Trong hư không vô tận, một chiếc phi thuyền nhanh chóng xẹt qua, tuy nhiên nó rất nhanh liền lui trở lại.
Một thanh niên anh tuấn tóc dài đứng trên boong thuyền, ngạc nhiên nhìn về phía một cái kén khổng lồ phía trước phi thuyền, thốt lên:
- Hồng sư thúc, đây là dị bảo...
Lão giả Hồng sư thúc kia vừa từ khoang thuyền bước ra, sắc mặt vô cùng kích động. Đạo vận lưu chuyển trên cái kén cường đại đến mức thần niệm cũng chẳng thể thẩm thấu vào.
- Ta đi xem một chút.
Thanh niên anh tuấn không đợi phi thuyền tới gần cái kén thì đã nhào ra ngoài, vồ về phía đó.
“Bành!”
Một cỗ lực lượng khổng lồ ập tới, lập tức đánh bay thanh niên.
Lão giả kia liền vội vàng tiến lên đỡ thanh niên nọ, kích động nói:
- Thiếu chủ không nhìn lầm, thứ này chắc chắn là thiên địa dị bảo. Đây là phòng ngự hộ trận tự nhiên, chúng ta chỉ cần bố trí đại trận, sau đó từ từ đối phó thì có thể lấy được.
- Được.
Thanh niên nọ nhanh chóng lấy trận kỳ ra, bắt đầu bố trí khốn trận.
...
Địch Cửu hỗn loạn, hắn cố gắng muốn mở mắt, thế nhưng một âm thanh từ trong thức hải không ngừng truyền tới, đại đạo của hắn còn chưa thai nghén hoàn chỉnh, hắn phải tiếp tục diễn hóa đại đạo đạo tắc của bản thân.
Tinh khí thần của hắn tựa hồ bị rút ra từng tia từng tia một, sau đó lặp đi lặp lại diễn hóa đại đạo, kén lớn bao quanh hắn nương theo đó mà càng ngày càng kiên cố...
Đúng, đại đạo, đại đạo của hắn mới là hết thảy. Hắn đình chỉ việc tiếp tục giãy giụa, tạm thời không nghĩ đến chuyện mở mắt, hiện giờ hẳn phải tiếp tục hấp thu vô cùng vô tận thiên địa pháp tắc, sau đó dung nhập trong đại đạo của chính mình, hình thành công pháp đạo tắc của bản thân.
Không đúng, đại đạo chỉ là một bộ phận của hắn mà thôi, cuộc đời của hắn không chỉ có đại đạo. Hắn còn có Tú Kỳ, đúng, là Tú Kỳ. Tú Kỳ hiện giờ có ổn không?
Bất luận diễn hóa đại đạo thành công hay chưa, hắn nhất định phải mau chóng đi gặp Tú Kỳ một lần, lúc trước tại sao hắn lại phải rời xa Tú Kỳ....
Địch Cửu cố gắng nghĩ đến, hắn rốt cục nghĩ tới...
Lúc trước hắn bởi vì muốn bước vào Tiên Đế cảnh, tìm nơi độ kiếp, cho nên mới rời xa Tú Kỳ. Thôi diễn đại đạo như thế này đã bao nhiêu năm trôi qua rồi? Tú Kỳ ở Địa Cầu thế nào?
Trong lòng Địch Cửu nôn nóng không gì sánh được, hắn tuyệt đối không thể tiếp tục thôi diễn, nếu đợi đến lúc thôi diễn xong, có lẽ phải mất đến vài vạn năm.
Dừng lại, nhất định phải dừng lại.
Nhưng đại đạo của hắn vẫn liên tục thôi diễn, vẫn liên tục hình thành từng vòng đạo văn, đạo kén vẫn không ngừng hoàn thiện.
Sâu trong ý chí, Địch Cửu rốt cục cảm thấy không đúng, đại đạo là của hắn, nếu hắn muốn dừng lại thì đương nhiên có thể dừng lại. Thế nhưng hiện giờ hắn không cách nào khống chế quá trình diễn hóa đại đạo, đây tuyệt đối không bình thường.
