- Đúng vậy, Hương Nữ, chúng ta ở đây cũng không dễ dàng, tốt nhất đừng nên gây chuyện.
Thanh niên kia bước tới, nói.
Một nữ tử khác vẫn nhìn chằm chằm Địch Cửu, thậm chí còn đi đến gần hắn.
Dường như nữ tử còn lại bị thuyết phục, nàng bèn kéo Hương Nữ lại:
- Hương Nữ, trước kia ngươi đâu thích gây chuyện, sao lần này cứ hành xử như vậy?
Lúc này, Hương Nữ mới kịp phản ứng, xoay đầu nhìn hai người kia rồi đáp:
- A Tập, Vũ Mạch, ta không tính gây chuyện, chỉ là ta có cảm giác bản thân có gì đó rất gần đối phương, đó là loại cảm giác khó nói thành lời… Hôm nay ta nhất định phải cứu hắn, thật xin lỗi.
Không chỉ vậy, từ tận đáy lòng nói cho nàng biết, nàng nhất định phải cứu hắn, điều này xuất phát thật sâu trong nội tâm của Hương Nữ, không có bất kỳ lý do nào khác.
- Được rồi, vậy hôm nay ngươi dẫn hắn về đi, ta và A Tập đi Bạo Tuyền sơn mạch trước, nhớ phải cẩn thận một chút.
Nữ tử kia cũng hiểu tính cách Hương Nữ, một khi nàng quyết định chuyện gì thì tám đầu trâu cũng không kéo lại được.
Cả bọn dứt khoát xoay người đi.
...
Thời điểm Địch Cửu tỉnh lại liền phát hiện bản thân đang nằm trên giường đá.
Thức hải hắn đã bại niết, chỉ có thể thông qua ánh mắt mà quan sát xung quanh, hắn đoán nơi đây hẳn là thạch cốc.
Lúc này, một nữ tử xoay lưng về phía hắn, lấy thứ gì đó trên bếp lò đơn sơ bị che khuất, ngay khi ngửi được cỗ hương vị thảo dược nồng đậm, Địch Cửu liền biết đối phương đang nấu thuốc.
Rất nhanh Địch Cửu cảm nhận được có gì đó thật kỳ quái, hắn phát hiện nữ tử này có một mối quan hệ tương liên với hắn, loại tương liên này rất lạ, không cách nào nói thành lời.
- Ngươi tỉnh rồi à, mau uống thuốc đi.
Nữ tử mang một bát thuốc tới, trong mơ hồ, mối tương liên đó lại thêm quen thuộc.
Thế nhưng hắn xác định bản thân chưa gặp nàng ấy lần nào, nhờ có cơ sở pháp tắc, ngôn ngữ đối phương nói hắn hoàn toàn hiểu được.
Địch Cửu tự hiểu bản thân bị gì, dược liệu cấp thấp không giúp gì được cho hắn. Thức hải đã hắn đã niết bàn, hiện giờ hắn đã là kẻ không còn thức hải.
Thế nhưng trong tử phủ của Địch Cửu lại lơ lửng một hạt châu, đạo vận không ngừng lưu chuyển, dường như hạt châu có quan hệ gì đó với tâm thần, tuy nhiên Địch Cửu vẫn chưa có thời gian tìm hiểu nó.
- Ta không cần uống thuốc, bệnh của ta, ta tự mình rõ. Cám ơn ngươi đã cứu ta, tên của ngươi là gì?
Địch Cửu hỏi.
Nữ tử không ép đối phương uống thuốc, chỉ nhẹ nhàng đáp:
- Ta tên Ninh Hương Nữ, ngươi là ai? Sao lại ngất xỉu bên ngoài Bạo Tuyền sơn mạch?
- Ta là Địch Cửu, do chiến đấu với Yêu thú mà trọng thương…
Địch Cửu thuận miệng nói.
- A…
Ninh Hương Nữ kinh hô một tiếng, ngay lập tức nói:
- Không ngờ ngươi họ Địch, thật ra mẹ ta cũng họ Địch đấy.
Trong nội tâm nàng bỗng nghĩ tới, có phải người thanh niên trước mặt có quan hệ với mẫu thân không, vì thế nàng mới cảm thấy đối phương thật quen thuộc?
- Mẹ ngươi tên gì?
Địch Cửu vội vàng hỏi, hắn cũng cảm giác bản thân có một ít liên hệ với nữ tử trước mặt, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Ninh Hương Nữ không hề giấu diếm:
- Mẹ ta tên Địch Thu Thủy...
Nói xong, Ninh Hương Nữ đặt chén thuốc lên tay Địch Cửu:
- Địch đại ca, hay ngươi cứ uống chút thuốc đi, sẽ giúp ngươi khôi phục nhanh hơn đấy.
Nghe xong, Địch Cửu thoáng có chút thất vọng, hắn không biết Địch Thu Thủy, cũng chưa nghe qua bao giờ, hẳn là trùng hợp thôi.
- Vậy đây là nơi nào?
