- Ngươi có thể nói cho ta biết tình huống lúc đó được không?
Trong lòng Địch Cửu rất không thoải mái.
Ninh Hương Nữ nghẹn ngào hồi lâu mới lên tiếng:
- Lúc ấy ngoại tổ mẫu rất phẫn nộ, thế nhưng các bá bá trông thấy ngoại tổ mẫu cùng cữu cữu tới lại phi thường mừng rỡ...
- Bọn chúng rất mừng rỡ?
Địch Cửu không hiểu, liệu có hiểu lầm gì hay không?
Ninh Hương Nữ hiểu ý Địch Cửu, nàng lắc đầu:
- Không phải loại mừng rỡ kia, đó là bởi vì bọn họ cảm thấy mẫu thân ta viết ra công pháp không đầy đủ, cho nên muốn muốn ép hỏi ngoại tổ mẫu và cữu cữu...
Sắc mặt Địch Cửu càng thêm âm trầm.
Ninh Hương Nữ tiếp tục nói:
- Không nghĩ tới ngoại tổ mẫu và cữu cữu đều là cường giả Hóa Chân viên mãn, hơn nữa sức chiến đấu còn phi thường cường đại. Cuối cùng kinh động đến các Thái Thượng trưởng lão Ninh gia bế tử quan, hai bên ác chiến. Kết quả Ninh gia tử thương thảm trọng, bắt buộc phải phát động đại trận hộ tộc, đánh trọng thương hai người bọn họ.
Địch Cửu siết thật chặt nấm đấm, dùng ngữ khí âm trầm hỏi:
- Ngoại tổ mẫu của ngươi thụ thương rồi? Nàng ấy hiện giờ ra sao?
Ninh Hương Nữ lắc đầu:
- Ta không biết, lúc đó một người bạn của ngoại tổ mẫu tới, người đó phá vỡ Khốn Sát Trận, cứu ngoại tổ mẫu, cữu cữu và mẫu thân ta, bọn họ đi đến nay vẫn chưa thấy trở lại.
- Dù ngoại tổ mẫu không thích ngươi thì mẫu thân ngươi vẫn còn đó mà, vì sao nàng cũng không mang theo ngươi?
Địch Cửu hỏi Ninh Hương Nữ, hắn cảm giác được nữ tử này rất thương tâm về chuyện đó.
Mắt Ninh Hương Nữ đỏ hồng, đau khổ đáp:
- Sau khi phụ thân chết, mẫu thân ta rất thương tâm, bà ấy, bà ấy...
Địch Cửu không hỏi, hắn đoán hẳn là Thu Thủy đã quên cả nữ nhi rồi.
Địch Cửu thầm thở dài, hắn cảm thấy trách nhiệm thuộc về hắn. Nông Tú Kỳ từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, mỗi thời mỗi khắc tại Đơn gia đều phải đề phòng bị hại, chuyện này khiến nàng luôn có sự đề phòng với người ngoài. Bởi vậy Địch Thu Thủy khẳng định một mực sống ở Vong Xuyên sơn mạch, không có cơ hội tiếp xúc với ngoại giới, vì thế làm cho Địch Thu Thủy thiếu cảm giác được yêu mến.
Dưới tình huống đó, Địch Thu Thủy vô tình gặp thanh niên anh tuấn Ninh Bất Kiều, chỉ cần đối phương cũng có tình cảm, hai bên vừa gặp đã cảm mến là rất bình thường.
- Vậy vì sao ngươi không trở về Ninh gia?
Địch Cửu nghi hoặc hỏi.
Ninh Hương Nữ cúi đầu xuống:
- Tư chất của ta rất kém cỏi, người nhà ta ta đều bị Ninh gia truy nã, ta lại không có phụ thân... Khi mẫu thân đi, ta mới bảy tuổi, sau đó ta bị Ninh gia đánh gãy chân, ném vào trong cống cho tự sinh tự diệt, chúng còn mắng ta là con hoang. A Tập đại ca cùng Vũ Mạch tỷ tỷ đã cứu ta, bọn họ mang theo ta một mực trốn ở Bạo Tuyền sơn mạch cầu sinh...
Địch Cửu sờ lên tóc Ninh Hương Nữ, trong lòng rất khó chịu, hồi lâu mới lên tiếng:
- Ta là gia gia của ngươi. Hiện giờ đã như vậy, ngươi có bằng lòng mang họ Địch, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Ninh gia hay không?
- Ta nguyện ý, gia gia, từ nay về sau ta là Địch Hương Nữ...
