- Tử Ngữ tỷ, không như ngươi nghĩ đâu, sau khi đại ca đi, ta chưa bao giờ rời khỏi Vong Xuyên sơn mạch… Thậm chí ngươi là người đầu tiên ta nhìn thấy.
Nông Tú Kỳ gấp gáp giải thích, đối với cô nàng, vấn đề trinh tiết so ra còn quan trọng hơn mạng sống.
Vạn nhất chuyện này truyền tới tai Địch Cửu, dù nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch.
Từ ánh mắt Nông Tú Kỳ, Thẩm Tử Ngữ nhìn thấy một loại chân thành, bỗng bà nghĩ tới võ giả mang thai cũng cần hơn mười tháng bèn nhẹ giọng trấn an:
- Tú Kỳ, ngươi đừng gấp, người tu luyện cổ võ rất khó mang thai, dù có thì cũng đợi 12 tháng mới hạ sinh, ngươi là tu chân giả kết hợp với cổ võ…
Thẩm Tử Ngữ nói đến đây thì dừng lại, mười hai tháng là chuyện thường, thế nhưng hơn hai năm thì có chút khó giải thích.
Dường như nhớ ra gì đó, Nông Tú Kỳ bỗng nhiên lấy mười mấy cái ngọc giản trong nhẫn trữ vật ra.
Đây đều do Địch Cửu đưa cho cô, trong mỗi mai ngọc giản có một lượng lớn thông tin.
Trước đó cô một mực bế quan nên không có thời gian xem qua thứ này.
Từng mai được Nông Tú Kỳ đọc bằng thần niệm rồi ném sang bên.
Thấy thế, Thẩm Tử Ngữ sững sờ nhìn cô nàng, loại đồ vật dùng để ghi chép ấy bà từng nghe qua, cũng biết một viên ngọc giản chứa đựng rất nhiều thông tin. Trong đa số trường hợp, nội dung trong đây có khi còn nhiều hơn trong một cuốn sách dày.
Vậy mà Nông Tú Kỳ chỉ quét mắt một chút liền xem hết toàn bộ nội dung?
Tu chân giả lợi hại như vậy sao?
Nông Tú Kỳ không để ý đến biểu cảm của Thẩm Tử Ngữ, cô nôn nóng đảo qua mấy cái ngọc giản, rất nhanh vành mắt liền đỏ lên, nước mắt long lanh đọng lại.
- Thế nào rồi Tú Kỳ?
Thẩm Tử Ngữ hỏi.
Nông Tú Kỳ buông ngọc giản xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của mình.
- Ta đúng thật có thai rồi, trên ngọc giản có viết, tu chân giả muốn có thai thật sự rất gian nan. Vô số người vì mang thai mà không tu luyện một đoạn thời gian dài, thành công hoài thai cũng mất rất nhiều năm, đợi đến lúc sinh hạ có khi còn vượt qua mười năm nữa kìa…
Đột nhiên Nông Tú Kỳ cảm thấy việc cách xa Địch Cửu thế này thật không an toàn.
Còn Thẩm Tử Ngữ, bà không hề nghi ngờ những gì cô nói, trước đó, bà vốn chẳng để ý tới việc tu tiên, hiện nay lại thay đổi ý định, thấy mình cần phải dấn thân vào con đường tu chân này, không muốn tiếp tục tu luyện cổ võ nữa.
- Tú Kỳ, bây giờ ngươi đang có thai, nhất định phải chú ý dưỡng thai.
Thẩm Tử Ngữ cũng vì chuyện này mà cao hứng, Nông Tú Kỳ đã có huyết nhục của Địch Cửu, sẽ không giống như bà, trăm năm cô độc một người.
- Ừ.
Sắc mặt Nông Tú Kỳ càng thêm nhu hòa, cô khẽ vuốt ve bụng dưới vẫn còn bằng phẳng của mình.
- Ta cảm thấy đứa bé sinh ra sẽ rất phi thường.
Lời Nông Tú Kỳ nói cũng xuất phát từ lòng yêu thương con mình, càng nhiều hơn là trực giác nói cô biết, tương lai đứa nhỏ vô cùng sáng lạn.
