Thế giới thứ chín

Chương 507




Thiểm Quang có chấp niệm của riêng mình, nó tuyệt đối không chấp nhận việc bị Địch Cửu hủy diệt, nó còn chưa chứng minh với Vũ Trụ Đạo Chủ, nó mới là đạo tắc tốt nhất trong vũ trụ. Thậm chí ngay cả đại đạo của nó cho đến bây giờ cũng chưa từng được chứng minh.

Địch Cửu cũng có chấp niệm, hắn tuyệt đối không thể để Thiểm Quang chạy thoát, chuyện báo thù coi như xong. Nó tốt xấu gì cũng coi như đã khai sáng cho đại đạo của hắn, không đến mức phải báo thù. Nhưng Địch Cửu hiểu rất rõ bản tính của Thiểm Quang, một khi để nó đào thoát, tương lai nó tất nhiên sẽ khống chế một người tu đạo khác, biến người đó trở thành khắc tinh của Địch Cửu.

Nếu như xuất hiện một kẻ hiểu rõ bản thân mình từ đầu đến đuôi, vậy đó chính là họa diệt thân đối với hắn.

Thiểm Quang hiểu rõ sâu sắc về Địch Cửu, quy tắc đạo vỡ lòng của hắn đều đến từ nó.

Thế nhưng hắn có được Đạo Thể mà đạo tắc thứ chín không có, thậm chí là Tiên Thần Thể, hơn nữa có Thánh âm Châu trợ giúp, cộng thêm sự hiểu biết về Thiểm Quang, nhất thời, lực lượng hai bên có vẻ ngang bằng nhau.

Mười năm, trăm năm...

Đạo kén từ hư không này vọt tới hư không khác, chẳng biết đã trải qua bao nhiêu hư không, cũng chẳng biết đã trải qua bao nhiêu giới diện.

Số tu sĩ trông thấy đạo kén không đến 100 cũng có mấy chục người. Chỉ là đạo kén thật sự quá mức cường hãn, nhìn thấy là một chuyện, muốn chiếm làm của riêng thì chẳng khác nào nằm mơ.

Thiểm Quang rất rõ ràng, một khi bị Địch Cửu ma diệt, nó sẽ lập tức tiêu tán trong vũ trụ mênh mông, thậm chí ngay cả cơ hội phân giải trở thành Hỗn Độn đạo tắc cũng chẳng có.

Cho nên trong những năm giằng co gần đây, Thiểm Quang phân giải ra ngoài vô cùng vô tận đại đạo quy tắc, mục đích của nó là muốn dùng những đại đạo quy tắc ấy để xé rách Địch Cửu.

Tuy nhiên vì Địch Cửu hiểu rõ rất rõ về Thiểm Quang, cho nên trong quá trình kiên trì, chẳng những nhục thân hắn càng lúc càng cường hãn, mà lý giải cũng càng thêm sâu sắc đối với vô cùng vô tận thiên địa quy tắc phân giải ra kia.

Bởi vì có Thánh âm Châu hỗ trợ Địch Cửu, Thiểm Quang mãi vẫn chẳng thể triệt để xử lý hắn. Đạo tắc thứ chín sinh ra một chút linh trí, tự nhiên phải hiểu, càng kéo dài tình cảnh giằng co này càng bất lợi cho nó, ngược lại, càng có lợi đối với Địch Cửu.

Đạo tắc này phân giải đích thật càng ngày càng có lợi với Địch Cửu, hắn cảm ngộ được vô tận vô tận vũ trụ pháp tắc, đụng chạm đến vô số thiên địa quy tắc. Một khi hắn dung hợp được những thứ đó lại, hắn sẽ khai mở được một quy tắc công pháp thuộc về riêng bản thân mình.

Địch Cửu càng ngày càng cường đại, Thiểm Quang lại càng ngày càng yếu.

- Địch Cửu, ngươi thả ta ra, bằng không, ta lập tức niết hóa đạo tắc của mình...

Địch Cửu cảm nhận được tin tức do Thiểm Quang truyền đến, thế nhưng hắn vẫn vô cùng thờ ơ, hiện tại nhục thân của hắn sắp vượt ra khỏi Tiên Thần Thể, tiến giai lên cảnh giới mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn tin tưởng mình có thể ngăn cản Thiểm Quang niết hóa. Huống chi, hắn vẫn đang tiến bộ qua mỗi thời mỗi khắc, đang minh ngộ vô số thiên địa pháp tắc.

“Tạch tạch tạch!”

