Thế giới thứ chín

Chương 504




- Đúng là động phủ tu chân rồi…

Thẩm Tử Ngữ nhặt một khối đá màu xám đen lên, tay khẽ dùng lực, tảng đá lập tức vỡ vụn, sau khi vỡ ra, khối đá ấy còn tỏa ra một ít khí tức linh vận.

Mà Nông Tú Kỳ cũng phát hiện điều này.

- Tử Ngữ tỷ, do thời gian dài nên linh thạch đã hóa thành đất đá…

Nghe đối phương giải thích, Thẩm Tử Ngữ gật đầu:

- Đúng vật, do bị thoái hóa bởi thời gian gian nên những thứ này đã mất hết tác dụng, thế nhưng bùn đất lẫn trong đó vẫn còn vương chút linh khí.

- Đây là truyền tống trận...

Nông Tú Kỳ đi tới kế bên một đài lục giác, sờ sờ mấy cái lỗ trên đó rồi nói.

- Truyền tống trận là cái gì?

Thời gian tu luyện của Thẩm Tử Ngữ còn ít, rất nhiều thứ bà vẫn chưa hiểu.

Nhưng Nông Tú Kỳ thì khác, Địch Cửu từng lưu lại trong ý niệm của nàng một ít tri thức tu chân nên lượng kiến thức của nàng nhiều hơn Thẩm Minh chủ.

Nông Tú Kỳ kiên nhẫn giải thích:

- Nghe nói Truyền tống trận là Trận đạo của cường giả, họ sẽ lợi dụng một ít pháp tắc để bố trí đại trận nhằm thay đổi không gian…

- Đại trận chuyển đổi không gian...

Thẩm Tử Ngữ lẩm bẩm, cảm giác của bà có chút khó diễn tả thành lời.

Cường giả về Trận đạo thì bà từng nghe qua, thế nhưng có thể bố trí Truyền tống trận, quả thực rợn cả người.

- Truyền tống trận này chắc chắn để đi tới Tu chân giới.

Ngữ khí Nông Tú Kỳ ngược lại rất bình tĩnh, chỉ cần ở bên Địch Cửu, huynh ấy sẽ dẫn nàng tới đó.

Thế nên đại trận trước mặt không có quan hệ gì quá lớn với nàng.

Tuy nhiên việc này lại khiến trong lòng Thẩm Tử Ngữ khẽ động, Nông Tú Kỳ đã trở thành thê tử của Địch Cửu, bà chắc chắn không thể ở cùng Địch Cửu. Chờ hắn ta ra ngoài, bà sẽ tự mình đi tới Tu chân giới bằng Truyền tống trận.

Đã lựa chọn con đường tu chân thì phải cố gắng hết sức có thể.

Cũng như khi trước, lúc Thẩm Tử Ngữ chọn tu luyện cổ võ vậy, cuối cùng bà cũng đứng trên đỉnh phong của nhân sinh, xem như là người đầu tiên bước vào cảnh giới Bán Đan.

- Chúng ta đi ra ngoài trước đi.

Trong lòng Thẩm Tử Ngữ nóng như lửa, bà không muốn ở lại chỗ này nữa.

Phải nhanh chóng chào hỏi Địch Cửu rồi rời khỏi nơi đây.

...

Thời điểm Nông Tú Kỳ và Thẩm Tử Ngữ bay ra ngoài từ dãy núi Ural hướng về trụ sở của Liên Minh Địa Cầu trong thị trấn Kabe River thì một nam tử tóc xám đang gào thét với Sa Hà:

- Ta đã nói với ngươi phải ngăn Thẩm Tử Ngữ lại, vì sao lại để bà ta tiến vào dãy núi Ural?

Sa Hà đã giải thích rất nhiều lần, dường như vị sếp này không hiểu lời gã, vẫn luôn gào thét không dừng.

- Phế vật, ngu xuẩn, chúng ta giữ Thẩm Tử Ngữ lại không phải muốn mạng bà ấy, xem như có thì hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm đó.

Nam tử tóc xám vừa mắng vừa nện chén trà trong tay xuống.

Không giữ được Thẩm Tử Ngữ, đối với sự phát triển của Liên Minh Tự Do Ural không phải là chuyện gì tốt.

Chí ít, bọn họ không cách nào thay thế địa vị Liên Minh Địa Cầu trong lòng mọi người.

...

Thẩm Tử Ngữ và Nông Tú Kỳ căn bản không về lại thị trấn Kabe River, tuy Thẩm Tử Ngữ có thể ngự kiếm phi hành nhưng khoảng cách từ thị trấn Kabe River đến Vong Xuyên sơn mạch quá xa. Sau khi tự bay được một thời gian ngắn, bà vẫn phải ngồi lên phi thuyền của Nông Tú Kỳ.