Khí tức đại đạo mênh mông kia lại lần nữa tràn đầy trong ý niệm Địch Cửu, chỉ cần hắn hoàn thiện đại đạo, chỉ cần hắn tạo thành quy tắc của mình, hắn sẽ trở thành tồn tại đỉnh cao sừng sững trên toàn bộ vũ trụ, không còn ai dám động tới hắn...
Nếu không phải Địch Cửu đã từng vì luyện thể mà vô số lần tra tấn bản thân chết đi sống lại, ngưng luyện ra ý chí cứng rắn không gì sánh được, vậy có lẽ hiện giờ hắn đã không còn khả năng vùng vẫy.
Địch Cửu cảm thấy không ổn, một tia ý chí cuối cùng thôi thúc hắn kiên quyết không cho phép loại đại đạo này tiếp tục thôi diễn.
Diễn hóa đại đạo là chuyện của hắn, hắn muốn ngừng nhưng lại không dừng được, vậy hắn cần gì loại đạo này?
Ngừng, dừng lại cho ta!
Địch Cửu ra sức khống chế Tinh Không mạch, khống chế thức hải, thậm chí khống chế ý chí của bản thân, cố gắng ngăn chặn việc tiếp tục thôi diễn.
Đột nhiên từ sâu trong thức hải, Thiểm Quang chợt tản mát ra vô số tia quy tắc đạo văn màu vàng, bao bọc toàn bộ thân thể Địch Cửu, để đạo kén kia tiếp tục ngưng kết.
Địch Cửu bi ai phát hiện, dù ý chí của hắn mạnh hơn nhưng cũng không cách nào ngăn cản Thiểm Quang diễn hóa quy tắc đại đạo.
Chẳng lẽ ta phải trở thành khôi lỗi hay sao?
Thiểm Quang từng giúp hắn rất nhiều, thế nhưng đến hiện tại Địch Cửu mới biết được, nó quả nhiên không phải thứ tốt. Có lẽ ngay từ khoảnh khắc được hắn cứu, gia hỏa này đã có âm mưu lợi dụng hắn, để hắn thay thế đạo tắc nhục thân.
Vạn sự đều có lợi và hại, giờ phút này Địch Cửu chỉ muốn điên cuồng mài đi hoặc đuổi Thiểm Quang đi, dù tu vi vĩnh viễn không thể tiến thêm một bước cũng tuyệt đối không thể để cho nó khống chế ý chí của hắn.
“Oanh!”
Thiểm Quang tựa hồ cảm nhận được ý chí cường đại của Địch Cửu, lập tức tản mát ra càng nhiều quy tắc đạo văn hơn, mong muốn áp chế sự cố gắng của Địch Cửu.
Không thể, hiện tại ý thức của hắn vẫn còn đang hỗn loạn, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy nữa. Bằng không mà nói, chờ đến khi quy tắc của Thiểm Quang triệt để hình thành, hắn bắt buộc phải khuất phục trước nó.
Nhất định phải tìm kiếm ngoại lực trợ giúp.
Thứ có thể trợ giúp hắn chỉ có đồ vật trong thức hải, Thế Giới Thư?
Đáng tiếc hắn vốn chưa từng luyện hóa Thế Giới Thư, thậm chí sở dĩ quyển sách này xuất hiện trong thức hải của hắn chính là vì bị Thiểm Quang hấp dẫn.
Dù hắn có luyện hóa Thế Giới Thư thành công thì cũng chưa chắc có thể chặn Thiểm Quang lại. Bởi vì nó không phải muốn giết hắn, nó chỉ muốn khống chế đạo của hắn mà thôi.
Một luồng tin tức chợt truyền đến từ sâu trong thức hải của Địch Cửu.
Chỉ cần Địch Cửu mượn nhờ cơ hội lần này hoàn thiện quy tắc đại đạo của mình, tương lai nhất định không hề kém hơn Vũ Trụ Đạo Chủ. Hơn nữa hoàn thiện quy tắc đại đạo đối với hắn vốn không có chỗ xấu mà chỉ có chỗ tốt đếm không hết.