Ninh Hương Nữ lập tức quỳ rạp xuống đất, trong mắt long lanh đầy lệ. Rất hiển nhiên, những năm qua nàng đã sống quá mức gian khổ.
- Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?
Địch Cửu tràn đầy trìu mến, hắn nhìn ra ngoại tôn nữ của mình thiện lương giống như một tờ giấy trắng.
Từ nhỏ, cuộc đời nàng đã quá mức long đong. Dù bị đối đãi không công bằng, thế nhưng trong lòng của nàng chưa từng cừu hận ngoại tổ mẫu giết phụ thân, cũng không có thù hận Ninh gia đánh gãy chân, vứt nàng xuống cống. Càng không để ý chuyện mẫu thân bỏ mặc nàng.
Nàng chỉ biết cố gắng cầu sinh, khát vọng thân tình, lòng dạ của nàng bao la như đại dương.
- Ta 17 tuổi...
Địch Cửu cảm thấy rất chua xót, 17 tuổi mà thoạt trông như nàng đã 30 tuổi, rốt cuộc nàng đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ?
Vì cảm nhận được tâm tình Địch Cửu rất tệ, Địch Hương Nữ chủ động nói:
- Gia gia, ta có thể gặp người đã là thượng thiên ban ân, ta cùng A Tập ca ca, còn có Vũ Mạch tỷ tỷ sống rất tốt tại Bạo Tuyền sơn mạch. Sau này gia gia cũng ở lại đây đi, ta sẽ chiếu cố người.
Theo Hương Nữ, gia gia trọng thương nằm ngoài Bạo Tuyền sơn mạch, hiển nhiên tu vi không sánh bằng ngoại tổ mẫu và cữu cữu. Vậy nàng phải phụ trách chiếu cố gia gia.
- Tốt, vậy ta muốn nghỉ ngơi mấy ngày.
Địch Cửu nói xong liền nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy mình tới đây nhất định không phải ngẫu nhiên, Thiểm Quang, Thánh âm Châu và thức hải của hắn đều vỡ vụn, khiến hắn cảm thấy thiếu đi một phần ràng buộc, nhưng lại có thêm một phương thiên địa.
Hắn nhất định phải mau chóng khôi phục tu vi, sau đó dùng thần niệm rà quét tinh cầu này, tìm Tú Kỳ và một đôi nhi nữ của mình.
- Vâng, gia gia.
Địch Hương Nữ cẩn thận kéo rèm rời khỏi, trong nội tâm nàng vẫn đang kích độn không nguôi. Khó trách nàng cảm thấy Địch Cửu có liên hệ với mình, hóa ra là gia gia.
Lúc còn rất nhỏ, nàng từng hỏi mẫu thân, vì sao chỉ nhắc đến ngoại tổ mẫu mà không có ngoại tổ phụ, mẫu thân nói mình cũng chưa từng gặp ngoại công...
Gia gia nhìn trẻ tuổi như vậy, tu vi khẳng định rất cao mới phải, chỉ hy vọng gia gia thụ thương không nặng, có thể sớm ngày khôi phục.
...
Địch Cửu đang hoàn toàn đắm chìm trong thức hải tàn phá, một viên hạt châu màu xám lớn chừng trái nhãn đang trôi nổi ở trong đó.
Lúc trước Địch Cửu vẫn luôn hôn mê, hắn vốn không biết hạt châu này hình thành từ bao giờ. Hiện giờ ý niệm của hắn tập trung trên hạt châu, lập tức phát hiện được chỗ khác biệt.
Hạt châu này đã hoàn toàn bị hắn chưởng khống, chẳng hề có chút đình trệ dưới ý niệm của hắn. Không chỉ như vậy, trong hạt châu dường như có cả một không gian thế giới.
Đây là...
Địch Cửu bỗng nhiên kích động, ý niệm vừa động, hắn đã xuất hiện ở không gian bên trong hạt châu.
Không gian này hoàn toàn tối tăm mờ mịt. Nhưng Địch Cửu lại có thể bắt được mỗi một tia một dao động trong hạt châu, thậm chí có thể cảm giác rõ ràng hết thảy sinh cơ cùng hết thảy hình thành trong nó...
Địch Cửu còn chưa kịp kích động liền cảm nhận được vũ trụ đạo tắc khí tức vô cùng mênh mông.
Không chỉ có mảnh vỡ pháp tắc do Thiểm Quang lưu lại, mà còn cả Thánh âm Châu tàn phiến, thậm chí cả đại đạo pháp tắc sau khi thức hải bại niết để lại.