Hiện giờ, Thẩm Tử Ngữ vẫn chìm đắm trong kích động rằng bà có thể ngự kiếm phi hành, còn Nông Tú Kỳ, nàng lại đang âm thầm buồn bực.

Rất có thể Địch Cửu vẫn chưa về, dù chuyến đi này của nàng và Tử Ngữ tỷ đã qua nửa năm.

- Tú Kỳ, ngươi không cần lo lắng, thực lực Địch Cửu mạnh hơn nhiều so với chúng ta. Chúng ta đi vào chỗ sâu nhất của dãy núi Ural vẫn trở về được, hắn càng không thành vấn đề.

Thẩm Tử Ngữ an ủi Nông Tú Kỳ.

Lúc đầu, bà dự định gặp mặt Địch Cửu trước, sau đó mới hướng hai phu thê từ biệt rồi tự mình đi tới Tu chân giới.

Hiện tại Địch Cửu chưa trở về, Thẩm Tử Ngữ chỉ có thể nuốt mấy lời này xuống, ở đây bồi tiếp Nông Tú Kỳ.

...

Trong lúc Thẩm Tử Ngữ và Nông Tú Kỳ tu luyện tại Vong Xuyên tự thì Liên Minh Địa Cầu bắt đầu có chuyện.

Không có ai biết Thẩm Tử Ngữ bế quan tu luyện tại Vong Xuyên tự, bên ngoài truyền nhau Thẩm Tử Ngữ và Moonlit, còn có Wadi đều vẫn lạc tại dãy núi Ural.

Chưa kể, Đường Học Sơn cùng Rovik đi săn Yêu thú tại rừng rậm nguyên thủy Amazon thì bỗng nhiên mất tích.

Liên tiếp mấy cường giả Bán Đan thay phiên nhau vẫn lạc hoặc mất tích, dẫn tới Liên Minh Địa Cầu dần tiêu tán dưới lòng sông lịch sử.

Sau khi Liên Minh Địa Cầu biến mất, lần lượt các nhóm thế lực khác trỗi dậy. Những thế lực này không hoạt động vì an nguy địa cầu, hết thảy chúng chỉ vì lợi ích cá nhân.

Việc trái đất có bao nhiêu nhân mạng bị giảo sát dưới móng vuốt của Yêu thú chỉ là chuyện râu ria mà bọn chúng chẳng thèm quan tâm.

Năm đó, Liên Minh Địa Cầu nói một không nói hai, bất kỳ Yêu thú cường đại nào xuất hiện đều được họ chiêu hô, người mạnh các phương tụ tập, đồng loạt đối phó Yêu thú.

Mà bây giờ những Liên minh khác được lập ra chẳng còn uy nghiêm ngày ấy, chẳng ai phục ai, thế lực người nào người nấy quản.

Bắt đầu thời kỳ hỗn chiến giữa Võ giả và Yêu thú.

Bất quá vô luận Yêu thú lợi hại bao nhiêu cũng không địch nổi Võ giả của nhân loại.

Còn Vong Xuyên tự, quanh năm vẫn bình an không gì sánh bằng.

Đại trận được Địch Cửu bố trí dù là Yêu thú cường đại tới đâu cũng vô pháp tới gần.

Giờ phút này, hai thiếu niên gồm một nam một nữ đang gấp rút phóng tới Vong Xuyên tự, hai thiếu niên ấy mỗi người đều tự cầm một đầu Yêu thú cấp một.

Nữ tử trung niên đi ra từ trong sương mù, nhìn hai người vừa tới, ánh mắt lóe lên tia trìu mến:

- Vọng Xuyên, Thu Thủy, ngoài việc thực chiến với Yêu thú ra, các con còn phải bế quan tu luyện. Hai đứa suốt ngày đi dạo bên trong sơn mạch, tương lai không chừng còn chẳng bắt được một con thỏ nữa.

- Ngữ thẩm, chúng con biết mà, mẫu thân đâu rồi?

Thiếu niên le lưỡi nói.

Đúng lúc ấy, thêm một nữ tử trẻ tuổi bước ra, thiếu nữ trông thấy phụ nhân liền một bước vọt lên, nhào vào lòng đối phương, nũng nịu nói:

- Mẫu thân, ta nghe nói Amazon có rất nhiều Yêu thú cấp cao, ta và đệ đệ muốn đi tới đó nhìn thử. Vong Xuyên sơn mạch thật sự chán muốn chết, căn bản chẳng còn Yêu thú nào đáng để chúng ta xuất thủ.

Nữ tử hừ lạnh:

- Không được, tu vi các con chỉ mới có ngần ấy mà đòi đi đến Amazon? Năm đó dù Đường tiền bối cường đại vô cùng cũng mất tích không còn đường về.

