Thế giới thứ chín

Chương 525




Địch Cửu kinh hãi vì vòng xoáy truyền tống màu trắng kia thế mà kiên trì cực kỳ lâu mới dần dần yếu bớt. Nếu như có đầy đủ tiên linh khí duy trì, vòng xoáy truyền tống này khẳng định còn có thể hoạt động thêm một đoạn thời gian dài hơn nữa…

Địch Cửu nghĩ tới đây, bỗng nhiên cảm giác được có chút quái dị, thần niệm của hắn lập tức quét qua 72 dòng cực phẩm Tiên Linh Mạch trong Đệ Cửu thế giới.

Lúc thu hồi số cực phẩm Tiên Linh Mạch ấy, Địch Cửu vốn không suy nghĩ nhiều, hiện tại mới phát hiện không ổn. Trên mỗi một dòng Tiên Linh Mạch đều có đạo văn huyền ảo. Lấy ánh mắt của Địch Cửu, vừa nhìn là đã biết những đạo văn này dùng làm gì.

Đây rõ ràng là truyền tống trận Tụ Linh đạo văn, nói cách khác, như hắn đặt số Tiên Linh Mạch đó ở trong giới chỉ, bất luận có người ở trong Đại Hòa điện hay không, chỉ cần phù lục màu trắng vỡ vụn, giới chỉ của hắn sẽ lập tức bạo liệt, khi đó 72 dòng cực phẩm Tiên Linh Mạch tất nhiên sẽ tuôn ra.

Những đạo văn kia sẽ biến những dòng Tiên Linh Mạch này trở thành một cái Tụ Linh tiên trận, có tác dụng cung cấp tiên linh khí cho truyền tống trận màu trắng trước mặt.

Mạnh, thật sự quá mạnh! Khương Đại chẳng những mạnh, hơn còn rất âm hiểm.

Lão già này tuyệt đối không phải kẻ xấu bình thường, mà là kẻ xấu từ tận trong xương cốt.

Để cho người ta bái lão làm sư phụ, còn kích phát vòng xoáy truyền tống giúp lão, dẫn tới bốn gia hỏa cướp đoạt khí vận Tiên giới cùng pháp bảo trấn áp khí vận. Cuối cùng ngay cả lễ vật đưa cho đệ tử cũng thu hồi, quả thực là lợi dụng người ta mấy lần còn chưa hết.

Nếu Địch Cửu không tu luyện Quy Tắc Đạo, không có được Đệ Cửu thế giới, vậy hắn cũng đã uống nước rửa chân của Khương Đại rồi. Tương lai nhất định phải cẩn thận đề phòng lão gia hỏa này mới được.

Địch Cửu ném vào trong vòng xoáy truyền tống mấy dòng trung phẩm Tiên Linh Mạch, trước khi bốn người kia đến, hắn không thể để cho truyền tống trận này ngừng.

Tiên linh khí trong trung phẩm Tiên Linh Mạch tự nhiên chưa đủ, bất quá duy trì truyền tống trận ấy trong một thời gian ngắn thì không thành vấn đề.

Sau khi truyền tống trận tiếp tục vận chuyển, Địch Cửu bắt đầu ngồi xuống, cảm ngộ khí tức quy tắc từ trong đó truyền ra.

Nói câu thật lòng, Địch Cửu vốn chẳng để ý đến cái truyền tống trận này. Hắn cho rằng vật này nhất định do gia hỏa thượng giới xuống bố trí, không đồng nhất với Trận Đạo của hắn, cho nên chỉ có thể xem chơi mà thôi.

Khi từng đạo khí tức Trận Đạo pháp tắc bị Địch Cửu bắt được, giúp hắn cảm nhận được một loại thủ đoạn bày trận hoàn toàn mới, trong lòng Địch Cửu mới bắt đầu khâm phục.

Truyền tống trận của lão ta quả thật hoàn toàn khác biệt, nó tạo cho hắn cảm giác mới lạ mà trước nay chưa từng thấy qua.