Từng đợt nứt vang từ sâu trong thức hải truyền đến, Địch Cửu giằng co với Thiểm Quang qua thời gian dài như vậy, hắn há có thể không biết chuyện gì đang xảy ra?

Khi thời khắc sống còn tới, tia đạo tắc thứ chín muốn niết hóa đạo tắc của mình làm cho Địch Cửu càng thêm điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, đồng thời Tinh Không Quyết cũng được vận chuyển tới cực hạn, khu động Hỗn Độn khí tức trong Thánh âm Châu xé rách, làm hao mòn bản thân Thiểm Quang.

“Oanh!”

Một khí tức đại đạo kinh khủng đánh vào trên Thánh âm Châu, Địch Cửu lập tức hộc máu.

“Răng rắc!”

Một tiếng nứt vỡ truyền đến, trong lòng Địch Cửu trầm xuống, hắn biết đây là tiếng vỡ của Thánh âm Châu.

Thánh âm Châu nứt ra rồi? Tuyệt đối không có khả năng...

Tuy nhiên Địch Cửu lập tức nhận ra đây không phải là giả, Thánh âm Châu đích thật đã nứt ra, Thánh âm Châu bị Thiểm Quang ám toán. Chẳng những Thánh âm Châu, ngay cả hắn cũng bị nó ám toán.

Những năm gần đây, Thiểm Quang mặc dù công khai giằng co với hắn, trên thực tế, nó đang liên tục bắt lấy hết thảy khí tức quy tắc trong Thánh âm Châu. Bằng không mà nói, dù dùng tới pháp tắc xé rách, thì nó cũng không có khả năng làm nổ tung Thánh âm Châu.

Địch Cửu giận dữ kinh khủng, đồng thời tự nhủ mình vẫn quá non.

Khí tức Thuần âm Hỗn Độn vô cùng vô tận trong Thánh âm Châu chen chúc nhào ra, mắt thấy thức hải của mình sắp vỡ, Địch Cửu lập tức quyết định, hôm nay bằng giá nào cũng nhất định không cho Thiểm Quang an ổn rời khỏi.

Tinh Không Quyết vừa điên cuồng vận chuyển vừa cuốn khí tức Hỗn Độn lên, trong thức hải Địch Cửu hình thành Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận, bao vây tia đạo tắc thứ chín đang muốn đào tẩu.

“Oanh!”

Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận vỡ vụn, đại đạo quy tắc phá toái, toàn bộ thức hải Địch Cửu cũng đổ sụp xuống.

Cùng thời gian, Thiểm Quang cũng liên tục phát ra tiếng nứt vỡ. Trải qua nhiều năm kiên trì với Địch Cửu và Thánh âm Châu, nó sớm đã vô cùng suy yếu. Đòn ám toán Thánh âm Châu cuối cùng cơ hồ đã tiêu hao hết thảy năng lượng của nó, dưới tình huống Địch Cửu thà rằng tự bạo cũng không để nó đào tẩu, Thiểm Quang đã bắt đầu bại niết.

Địch Cửu lần nữa lâm vào tình trạng vô ý thức, tia đạo tắc thứ chín thì đang dần dần bại niết, cuối cùng hóa thành vô cùng vô tận thiên địa đạo tắc khí tức nằm trong thức hải cũng đang bại niết của Địch Cửu, Thánh âm Châu tàn phá dần yên tĩnh lại.

Nếu không phải có kén lớn khổng lồ bao lấy Địch Cửu, Thiểm Quang đã bại niết thành vô cùng vô tận Hỗn Độn pháp tắc, Thánh âm Châu bại niết thành vô tận Hỗn Độn khí tức, còn có thức hải bại niết của Địch Cửu, tất cả đều sẽ tiêu tán trong vũ trụ mênh mông.

Nếu thức hải của một tu sĩ đã bại niết, tương đương với việc tu sĩ đó bị phế đi. Đan dược chữa trị thức hải rất ít, ngay cả Thức Lạc Đan cũng vô pháp chữa trị thức hải bị hủy hoại.

Tuy nhiên Địch Cửu khác biệt với tu sĩ thông thường, bởi vì dù không còn thức hải thì hắn vẫn có thể tu luyện. Bởi vì hắn có quy tắc chu thiên, chỉ cần Địch Cửu còn ý niệm thì có thể thông qua quy tắc chu thiên để tu luyện.

Dù ý niệm của Địch Cửu hiện giờ cũng đã biến mất, bất quá hắn còn ý chí. Hắn cũng có chấp niệm, chính là không được chết đi. Hắn nhất định phải sống sót, trở lại Địa Cầu, trở lại Vong Xuyên tự.

