

Địch Cửu bật cười, đưa tay vỗ vai Chu Bất Kiếm:

- Chu tông chủ, nếu ta không đoán sai, thuộc hạ của Khương Đại tại Huyễn Thải tiên lục hẳn là Dạ Hy, Tứ Phương tiên lục là Dịch Vận, Lôi Đình tiên lục là Lệ Lôi, mấy người này đều đã bị ta giết, bọn họ có thể đến mới là quái sự. Nếu Khương Đại kia nhận được tin đám mã tử mà y dày công sắp đặt đều bị ta xử lý, chẳng biết có tức giận tới mức ói máu không.

Mã tử có ý gì Chu Bất Kiếm không rõ, thế nhưng ông thật sự bị kinh trụ bởi lời nói của Địch Cửu, thật lâu sau mới thán phục đáp:

- Thì ra là vậy...

- Chu đạo hữu, lúc trước khi còn ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành vẫn muốn cùng ngươi ngồi đàm đạo một chút, gặp nhau ở nơi đây thật trùng hợp.

Tâm tình bây giờ của Địch Cửu rất vui vẻ.

Rốt cuộc Chu Bất Kiếm cũng kịp phản ứng, những gì Địch Cửu nói đều là sự thật, vì thế ông kích động vô cùng, khẽ khom người với Địch Cửu:

- Địch đạo hữu, đa tạ ngươi.

Địch Cửu khoát tay chặn lại:

- Chỉ là việc nhỏ, tiện tay làm mà thôi.

Chu Bất Kiếm thở dài:

- Tứ đại tiên lục có vô số tu sĩ nhưng không biết sở dĩ bọn họ có thể an ổn cho tới hôm nay, duyên cớ là bởi vì ngươi. Chỉ có người chí công vô tư như ngươi mới đủ khả năng làm nên đại sự, trong lòng chẳng có chút đen tối nào, thành tựu tương lai của ngươi chắc chắn vượt xa Chu Bất Kiếm ta.

Sau khi Chu Bất Kiếm nói xong, lần nữa khom người nói:

- Địch đạo hữu, ngươi biết cừu nhân lớn nhất của ta là Khương gia. Mặc dù tư chất ta không tệ nhưng so với Khương Đại, ta vẫn hiểu rõ chính mình, ai…

Địch Cửu biết lễ này của Chu Bất Kiếm có ý gì, đó là đem hi vọng báo thù ký thác trên người hắn, vì thế hắn vội vàng ngăn Chu Bất Kiếm lại rồi nói:

- Chu đạo hữu, dù hiện tại ngươi không bằng Khương Đại, thế nhưng ai nói trước được tương lai. Còn tên khốn kia, tất nhiên ta sẽ không bỏ qua cho y.

- Địch huynh có thể chỉ điểm cho ta?

Chu Bất Kiếm hiểu rõ đại đạo của của mình xa xa không bằng Địch Cửu.

Có lẽ Mạc Lâu Tuyết rất kinh ngạc khi Địch Cửu có thể đối kháng người áo đen, còn Chu Bất Kiếm lại khác, ngạc nhiên qua đi, ông hiểu rõ việc đó vô cùng bình thường.

Địch Cửu hơi trầm ngâm:

- Chu đạo hữu, Kiếm Đạo của ngươi tràn ngập khí thế một đi không trở lại, chẳng chút quanh co, trong lòng thẳng thắn rõ ràng. Ta rất xem trọng loại Kiếm Đạo này, ta cho rằng trong tương lai, Kiếm Đạo của ngươi chẳng thấp hơn Khương Đại. Khương Đại kia mạnh hơn là do thiên phú tốt. Thế nhưng vẫn chỉ là tên cướp đoạt khí vận từ hành tinh mẹ, có khác nào rác rưởi?

Chu Bất Kiếm nghe vậy thì thấy vui vẻ hẳn lên:

- Không sai, ta đồng ý với những lời này của Địch huynh.

Chu Bất Kiếm cảm giác được, Địch Cửu mới là người hiểu rõ nhất về Kiếm Đạo của Chu gia nhà ông.

Địch Cửu chỉ vào chiếc nhẫn của Chu Bất Kiếm, tiếp tục nói:

- Chu đạo hữu, Thông Minh Kiếm Tâm mà tổ tiên Chu gia lưu lại tuyệt đối là chí bảo. Hiện tại người tu luyện Kiếm Đạo muốn Thông Minh Kiếm Tâm thành hình là chuyện vô cùng khó khăn. Nhưng ta đề nghị Chu đạo hữu không cần quá phụ thuộc vào viên kiếm tâm kia, thậm chí chẳng cần lợi dụng kiếm tâm đó mà nên tự tạo kiếm tâm của chính mình...

- A...

