Rốt cuộc Địch Cửu cũng cảm giác được có chỗ không đúng, lúc đầu khi hắn bước vào thời kỳ thai nghén đại đạo, trạng thái của bản thân là hoàn toàn thanh tỉnh.
Nói cách khác, độ kiếp xong, Địch Cửu không bước vào cảnh giới Tiên Đế mà bắt đầu dựng dục đại đạo của riêng mình.
Có điều trong quá trình thai nghén, Thiểm Quang bị gãy, sau đó nó liền cưỡng ép hắn sửa đổi.
Rất có thể Thiểm Quang không muốn Địch Cửu có được đại đạo của chính hắn, để sửa chữa phương hướng của đại đạo, tốt nhất nên dựa theo nguyên mẫu của Thiểm Quang.
Giờ phút này, Địch Cửu cảm nhận được rõ ràng tia đạo tắc thứ chín đã ngừng phát ra đạo văn, nói cách khác, Thiểm Quang đình chỉ hỗ trợ hắn sửa đổi đại đạo.
Bất quá Tinh Không Quyết của Địch Cửu vẫn đang dung hợp cùng khí tức hỗn độn của Thánh âm Châu, sau đó tiếp tục làm hao mòn khí tức đạo vận quanh thân Thiểm Quang.
Đây tuyệt đối không phải cảm ngộ Thiểm Quang mà là đang ăn mòn đạo vận của nó.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng có ngày tia đạo tắc thứ chín bị tan biến dưới tay Địch Cửu.
Hắn lại lần nữa cảm nhận được tin tức từ Thiểm Quang, nếu hắn vẫn duy trì tình trạng này, dùng Thánh âm Châu bào mòn đạo tắc thì chẳng bao lâu nữa Thánh âm Châu cũng sẽ bị hủy theo.
Địch Cửu thầm cười lạnh, xem như Thánh âm Châu sụp đổ, hắn cũng muốn bào mòn hết Thiểm Quang, hiện giờ thứ này chính là một quả bom nổ chậm.
Hôm nay vì nhớ tới Tú Kỳ nên Địch Cửu đã cưỡng ép gián đoạn sự hình thành của đại đạo, cũng vì vậy mà hắn cảm nhận được sự ác ý từ Thiểm Quang.
Sự thay đổi lẳng lặng của Thiểm Quang thật khiến người ta khó lòng phòng bị, ai biết được lần tiếp theo là khi nào?
Đã có cơ hội này, hắn muốn triệt để diệt trừ nguy hiểm có thể xảy ra.
Cảm nhận Địch Cửu chẳng những không ngừng mà lại còn lợi dụng Thánh âm Châu bào mòn nó nhiều hơn, Thiểm Quang đã phẫn nộ tới mức không ngừng nhảy lên, từng đạo khí tức đạo văn lần nữa khuếch tán. Dường như nó muốn hoàn thành chuyện lần trước đã bỏ lỡ.
Địch Cửu mặc kệ không hỏi, Thánh âm Châu mênh mông cường đại không khác gì Thiểm Quang, đều là bảo vật từ thời khai thiên tích địa, hiện tại nó nằm trong thức hải của hắn, hơn nữa còn có thêm Tinh Không Quyết hỗ trợ. Song phương cứ thế giằng co mấy canh giờ, sau đó dựa vào sự liên hợp của Địch Cửu và Thánh âm Châu mà chiếm thế thượng phong.
Việc này khiến Thiểm Quang càng thêm nổi giận, không ngừng phát ra ý định của mình.
Nếu Địch Cửu vẫn tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng Thiểm Quang sẽ tan biến trong thức hải của hắn, đồng quy vu tận với Thánh âm Châu.
Thế nhưng ý chí Địch Cửu vẫn kiên định như cũ, đồng quy vu tận thì sao?
Trong mơ hồ hắn cảm nhận được Thiểm Quang sẽ không rời khỏi thức hải của mình, bởi vì gia hỏa này đâu còn chỗ nào để đi.
Nếu tia đạo tắc thứ chín không đi, vậy Địch Cửu nhất định sẽ xử lý nó, mà dù nó muốn đi, hắn cũng chẳng có ý định thả.
Âm thanh oanh minh bên trong thức hải Địch Cửu càng lúc càng lớn, không khác mấy so với lúc tin tức Thiểm Quang đã truyền ra, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì thức hải của hắn hỏng mất.
Dù vậy, Địch Cửu vẫn không đình chỉ kế hoạch, hắn có chết cũng tuyệt đối không để Thiểm Quang nắm trong tay sinh mệnh của mình.