Nơi đó có Tú Kỳ, và có cả Luân Hồi Mộc Kiều mà hắn luôn muốn luyện hóa.

Kén lớn khổng lồ du đãng trong hư không.

Thức hải của Địch Cửu sớm đã bại niết, vô cùng vô tận Hỗn Độn pháp tắc từ Thiểm Quang và vô cùng vô tận Hỗn Độn khí tức trong Thánh âm Châu thông qua quy tắc chu thiên mà từ từ ngưng tụ, dung hợp làm một thể, trở thành tân sinh.

Theo thời gian trôi qua, góc cạnh của tân sinh bị mài đi, hóa thành một hạt châu nho nhỏ.

Hạt châu lơ lửng trong thức hải của Địch Cửu, dưới quy tắc đại đạo của hắn, một loại quy tắc đại đạo hoàn toàn mới đang thành hình.

Theo quy tắc chu thiên càng ngày càng mượt mà, ngay cả tầng kén lớn bao phủ bên ngoài Địch Cửu cũng bắt đầu từ từ hòa tan.

Một phần cái kén bị hạt châu hấp thu, dung hợp hóa thành pháp tắc, một phần khác bị quy tắc chu thiên quẳng đi, ném vào trong vũ trụ mênh mông.

Một dãy thiên thạch ập tới, Địch Cửu bị cương phong cuốn vào trên một khối thiên thạch.

Khối thiên thạch quấn lấy Địch Cửu không biết đã phi hành bao lâu trong hư không, đột nhiên thiên thạch bị hư không loạn lưu quét ngang, sau đó xuyên qua tầng khí quyển của một tinh cầu, vọt xuống dưới.

...

Bạo Tuyền sơn mạch là dãy núi nguyên thủy ở Ngũ Hà châu, Ngũ Hà châu vẻn vẹn là một trong ngũ đại châu của Đại Uyên tinh.

Bởi vì Yêu thú cường đại trong Bạo Tuyền sơn mạch tương đối ít, thỉnh thoảng lại có thể phát hiện một ít linh thảo không tệ, bởi vậy tán tu và võ giả cấp thấp thường xuyên tới đây tìm kiếm cơ duyên.

Mặc dù Yêu thú cường đại tương đối ít, nhưng qua đêm ở đây vẫn cực kỳ nguy hiểm. Phần lớn tu sĩ muốn tiến vào Bạo Tuyền sơn mạch đều là đi sớm về sớm. Ngày mới vừa đến, đông đảo võ giả cấp thấp nhanh chóng bắt đầu tổ đội tiến vào trong đó.

Trước cửa vào Bạo Tuyền sơn mạch, một nam tử với cơ thể đầy vết thương chằng chịt nằm trong bụi cỏ. Vừa nhìn liền biết nam tử này đang bị trọng thương, hơn nữa còn sắp vẫn lạc.

Tuy có rất nhiều người tiến vào Bạo Tuyền sơn mạch, nhưng lại chẳng một ai dừng lại xem xét nam tử nọ.

Loại chuyện như vậy tại Bạo Tuyền sơn mạch thật sự là quá nhiều, đồ vật của người nọ đã mất sạch, ai biết hắn ta là bị người đánh hay tiến vào trong rừng rồi bị Yêu thú tấn công?

Nếu bị Yêu thú tấn công thì vốn không cứu sống nổi. Nếu bị người đánh thì nói chừng sẽ vô tình tạo thêm địch nhân cho mình. Địch nhân có thể là kẻ đả thương thanh niên, cũng có thể là bằng hữu hoặc người nhà thanh niên.

Hai nữ một nam đi tới, một nam một nữ đi ở phía trước trông thấy thanh niên ngã trên mặt đất, liền vội vàng nhìn sang chỗ khác. Bọn họ quanh năm cầu sinh trong Bạo Tuyền sơn mạch, tự nhiên biết chuyện gì có thể quản, chuyện gì không thể quản.

Thế nhưng nữ tử đi sau cùng đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên nhìn thanh niên ngã trên mặt đất.

- Hương Nữ, chúng ta đi nhanh lên, nếu chọc phải kẻ thù của người này, chúng ta sẽ không cách nào đặt chân tại Bạo Tuyền sâm lâm nữa.

Nữ tử kia vội vàng kéo nữ tử mới vừa dừng lại, thúc giục nàng ta mau chóng rời đi.