Chu Bất Kiếm kinh ngạc nhìn Địch Cửu. Sở dĩ ông không thèm để ý Cực Tiệm Đạo Quả là vì Chu Bất Kiếm khẳng định kiếm tâm của chính mình có thể giúp ông bước vào hàng ngũ vượt qua Tiên Đế cảnh. Viên kiếm tâm này do tổ tiên của ông lưu lại, hẳn chỉ nên dùng để hỗ trợ tu vi ông tăng cao, không có bất kỳ tác dụng phụ nào cả.

Công pháp Địch Cửu tu luyện là Quy Tắc Đạo, tất nhiên hiểu rõ dù là sư đồ truyền thừa cùng một loại thần thông thì cách thức vận dụng cũng có chỗ khác biệt. Huống hồ không phải kiếm tâm chính mình cô đọng, dù mượt mà tới đâu cũng chẳng thuận tay như thứ do bản thân tạo ra.

- Địch huynh, ý của ngươi là ta cần ngưng luyện ra Thông Minh Kiếm Tâm thuộc về chính mình ư?

Ngữ khí Chu Bất Kiếm có chút ngưng trọng, bởi vì chẳng mấy chốc ông sẽ phải dùng Thông Minh Kiếm Tâm do tổ tiên lưu lại này.

Địch Cửu gật đầu:

- Chu đạo hữu, nếu ngươi không có cừu nhân như Khương Đại, ngươi tùy tiện cô đọng kiếm tâm thế nào cũng không quan trọng. Nhưng bây giờ thì khác, ngươi nhất định phải có kiếm tâm thuộc về chính mình chứ không phải thứ do tổ tiên ngươi lưu lại. Ta có một câu cảm ngộ muốn nói cho người biết, Thông Minh Kiếm Tâm là thứ người tu luyện Kiếm Đạo mong muốn có được nhất, dù tương lai ngươi có tạo ra được Thông Minh Kiếm tâm cũng chưa chắc có được Kiếm Đạo thuộc về chính mình.

Lời này không phải Địch Cửu nói mò, hắn tu luyện Quy Tắc Đạo, lý giải về quy tắc thiên địa càng thấu triệt càng thấy được kiến thức bản thân hiểu biết là quá ít.

Khương Thiên kia tuyệt đối không phải hạng người đơn giản, có thể nghĩ đến việc dùng khí vận tứ đại tiên lục mà cô đọng thế giới đại đạo của chính mình, việc này thật sự đáng sợ.

Ngay cả Địch Cửu hắn, cũng trong một lần tình cờ mà ngưng tụ ra thế giới Đệ Cửu, khi ấy mới biết về thuyết pháp của thế giới đại đạo.

Nếu kiếm tâm của Chu Bất Kiếm không đủ cường đại, tương lai gặp phải Khương Đại thì chỉ có một con đường chết.

Chu Bất Kiếm cũng hiểu được điều này, lần thứ ba khom người với Địch Cửu.

- Tạ ơn Địch huynh, ta đã hiểu.

Địch Cửu lấy một cái hộp ngọc ra rồi đưa cho Chu Bất Kiếm:

- Đây là một viên Cực Tiệm Đạo Quả, tương lai khi ngươi cô đọng kiếm tâm hoặc thời điểm cần thiết cứ lấy mà dùng. Đây xem như tặng cho ngươi, lúc đầu muốn ngươi đi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cũng vì chuyện này, hiện tại không cần tốn công ngươi đi nữa.

Địch Cửu khẳng định Chu Bất Kiếm vẫn chưa hiểu rõ ý của hắn, bất quá hắn định nói thẳng hết ra.

Việc Địch Cửu tự nói ra và việc Chu Bất Kiếm tự cảm ngộ được là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Không có Thông Minh Kiếm Tâm của tổ tiên, Cực Tiệm Đạo Quả này chắc chắn là bảo vật vô cùng cần thiết đối với Chu Bất Kiếm, xem như Chu Bất Kiếm muốn cự tuyệt cũng chẳng có biện pháp cự tuyệt, y liền thật lòng cảm tạ Địch Cửu rồi cung kính cất lấy.

- Lão Chu, kêu ngươi cô đọng Thông Minh Kiếm Tâm của chính mình còn vì một nguyên nhân khác, đoán chừng Khương Đại sẽ không bỏ qua cho Chu gia nhà ngươi. Chỉ khi ngưng tụ được kiếm tâm của chính mình thì tương lai ngươi mới đủ tư cách đối mặt với Khương Đại. Ta đi đây, sau này còn gặp lại.

Địch Cửu nói xong liền ôm quyền, thân hình vươn lên, trực tiếp rời khỏi.

Đồ trong Đại Hòa đã tới tay, hắn cần tranh thủ thời gian quay về Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.