Sau khi hắn chết, với thực lực của Tú Kỳ, hẳn có thể sống bình yên vô sự tại Địa Cầu.
Nếu mạng sống hắn nằm trong tay Thiểm Quang, vô luận rời xa Tú Kỳ hay không, hắn cũng không còn là Địch Cửu, chỉ là thân xác của Thiểm Quang mà thôi.
Đến tận bây giờ Địch Cửu mới hiểu vì sao Vũ Trụ Đạo Chủ muốn vứt bỏ đạo tắc thứ chín. Ông ta là người mạnh tới cỡ nào? Há có thể nhìn không ra sự cường đại của Thiểm Quang?
Cũng chính vì điểm này mà Vũ Trụ Đạo Chủ biết Thiểm Quang là kẻ không an phận, khả năng cao sẽ sinh ra linh trí nên mới muốn nó hóa thành đạo tắc chi khí trong vũ trụ Hỗn Độn.
Đáng tiếc tâm nhãn của Địch Cửu không bằng Vũ Trụ Đạo Chủ, vậy mà nghĩ Thiểm Quang là thứ an phận, sẽ giúp hắn đứng trên đỉnh cao nhân sinh, khi ấy hắn còn nghĩ sẽ báo thù giúp nó nữa. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên đều có lợi.
Thật quá ngây thơ!
Với lòng tự đại của đạo tắc Hồng Mông, Địch Cửu còn tưởng hắn may mắn mới chiếm dụng được nó.
Ngay cả Vũ Trụ Đạo Chủ, Thiểm Quang còn không sợ, huống chi là Địch Cửu. Nó muốn hắn phải hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của nó, đây mới chính là điều đạo tắc cần.
Lúc đầu chuyện này sẽ từ từ tiến hành, bất tri bất giác hắn sẽ dựa vào sự an trí của Thiểm Quang. Không nghĩ tới Địch Cửu lại đột nhiên nhận ra được kế hoạch của nó, cứ thế mà chống cự.
Thời khắc này, Trận Đạo của Địch Cửu đã là Tiên Trận Đế cấp chín, theo quá trình Thánh âm Châu không ngừng bào mòn Thiểm Quang, trong thức hải của hắn dần hình thành một Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận.
Dường như Ngũ Hành Tỏa Đạo Trận là thứ chuyên dùng để đối phó với đạo tắc Hỗn Độn cường đại như Thiểm Quang. Sau khi trận đạo hình thành, đạo vận xung quanh nó trở nên yếu hơn đi hẳn.
- Địch Cửu, ngươi cứ tiếp tục làm như vậy thì Thánh âm Châu sẽ vỡ vụn, thức hải ngươi cũng nhận kết quả thảm khốc, mà ngươi cũng niết hóa…
Cảm nhận được Địch Cửu càng thêm điên cuồng vây khốn mình, Thiểm Quang không truyền tin nữa, phương thức biểu đạt của nó trở nên trực quan hơn.
Đây chứng tỏ nó và Địch Cửu nằm ở 2 loại cấp độ khác nhau.
Bấy giờ, trong lòng Địch Cửu càng thêm rung động, hắn vẫn nghĩ Thiểm Quang chỉ là một tia đạo tắc, dù có ý nghĩ nhưng không thể hình thành nhục thân, có khác biệt rất lớn với con người.
Hiện tại Thiểm Quang đã có suy nghĩ của riêng nó, Địch Cửu chẳng dám nhiều lời, chỉ biết điên cuồng làm hao mòn sức mạnh của tia đạo tắc thứ chín mà thôi…
- Địch Cửu, ta chỉ là một tia đạo tắc, chẳng muốn khống chế ngươi, chỉ giúp ngươi cô đọng đại đạo mà thôi, ta là đang giúp ngươi a. Ngươi biết rõ, nếu ta không ra tay, hệ thống đại đạo mà người hình thành sẽ kém cỏi vô cùng. Đại đạo đó muốn đối phó với Vũ Trụ Đạo Chủ có khác nào trò cười.
- Địch Cửu, việc ta biến mất không có bất kỳ chỗ tốt nào với ngươi cả, tương lai cảm ngộ đạo tắc thiên địa của ngươi cũng hạ xuống mấy lần. Vô luận Đan, Trận hay Khí Đạo cũng chẳng được như khi có ta ….
- Địch Cửu, ngươi thả ta ra, chúng ta không khác gì lúc trước, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.
- Địch Cửu, ngươi thật sự muốn đồng quy vu tận sao?