Địch Cửu nhận lấy chén thuốc, tâm địa Ninh Hương Nữ không tệ, mặc dù thuốc không có quá nhiều trợ giúp cho hắn nhưng đây cũng là hảo ý của đối phương.
Ninh Hương Nữ nhẹ giọng giải thích:
- Nơi này là Ngũ Hòa Châu, vốn ta muốn đi Bạo Tuyền sơn mạch kiếm linh dược, vừa vặn trông thấy ngươi ngất xỉu ở ven đường, lại thấy bản thân hai ta có chút duyên phận nên đem ngươi về đây…..
Lúc này, trong lòng Địch Cửu có chút kinh hãi, may mắn thế giới Chân Linh của hắn có cấm chế, tu sĩ bình thường không thấy được, bằng không mà nói, sợ rằng tình huống sẽ càng tệ hơn.
Địch Cửu cầm chén thuốc giơ lên, trong lòng hắn chợt nhớ tới, ánh mắt Ninh Hương Nữ có chút vận vị của Tú Kỳ, khó trách hắn thấy quen thuộc.
Chẳng lẽ chính mình tưởng niệm Tú Kỳ quá nhiều nên thế chăng?
- Ngươi và mẹ ngươi vẫn luôn ở chỗ này sao? Ngũ Hà châu lục là đại lục nào?
Địch Cửu cảm thấy có gì đó quen thuộc, hắn liền hỏi theo bản năng.
Nghe xong, Ninh Hương Nữ lắc đầu:
- Không phải, mẫu thân và ngoại tổ mẫu của ta đều đến từ nơi gọi là Địa cầu…
Tay của Địch Cửu run lên, hắn vội hỏi:
- Ngoại tổ mẫu của ngươi tên gì?
Ninh Hương Nữ nghi hoặc nhìn Địch Cửu:
- Ngoại tổ mẫu ta tên là Nông Tú Kỳ…
"Lạch cạch!"
Trong nháy mắt, chén thuốc của Địch Cửu rơi xuống mặt đất, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm:
- Tú Kỳ, Tú Kỳ đã rời khỏi Địa Cầu đến nơi này... Thu Thủy, Địch Thu Thủy, Tú Kỳ đã sinh con cho ta sao? Ta cái gì cũng không biết, thật xin lỗi, Tú Kỳ...
Địch Cửu tu luyện tới ngày hôm nay, làm sao không biết Tu chân giả thai nghén con cái cần nhiều thời gian so với người bình thường.
Đứa nhỏ này chắc chắn được hoài thai vào lần đầu tiên của hắn và Tú Kỳ, bởi vì khi đó còn có quy tắc từ đại đạo của hắn nữa.
- Ngoại tổ mẫu ngươi đâu rồi?
Địch Cửu vội vàng kêu lên, tay của hắn càng thêm run rẩy.
Ninh Hương Nữ cũng cảm thấy có gì đó không đúng, giọng nàng bấy giờ không còn bình tĩnh nữa.
- Có phải ngươi có quan hệ gì đó với mẫu thân…. ngoại tổ mẫu của ta không?
Địch Cửu tỉnh táo lại, hắn sốt ruột nhìn chằm chằm Ninh Hương Nữ.
- Đúng vậy, tính ra, ta chính là ngoại tổ phụ của ngươi…
- Ngài là ngoại tổ phụ của ta?
Ninh Hương Nữ kinh hô, nước mắt tự dưng tràn ra, rốt cục nhịn không được mà ngã xuống, sau đó quỳ trước mặt Địch Cửu:
- Ngài thật sự là ngoại tổ phụ của ta?
Nghe cháu ngoại mình hỏi, Địch Cửu xấu hổ vô cùng, nhìn Ninh Hương Nữ còn lớn hơn hắn vài tuổi, năm tháng tang thương đã hiện rõ lên mặt và hai bàn tay nàng.
Bất quá, Địch Cửu lập tức nghĩ ngay tới quan hệ máu mủ của hai người, trong lòng lại càng thêm kích động.
Hắn kéo Ninh Hương Nữ lên:
- Hẳn là không sai, ngoại tổ mẫu và mẫu thân của ngươi đâu?
Nghĩ tới những năm Nông Tú Kỳ gian nan tự mình lo lắng cho nhi nữ, Địch Cửu càng phát giác bản thân thật có lỗi với nàng. Nhìn tình cảnh hiện tại của Ninh Hương Nữ, đoán chừng Tú Kỳ và Thu Thủy cũng cực khổ lắm.
Lúc này, nước mắt Ninh Hương Nữ tràn ra ngày càng nhiều:
- Ngoại tổ mẫu giết phụ thân rồi dẫn mẹ ta đi rồi...
- Cái gì?
Địch Cửu chấn kinh hô, có chút bất khả tư nghị nhìn Ninh Hương Nữ. Nông Tú Kỳ tuyệt đối không phải loại người hiếu sát, huống chi đó là con rể của nàng?