Địch Cửu hiểu rất rõ, đây là đạo tắc màu vàng không cam tâm chỉ làm lá xanh, nó muốn xoay người làm hoa hồng. Một khi Địch Cửu nghe theo, tương lai bất chấp hắn cường đại đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là khôi lỗi của nó mà thôi.
Hắn có thể chết, có thể diệt, thế nhưng tuyệt đối sẽ không làm con rối của bất kỳ ai!
Địch Cửu điên cuồng điều động Thánh âm Châu, Thánh âm Châu vốn không nghe theo Thiểm Quang, Địch Cửu vừa khu động, khí tức Thuần âm Hỗn Độn lập tức bao quanh thức hải. Khí tức Hỗn Độn vô cùng vô tận dung hợp với ý chí của Địch Cửu, trong nháy mắt liền ngăn cản đạo văn tiếp tục ngưng tụ và khuếch tán.
Đạo văn đình chỉ hình thành cũng có nghĩa là đạo kén không thể tiếp tục cô đọng, dẫn tới thần trí Địch Cửu từ từ tỉnh táo trở lại.
Thấy tình huống đó, Thiểm Quang vội vàng truyền tin tức, nếu như Địch Cửu cứ như vậy nữa thì rất có thể sẽ khiến Thánh âm Châu sụp đổ.
Địch Cửu thầm cười lạnh, dù Thánh âm Châu hỏng mất thì hắn cũng sẽ không để tia đạo tắc thứ chín kia được lộng hành. Địa bàn của hắn hiển nhiên do hắn làm chủ, lúc nào đến phiên một tia đạo tắc thay hắn làm chủ rồi?
Tinh Không Quyết ngưng luyện khí tức Thuần âm Hỗn Độn từ Thánh âm Châu, bắt đầu thôn phệ, quét sạch đạo văn.
Thiểm Quang biết sau khi Địch Cửu khu động Thánh âm Châu thì nó không còn biện pháp cưỡng ép Địch Cửu hình thành quy tắc đạo.
Vì lẽ đó, nó chỉ có thể từ từ thu liễm từng tia đạo tắc, đồng thời truyền tin tức cho Địch Cửu, nói cho hắn biết cưỡng ép đình chỉ đạo kén hình thành sẽ tạo thành thương tổn quá lớn đối với đại đạo của hắn.
Địch Cửu đang ngày càng thanh tỉnh, trong lòng thầm cười lạnh, hắn tu luyện quy tắc đạo, tương lai nhất định cũng là quy tắc đạo. Tuy nhiên loại quy tắc đạo đó phải thuộc về hắn chứ không phải thuộc về Thiểm Quang.
Dù nó đã trợ giúp hắn rất nhiều, thế nhưng muốn khống chế hết thảy cuộc đời của hắn thì chẳng khác nào nó đang nằm mơ, bởi vì hắn không chỉ sở hữu ý chí cường đại, mà hắn còn có cả Thánh âm Châu.
Trước đó sở dĩ Địch Cửu vượt qua được Tiên Đế lôi kiếp đáng sợ nhưng vẫn không cách nào bước vào Tiên Đế cảnh, rất có thể chính là do nó giở trò quỷ. Thiểm Quang lợi dụng hắn suy yếu vì độ kiếp, cộng với thời điểm hắn đang cảm ngộ, nó liền âm thầm lặng lẽ muốn khống chế quy tắc đạo của hắn.
Nếu không phải vì nhớ tới Tú Kỳ đang chờ ở Địa Cầu, nói không chừng hắn đã trúng chiêu rồi.
...
- Là khí tức Hỗn Độn, thật sự là khí tức Hỗn Độn.
Cả lão giả và thanh niên đều vô cùng kích động nhìn cái kén. Vừa rồi bọn họ rõ ràng cảm nhận được, khí tức Hỗn Độn tinh khiết đến cực hạn tản mát ra từ trong cái kén này. Vẻn vẹn cảm thụ được một tia khí tức Hỗn Độn thôi mà tu vi đã bao lâu không tiến bộ trong nháy mắt liền thăng tiến.
Hai người nhìn nhau, khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu gia tăng sức mạnh công kích, điên cuồng tế ra pháp bảo oanh kích cái kén lớn khổng lồ trước mặt.
-