Đúng như Thiểm Quang nghĩ, Địch Cửu thật sự có ý định đồng quy vu tận với nó, huống hồ chưa chắc nó tan biến xong hắn liền chết theo.
Toàn bộ bí mật của hắn, Thiểm Quang đều biết, hắn há có thể để nó rời đi?
Tương lai nếu Thiểm Quang chọn một người khác làm con rối, vật chẳng phải tất cả bí mật của Địch Cửu đều lộ ra sao?
Về phần cảm ngộ đại đạo, đúng là nhờ Thiểm Quang mang tới nhưng Địch Cửu đã niết bàn nhục thân nhờ Vũ Trụ Thai Mô, đồng thời, đã hình thành nền móng vững chắc cho đại đạo của mình.
Thiểm Quang không muốn Địch Cửu hình thành hệ thống của chính hắn nên có ý định cải biên ngay.
Đại đạo do tự hắn hình thành sẽ trở thành trò cười?
Nghe xong trong lòng Địch Cửu cười ha hả. Hiện tại đúng là đại đạo của hắn vẫn chưa hoàn thiện, nhưng dựa vào cảm ngộ càng sâu, hệ thống đại đạo từ đó sẽ càng tốt hơn.
Rõ ràng Thiểm Quang muốn ngăn cản hắn hình thành hệ thống của chính mình mà thôi.
"Rầm rầm rầm!"
Đạo tắc thứ chín điên cuồng giằng co, từng đạo sát ý đáng sợ không ngừng khuếch tán ra, nhanh chóng đánh vào thức hải Địch Cửu.
Nó đang tính trốn ra ngoài, dù Địch Cửu liều mạng đồng quy vu tận cũng không muốn Thiểm Quang khống chế đại đạo, càng không được để nó rời đi.
Mỗi một đạo văn sát ý oanh ra, Địch Cửu liền há miệng phun ra một đạo huyết tiễn.
Trong thời gian ngắn, cái kén lớn bao lấy Địch Cửu đã biến thành màu đỏ chói mắt.
Địch Cửu càng điên cuồng vận chuyển Tinh Không Quyết, mỗi một lần hắn bào mòn đạo vận từ Thiểm Quang, công kích hắn phải nhận sẽ yếu bớt một phần, mà tựa hồ tu vi chính hắn cũng từ từ dâng lên.
...
- Hồng sư thúc, chuyện gì đang xảy ra?
Đám thanh niên công kích kén lớn đã dừng động tác, không ngờ kén lớn trước mắt lại biến thành màu đỏ thẫm sau một năm bị họ công kích, màu đỏ trước mắt trông yêu dã như màu máu.
- Thiếu chủ, chúng ta không cần công kích nữa.
Lão giả dừng tay, thở dài một tiếng rồi nói.
Thanh niên nghi ngờ hỏi:
- Vì sao? Đây tuyệt đối là thiên địa dị bảo, rất có thể là Hỗn Độn bảo vật, trước đó chúng ta cũng cảm nhận được khí tức Hỗn Độn từ nó mà.
Lão giả lại thở dài.
- Ta biết, nhưng người xem đi, chúng ta công kích một năm trời, kén lớn này chẳng có nửa điểm cải biến. Có thể thấy, đây không phải thứ chúng ta đánh phá được, càng vô pháp mang nó đi.
Dừng một chút, lão giả tiếp tục nói:
- Lui một vạn bước mà nói, xem như lấy được thì sao, thứ này chỉ mang đến đại nạn mà thôi. Loại kén lớn có đạo vận lưu chuyển trước mắt, dù đem tới bất kỳ địa phương nào cũng che giấu không được. Đến lúc đó sẽ có vô số cường giả chen chúc mà tới...
- Thế nhưng...
Biết rõ sư thúc nói rất đúng nhưng từ đầu đến cuối thanh niên nọ vẫn không cam lòng.
Nếu không gặp được thì quên đi, gặp được mà hết lần này tới lần khác chẳng đoạt được.
Đúng lúc ấy, bỗng nhiên cái kén máu to lớn bắt đầu cuồng bạo, tựa hồ bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào hư không, lão giả vội vàng kéo thanh niên kia lùi lại:
- Mau lùi ra sau...
Thanh niên cũng cảm nhận nguy hiểm, một bên lấy thủy tinh cầu ghi chép kén lớn, một bên nhanh chóng dời bước.
"Oanh!"
Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, kén lớn vọt thẳng vào hư không, đảo mắt biến mất không thấy đâu, mà khốn trận bọn họ bố trí trước đó chẳng khác nào vỏ trứng gà so với huyết kén.
-