Không chỉ vậy, lúc trước hắn đã suy đoán sai lầm. Bởi vì truyền tống trận này vốn chẳng phải do gia hỏa thượng giới, mà là do cường giả Trận Đạo Tiên giới bố trí, tu vi tuyệt đối không mạnh bằng hắn hiện tại. Thậm chí, cường giả Trận Đạo nọ mới vẻn vẹn bố trí một nửa trận, nói cách khác là bán tiệt trận.

Phần lớn bán tiệt trận xuất hiện trên truyền tống trận. Đó chính là bố trí xong truyền tống trận ở một bên trước, sau đó mới tiếp tục bố trí ở một bên khác...

Thời điểm Địch Cửu nghĩ tới đây, trong lòng chợt hơi lạnh lẽo. Hắn bắt đầu suy tính, truyền tống trận này do Khương Đại bố trí. Lúc vẫn còn là Tiên Đế, Khương Đại tựa hồ đã bắt đầu thu thập khí vận Tiên giới. Đầu tiên lão thành lập Đại Hòa điện, sau đó không biết dùng thủ đoạn nào để trong mỗi tiên lục đều có một người thu thập khí vận Tiên giới cho lão.

Tiếp đó, Khương Đại bố trí truyền tống trận tiến về thượng giới trong Đại Hòa điện. Sau khi hoàn tất mọi việc, lão mới truyền tống đến thượng giới. Đến thượng giới rồi, lão tiếp tục học tập Trận Đạo, sau đó lại bố trí truyền tống trận ở một phía khác, hoàn thiện truyền tống trận...

Địch Cửu không dám suy đoán tiếp, nếu như những chuyện này đều là thật, vậy Khương Đại chính là kẻ âm hiểm nhất, tàn nhẫn nhất mà hắn từng gặp.

Địch Cửu dừng nghiên cứu, hắn đã nắm giữ tất cả thủ đoạn bày trận, thủ đoạn của lão mặc dù không tệ, thế nhưng so với thủ đoạn hiện tại của hắn thì còn kém một chút.

Không phải hắn khinh thường Khương Đại, sự thật là khi Khương Đại bố trí truyền tống trận này, vô luận tu vi hay Trận Đạo đều không bằng hắn hiện tại. Nhưng Địch Cửu lại rất kiêng kị Khương Đại, bởi vì tâm cơ lão thật sự quá sâu.

...

Địch Cửu đợi chừng ba ngày, khi quang mang của truyền tống trận lần nữa ảm đạm xuống, một đạo độn quang bất chợt nhá lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, một tu sĩ áo đen liền xuất hiện ngay trước mặt Địch Cửu.

Địch Cửu nhận biết người vừa tới, bất quá Địch Cửu không tin y lại là kẻ trợ giúp Khương Đại thu thập khí vận Tiên giới.

Bởi vì người tới là tông chủ Di Kiếm Tiên Tông Chu Bất Kiếm, nếu hỏi trong ngũ đại Tiên Đế Ma Y tiên lục, Địch Cửu còn có chút hảo cảm với ai, vậy câu trả lời chỉ có Chu Bất Kiếm. Dù Mạc Lâu Tuyết xuất hiện, Địch Cửu cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ có duy nhất Chu Bất Kiếm là ngoại lệ.

Hắn tự tin mình sẽ không nhìn lầm, Kiếm Đạo của Chu Bất Kiếm mang theo khí tức bất khuất, thẳng tiến không lùi, Địch Cửu chỉ từng nhìn thấy loại khí tức ấy tại Thiên Đao tông.

Địch Cửu tuyệt đối không tin một người như vậy lại trở thành chó săn cho Khương Đại.

- Địch đạo hữu tại sao lại ở chỗ này?

Chu Bất Kiếm trông thấy Địch Cửu đứng ngoài truyền tống trận, biểu lộ kinh ngạc còn hơn cả Địch Cửu, đồng thời mang theo một chút kinh hỉ.

Địch Cửu mỉm cười:

- Ta cũng đang muốn hỏi thăm Chu tông chủ như thế nào lại đến đây.

- Ta hiểu rồi.