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Địch Cửu tỉnh táo lại, hắn biết trong đây nhất định có nguyên nhân, bằng không mà nói, Nông Tú Kỳ há có thể giết trượng phu của con gái nàng?
Ninh Hương Nữ lắc đầu, không muốn nói nhiều.
Thấy thế, trong lòng Địch Cửu càng thêm lo lắng:
- Ngươi biết hai nàng đi nơi nào không?
- Ta không biết.
Thanh âm Ninh Hương Nữ lúc này rất nhỏ, giọng nói run run, một loại ủy khuất không ngừng dâng trào trong lòng nàng.
- Vì sao hai nàng không dẫn ngươi theo?
Địch Cửu cấp thiết muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Ninh Hương Nữ trầm mặc thật lâu rồi mới lên tiếng:
- Ngoại tổ mẫu nói Ninh gia không có ai là người tốt, phụ thân ta càng… càng là... Về sau bà giết ông ấy rồi dẫn mẫu thân đi.
- Nàng ấy đi một người thôi ư?
Ninh Hương Nữ lại lắc đầu:
- Không phải, ta còn có một người cữu cữu, gọi là Địch Vọng Xuyên.
- Địch Vọng Xuyên, Địch Thu Thủy... Vọng Xuyên Thu Thủy...
Địch Cửu tự lẩm bẩm:
- Thật xin lỗi, ta về trễ rồi, thậm chí còn chưa trở về Vong Xuyên tự.
Mặc dù Địch Cửu hiểu ý tứ Vọng Xuyên Thu Thủy nhưng hắn đã hiểu nhầm, Vọng Xuyên không phải là nhìn xuyên qua làn nước.
Trọn vẹn mấy phút đồng hồ trôi qua, Địch Cửu mới tỉnh hồn lại, hắn phải mau chóng tìm được Tú Kỳ và Vọng Xuyên, Thu Thủy.
Địch Cửu lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Ninh Hương Nữ, dùng ngữ khí ôn hòa hỏi:
- Hương Nữ, ngươi cũng hiểu ta là người thân của ngươi, vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao ngoại tổ mẫu lại giết phụ thân ngươi?
Ninh Hương Nữ xoa xoa hai mắt, do dự rất lâu mới khẽ đáp:
- Mặc dù mẫu thân không phải mỹ nhân hạng nhất nhưng tư chất bà phi thường cao. Mới hơn 20 tuổi đã là bước vào Tích Hải hậu kỳ, thậm chí chỉ thiếu một chút là đột phá Thừa Đỉnh cảnh. Phụ thân của ta là Ninh Bất Kiều, hai người họ vừa gặp đã yêu, tự định chung thân... Phụ thân đến từ đại gia tộc đỉnh cấp Ninh gia tại Ngũ Hòa châu, Ninh gia thiên tài lớp lớp, xem như trên Đại Uyên châu cũng phi thường nổi danh.
Địch Cửu nghe đến đó thì nhíu mày, Địch Thu Thủy mới hơn 20 tuổi, nếu lựa chọn con đường tu đạo thật sự không nên yêu sớm như vậy.
Bất quá hắn nghĩ đến thời điểm Nông Tú Kỳ định chung thân với mình cũng chỉ mới 20 tuổi thì chỉ biết thở dài.
Còn có một điều hắn không nghĩ ra, ấy là nếu Ninh gia là gia tộc đỉnh cấp vì sao để nữ nhi Hương Nữ lang thang ở chỗ này?
Ninh Hương Nữ tiếp tục nói:
- Sau khi phụ thân dẫn mẫu thân về Ninh gia, rất nhanh Ninh gia liền phát hiện tu vi bà ấy tiến bộ nhanh chóng đến đáng sợ...
Với kinh nghiệm chiến đấu cùng vô số lão quái đầu, vừa nghe Địch Cửu liền biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn đánh gãy lời Ninh Hương Nữ:
- Hương Nữ, khi nãy ngươi còn nói mẫu thân ngươi không phải mỹ nữ đỉnh cấp, vậy nàng ấy có xinh đẹp không? Nói thật với ta nào.
Nghe xong, Ninh Hương Nữ do dự một chút:
- Mẫu thân rất thanh tú, dù không phải xinh đẹp tuyệt trần cũng là mỹ nữ khó gặp, ít nhất là xinh đẹp hơn ta.
Ninh Hương Nữ chỉ có thể coi như dễ nhìn, vẫn chưa đến mức xinh đẹp, Địch Cửu tiếp tục hỏi:
- Vậy phụ thân ngươi thì sao?
Nàng lập tức đáp:
- Phụ thân rất anh tuấn, trong trí nhớ của ta, người là đệ nhất mỹ nam tại Ninh gia.
Nói tới đây, trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn khẳng định người phát hiện tu vi thần tốc của Thu Thủy không ai khác ngoài Ninh Bất Kiều.
Với xuất thân từ đại gia tộc, cộng với vẻ ngoài anh tuấn, dựa vào gì gã lại coi trọng nét thanh tú của Thu Thủy cơ chứ?