Đáng tiếc mẹ không có ở đây, nếu bà vẫn còn, biết cô mang thai chắc chắn sẽ vui lắm.
…
“Rầm rầm rầm!”
Lại thêm chín đạo lôi hồ đánh xuống, Địch Cửu tuyệt vọng nhắm hai mắt, không phải hắn gánh không nổi mà vì đây là đợt lôi kiếp cuối cùng đánh xuống.
Thế nhưng Địch Cửu vẫn chưa phá vỡ hoàn toàn gông cùm của cảnh giới Tiên Đế, hắn vẫn chỉ là Tiên Tôn chi cảnh mà thôi.
Việc này cũng nói rõ, lần độ kiếp trước mắt kết thúc thì thực lực của hắn vẫn là Tiên Tôn.
Sau khi lôi hồ kết thúc, Địch Cửu không còn cảm nhận được gôm cùm xiềng xích tu vi Tiên Đế của mình nữa.
“Tạch tạch tạch!”
Xương cốt Địch Cửu lần nữa vỡ vụn thành từng mảnh, huyết nhục văng tung tóe.
Có lúc tâm cảnh thật rất trọng yếu, Địch Cửu thập phần muốn vượt qua lôi kiếp Tiên Đế rồi trở về với Tú Kỳ.
Mấy năm nay, thứ hắn nhớ nhất không phải Luân Hồi Kiều mà là thê tử của mình.
Hiện tại, không ngờ lần độ kiếp này đã thất bại, giống y như khi hắn luyện đan không thành công vậy, Địch Cửu chẳng biết mấu chốt nằm đâu.
Lôi kiếp Tiên Đế đã xuất hiện, hắn cũng thành công vượt qua, không có gì sai sót cả, thế nhưng Địch Cửu vẫn không phá vỡ được gông xiềng giam cầm tu vi Tiên Đế. Việc đó coi như xong đi, mấu chốt ở chỗ, hiện tại ngay cả cảm ứng với gông cùm kia cũng biến mất.
Sau khi đợt lôi kiếp cuối cùng qua đi, cả người Địch Cửu tê liệt ngã xuống.
Lúc này đây, ngay cả Thái Cổ Lôi Thạch hắn cũng không kịp thu vào.
Quy tắc chu thiên vẫn chậm chạp vận chuyển khi Địch Cửu hôn mê.
Đột nhiên từng sợi tơ đột ngột xuất hiện xung quanh Địch Cửu, sau đó quấn lấy hắn và Thái Cổ Lôi Thạch.
Sợi tơ ngày càng dày đặc, cuối cùng tạo thành một cái kén to lớn.
Nơi đây chỉ là vị diện cấp thấp ngoài tinh không, nếu ở Tiên giới, cường giả nhìn sơ qua liền biết từng sợi tơ kia đều là quy tắc huyền ảo của thiên địa.
Sau khi độ kiếp, Địch Cửu không đột phá được Tiên Đế mà bị một cái kén bao lấy, cứ như thể hắn đã bước vào thời kỳ ngủ đông.
Trước đừng nói Địch Cửu độ kiếp thành công hay không, việc có thể dung hợp pháp tắc đại đạo của mình với quy tắc thiên địa rồi hình thành một cái kén lớn thế kia đã là việc không tầm thường.
...
Cách nơi Địch Cửu độ kiếp mấy chục triệu dặm, có một chiếc phi thuyền hình dáng quái dị đang đậu giữa không trung.
Giờ khắc này, bên trong phi thuyền có khoảng 7 8 người cả nam lẫn nữ đang ngồi, đám người không ngừng khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mặt.
- Đám sét kia biến mất rồi.
Quá trình độ kiếp vừa kết thúc, nam tử trung niên râu ria xồm xoàm thở hắt một hơi rồi nói.
- Hạm trưởng, chúng ta làm sao bây giờ? Dựa theo kế hoạch lúc đầu, vẫn tiến vào tinh hệ mới này ư?
Người vừa nói chuyện là một thanh niên hãy còn trẻ tuổi.