Thiếu nữ nghe vậy bèn phân bua:

- Tu vi chúng ta không thấp mà, ta và tiểu đệ đều là Trúc Cơ tầng bảy rồi, giống như Ngữ thẩm ấy, chẳng phải mẫu thân cũng mới chỉ là Kim Đan tầng bảy đó sao?

Người vừa từ chối chính là Nông Tú Kỳ, bây giờ thực lực nàng đã là Kim Đan tầng bảy, hai thiếu niên trước mắt là thai song sinh, con trai con gái của nàng và Địch Cửu.

Đứa lớn gọi là Địch Thu Thủy, đứa nhỏ gọi Địch Vọng Xuyên.

Ngoại trừ lưu lại kỷ niệm tại Vong Xuyên tự, còn có một ngụ ý khác, Thu Thủy ý chỉ nhu tình của hai phu thê bọn họ.

Hai đứa nhỏ này vừa sinh đã có Tinh Không mạch lạc, tư chất nghịch thiên đến cực hạn, ngộ tính càng thêm cường hãn, dạy một chút liền hiểu.

Mà đây cũng là vì Nông Tú Kỳ không biết cách dạy trẻ nhỏ, bằng không muốn bước vào Kim Đan cũng không phải không có khả năng.

Vị nữ tử trung niên bước ra từ màn sương mù trước chính là Thẩm Tử Ngữ.

Dù tư chất bà tốt, tài nguyên tu luyện phong phú cũng không địch lại Thiểm Quang được Địch Cửu dùng để củng cố cho Nông Tú Kỳ.

Bất quá chỉ mười năm ngắn ngủi đã tu luyện tới Trúc Cơ tầng bảy, này cũng được xem là tư chất kinh người.

Bấy giờ, Thẩm Tử Ngữ mới nhíu mày nhìn sang Nông Tú Kỳ, chủ động nói:

- Tú Kỳ, thật ra cũng không thể trách hai đứa nhỏ. Hẳn ngươi cũng cảm thấy việc tu luyện tại Địa cầu khi tu vi càng cao thì tiến bộ càng chậm. Chúng ta xem như xong nhưng tư chất tụi nhỏ phi thường tốt. Ta hoài nghi, sở dĩ hai đứa không đột phá được Kim Đan là vì quy tắc thiên địa nơi đây quá thấp, bước vào cảnh giới càng cao, thời gian tu luyện càng dài.

Tu luyện tới ngày hôm nay, Thẩm Tử Ngữ không còn là “người mới vào nghề”, Địa cầu không phải tinh cầu tu chân, bọn họ tu luyện tới trình độ này đều nhờ tài nguyên trên người Nông Tú Kỳ.

Nếu ở Tu chân giới thật sự, với nhiều tài nguyên như thế, nói không chừng tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Không chỉ Thẩm Tử Ngữ, mà Nông Tú Kỳ cũng nhận ra điểm đó, nàng thở dài một tiếng rồi bảo:

- Sao ta không biết chứ, chỉ là hiện tại Cửu ca vẫn chưa về, ta thật sự lo cho huynh ấy.

Nàng hiểu rõ Thẩm Tử Ngữ muốn nương nhờ Truyền tống trận dưới dãy núi Ural để bước vào Tu chân giới, Nông Tú Kỳ cũng rất muốn rời khỏi Địa cầu tìm phu quân mình.

Lúc trước, Địch Cửu từng nói huynh ấy muốn rời khỏi Địa cầu độ kiếp, đã qua nhiều năm vẫn chưa về, nàng có chút nhớ nhung muốn đi tìm rồi.

Bất quá Nông Tú Kỳ hiểu rõ, với năng lực ít ỏi của bản thân, đi tới hư không chẳng khác nào tìm chết.

Vì thế nàng đã cố gắng tu luyện, thế nhưng Thẩm Tử Ngữ nói vậy, nếu tiếp tục ở lại đây chẳng khác nào nấu ếch bằng nước lạnh.

- Tú Kỳ, nếu không thì như vầy đi, chúng ta đi một vòng tới mấy khu vực có Yêu thú cường đại, tiêu diệt một ít Yêu thú. Việc này chắc cũng cần một đến hai năm, nếu sau đó Địch Cửu vẫn chưa về, chúng ta sẽ đi thẳng tới Tu chân giới tìm hắn.

Thẩm Tử Ngữ đề nghị.

Bà cảm thấy bản thân cần phải xông phá cảnh giới Trúc Cơ, bước vào Kim Đan, bằng không tốc độ tu luyện sẽ ngày càng chậm, đây không liên quan đến những yếu tố khác, chủ yếu là do tuổi tác của bà đã nhiều.

Do dự nửa ngày, Nông Tú Kỳ nghĩ tới khả năng có thể xảy ra nếu tiếp tục chờ Địch Cửu, sau đó mới thở dài, đáp:

- Quyết định vậy đi.

-