Chu Bất Kiếm nhìn vòng xoáy truyền tống đã phai mờ, đoạn đáp:

- Địch đạo hữu hẳn là theo vòng xoáy truyền tống này nên mới tới đây. Quả thật đúng dịp, nhưng ngàn vạn không nên tới gần, nếu ta không đoán sai, thứ tà vật đó là do một kẻ hung ác ở thượng giới bố trí.

Địch Cửu nghi hoặc nhìn Chu Bất Kiếm, nếu Chu Bất Kiếm là người Khương Đại lựa chọn, vậy Chu Bất Kiếm hẳn không cần nói những lời mới rồi, nếu không phải, vậy Chu Bất Kiếm sao lại biết được.

- Chu tông chủ làm thế nào lại biết?

Địch Cửu thuận miệng hỏi thăm.

Chu Bất Kiếm thở dài đáp:

- Kỳ thật ta dự định mời ngươi cùng tới đây, chỉ là không ngờ vòng xoáy truyền tống đột nhiên xuất hiện. Ta nhất thời tìm không thấy đạo hữu, đành phải một mình tới. Vì để cấp tốc tới đây, ta tiêu hao mất hai tờ Tiên Độn Phù cấp chín đỉnh cấp rồi.

Địch Cửu không xen vào, hắn biết Chu Bất Kiếm chuẩn bị nói tới điểm hắn muốn nghe.

Quả nhiên Chu Bất Kiếm tiếp tục nói:

- Ta nghe nói Địch đạo hữu đến từ Tứ Phương tiên lục, ta tin tưởng Địch đạo hữu hẳn phải biết chuyện Tứ Phương tiên lục bại niết. Kỳ thật Tứ Phương tiên lục tiến vào thời kỳ hoàng hôn là do có kẻ rắp tâm tạo thành.

Biểu tình Địch Cửu ngưng trọng hẳn lên, Chu Bất Kiếm quả nhiên biết một ít chuyện, hắn liền ôm quyền, đáp:

- Xin Chu tông chủ chỉ giáo.

Chu Bất Kiếm gật đầu.

- Thật lâu trước đây, Huyễn Thải tiên lục xuất hiện một tu sĩ kinh tài tuyệt diễm, người này tên là Khương Thiên. Y chẳng những trời sinh Đạo Thể, bất kỳ đại đạo gì, chỉ cần y xem qua liền có thể ngưng luyện ra đạo văn thuộc về mình, hơn nữa còn đạt được một bộ Tiên Thiên Chí Bảo. Bộ Tiên Thiên Chí Bảo kia là Thiên Địa Ngũ Phương Kỳ, còn gọi là Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ...

Thiên Địa Ngũ Hành Kỳ? Địch Cửu xen ngang:

- Làm sao ngươi biết chuyện này?

Chu Bất Kiếm siết chặt nắm đấm, trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời:

- Bởi vì Ngũ Phương Kỳ ấy vốn thuộc về Chu gia ta, tư chất Khương Thiên quá mức nghịch thiên, tiên tổ Chu gia Chu Trần Tân thu y làm đệ tử y bát, gả con gái duy nhất Chu Vũ Vận cho Khương Thiên, thậm chí tương lai còn định truyền Ngũ Phương Kỳ cho Khương Thiên...

Nói đến đây, Chu Bất Kiếm hít một hơi thật sâu, ngữ khí mang theo sát khí:

- Thế nhưng tên súc sinh Khương Thiên này ám toán tiên tổ Chu gia ta vào ngay đêm tân hôn, sau đó cướp đi Ngũ Phương Kỳ. Y nói với tiên tổ Chu Trần Tân, y không thể chờ được nữa, bởi vì Ngũ Hành Kỳ có tác dụng cực lớn, cho nên bất đắt dĩ phải giết tiên tổ ta. Hơn nữa y còn tuyên bố sẽ chém tận giết tuyệt Chu gia để cho tiên tổ ta không còn cơ hội báo thù...

Nghe đến đó, Địch Cửu liền biết Khương Thiên vẫn chưa hoàn thành lời tuyên bố, bằng không thì sẽ không có Chu Bất Kiếm. Hắn chỉ hiếu kỳ, Chu Bất Kiếm làm thế nào biết được những chuyện đó, hơn nữa còn biết kỹ càng đến thế.