Nam tử trung niên vừa được gọi là hạm trưởng quay đầu lại, ánh mắt đảo lên đám người kia.
- Trước đó chúng ta phát hiện tinh hệ mà chúng ta sắp tới có khả năng cao là một tinh cầu có sự sống, nhưng ta cảm thấy kế hoạch ban đầu cần phải thay đổi, không chọn nơi đây nữa.
- Vì sao?
Một người hỏi.
Hạm trưởng trầm ngâm:
- Nếu ta đoán không sai, không gian sét đánh khi nãy chứa sự dao động mãnh liệt của sự sống, rõ ràng có người đang độ kiếp. Việc này giải thích cho tinh cầu chúng ta vừa tới, rất có thể… không, không phải có thể mà là 100% đây là tinh cầu tu chân. Đám người tu chân kia đáng sợ cỡ nào không cần ta nói các ngươi cũng biết. Xem như một lần giết sạch một tinh cầu họ cũng làm được, còn xem là chuyện bình thường. Chúng ta đi, đây không phải Thực Dân* đâu, mà là dẫn sói vào nhà đấy.
- Ta đồng ý hạm trưởng.
- Ta cũng đồng ý...
Lúc này liền có bốn năm người biểu thị đồng ý.
Hạm trưởng tiếp tục nói:
- Chúng ta phải hủy bỏ kế hoạch ban đầu, sau khi trở về, cứ nói đây là một phế tinh là được.
Sau khi biết nơi bọn hắn sắp tới là tinh cầu tu chân, đám người rất nhanh liền đạt thành nhất trí, ngưng trọng gật đầu.
Dù có người cá biệt cực kì muốn đi tinh cầu tu chân nhưng giờ phút này cũng không dám nói ra.
Huống hồ với tuổi tác của bọn họ, đã sớm mất nền móng tốt nhất để bắt đầu tu chân rồi.
...
- Đây là tiên thạch.
Thẩm Tử Ngữ nhìn Nông Tú Kỳ lấy linh thạch ra thì kinh hãi hô.
Loại bảo vật ấy bà đã từng gặp qua, mỗi một võ giả đều tha thiết muốn sở hữu nó.
Năm đó có nhiều võ giả bước vào Tiên Thiên như vậy đều dựa vào loại tiên thạch lấy được từ Tiên Nữ tinh kia.
Nông Tú Kỳ cười khanh khách một tiếng:
- Tử Ngữ tỷ, đây không phải tiên thạch, đây là linh thạch, còn là linh thạch thượng phẩm. Ta vừa mới bắt đầu tu luyện đã dùng loại linh thạch thượng phẩm này. Ngoại trừ linh thạch thượng phẩm, còn có hạ phẩm cùng trung phẩm. Linh thạch đại ca cho ta đều thượng phẩm, đồ tốt đấy.
Trên thân Địch Cửu thật sự không có linh thạch trung phẩm và hạ phẩm, ngoại trừ thượng phẩm ra, thứ còn lại cũng là tiên tinh.
Địch Cửu đã cho Nông Tú Kỳ một ít tiên tinh nhưng dặn dò cô nàng lúc mới đầu nên dùng linh thạch tu luyện theo cấp độ, rồi từ từ tăng dần. Trừ phi bị kẹt lại, bằng không tận lực không dùng linh thạch cao khi tu vi chưa đủ.
Thẩm Tử Ngữ hít một hơi thật sâu, nhìn sang Nông Tú Kỳ rồi nói:
- Cám ơn ngươi Tú Kỳ, ngươi đã mở ra một thế giới khác cho ta, bằng không ta vẫn là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
Theo bản năng, Nông Tú Kỳ sờ nhẹ lên bụng mình:
- Là Cửu ca mang ta đến thế giới này, ta chỉ truyền lại kiến thức học từ huynh ấy cho tỷ mà thôi.
Nghe vậy, Thẩm Tử Ngữ gật đầu.
Mặc dù bà không trực tiếp học về tu chân giới từ Địch Cửu, thế nhưng vẫn xem như nợ ân tình của hắn ta.