Tất cả những thứ đấy dưới ý niệm của đã hắn thai nghén thành một cái phương hướng đại đạo hoàn toàn mới, Địch Cửu vô cùng kích động, đây chính là thứ hắn muốn.
Quy tắc chu thiên được vận chuyển dung hợp với đạo tắc khí tức trong hạt châu, quanh thân Địch Cửu dần dần tạo thành phòng ngự không gian mà thần niệm cũng không thể quét vào.
Địch Cửu lần nữa chìm vào trong quy tắc chu thiên, thức hải của hắn chậm chạp thành hình, sau đó từ từ diễn hóa thành tinh không.
...
- Hương Nữ, ngươi không sao chứ?
Trời còn chưa tối, A Tập và Yến Vũ Mạch liền vội vàng đi tới nơi ở của Địch Hương Nữ, khi trông thấy Địch Hương Nữ đi ra, bọn họ rốt cuộc mới nhẹ nhàng thở phào.
- Ta không sao, cám ơn các ngươi.
Vành mắt Địch Hương Nữ mặc dù có chút đỏ, nhưng tinh thần lại rất khá.
- Người ngươi cứu đâu?
Yến Vũ Mạch hỏi thăm.
Địch Hương Nữ nhỏ giọng đáp:
- Người thụ thương rất nặng, đang chữa thương trong phòng.
- Ừm, ngươi cẩn thận, chúng ta đi về trước, hôm nay thu hoạch bình thường, ngày mai ngươi có đi cùng chúng ta không?
Địch Hương Nữ lắc đầu.
- Không đi, ta muốn ở chỗ này chiếu cố người. Nếu ta đi rồi, vị tiền bối kia sẽ không có ai chiếu cố.
Địch Hương Nữ rất tín nhiệm A Tập và Vũ Mạch, chỉ là thân phận Địch Cửu thật sự quá nhạy cảm. Ninh gia còn đang truy nã người nhà nàng, vạn nhất Ninh gia biết người Địch gia ở chỗ này, vậy chẳng những hại gia gia, mà còn hại luôn cả A Tập ca ca và Vũ Mạch tỷ.
- Tốt, vậy ngươi cẩn thận một chút. Có chuyện gì thì lập tức báo cho chúng ta biết.
A Tập biết Hương Nữ thiện tâm, không tiếp tục thuyết phục nàng nữa.
Ba người bọn họ sống khá gần nhau, đều là phía ngoài Bạo Tuyền phường thị. Ở đây có rất nhiều người giống như bọn họ, bình thường chỉ cần hơi chú ý thì chuyện an toàn vốn không thành vấn đề.
...
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt sáu tháng đã trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Yến Vũ Mạch vội vàng đi tới trước phòng của Địch Hương Nữ.
- Hôm nay Vũ Mạch tỷ không ra ngoài sao?
Hương Nữ nghi hoặc nhìn Yến Vũ Mạch đứng ở cửa ra vào.
Yến Vũ Mạch lo lắng nhìn thoáng qua Địch Hương Nữ:
- Hương Nữ, hôm nay ta và A Tập sẽ đến một chỗ sâu trong Bạo Tuyền sơn mạch, có lẽ phải mất vài ngày mới trở về...
Nói xong, Yến Vũ Mạch đưa một cái xắc tay cho Địch Hương Nữ:
- Trong này còn ít tiền, ngươi cầm lấy dùng đi.
- Ta không thể nhận.
Hương Nữ lập tức từ chối rồi lo lắng hỏi:
- Thế nhưng qua đêm trong Bạo Tuyền sơn mạch rất nguy hiểm.
Yến Vũ Mạch gật đầu:
- Ta biết, chỉ là hiện tại càng ngày càng nhiều người tới Bạo Tuyền sơn mạch, bên ngoài đã tìm không thấy thứ tốt gì, hơn nữa qua đêm trong Bạo Tuyền sơn mạch không phải chỉ hai chúng ta. Tiền này ngươi cầm đi, đã mấy tháng ngươi không ra ngoài rồi, tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả sinh hoạt bình thường cũng sẽ gặp vấn đề.
- Tạ ơn, các ngươi cẩn thận một chút.
Hương Nữ biết mình không từ chối được, huống hồ nàng hiện tại quả thật có chút khó khăn.
Tiếp nhận túi tiền, Địch Hương Nữ rất hổ thẹn. Sáu tháng vừa qua, nàng đã được A Tập đại ca và Vũ Mạch tỷ trợ giúp quá nhiều.