Thế giới thứ chín

Chương 501




Địch Cửu nhìn xem lôi hồ vẫn đang rơi xuống, hắn nghĩ lần này mình chết chắc rồi. Hiện tại mới chỉ có hơn mười đạo lôi hồ, dựa theo tiêu chuẩn hắn độ kiếp, đợt lôi hồ đầu tiên chính là 81 đạo, hết thảy chín đợt, cộng lại là hơn 700 đạo lôi hồ.

Hơn mười đạo lôi hồ này thiếu chút nữa đã oanh sát hắn, phía sau còn có mấy trăm đạo lôi hồ, hắn làm sao vượt qua?

Địch Cửu vội vã lấy một viên truyền tin châu ra, hắn muốn phát tin tức cho Nông Tú Kỳ trước khi chết.

Tuy nhiên Địch Cửu chợt kinh ngạc bởi vì đột nhiên không còn lôi hồ rơi xuống nữa. Mặc dù trong hư không còn đang dồn dập lôi minh nhưng rất hiển nhiên đợt lôi kiếp tiếp theo muốn đánh xuống thì cần phải ấp ủ một khoảng thời gian.

Địch Cửu vô cùng mừng rỡ, hắn bèn thu hồi truyền tin châu, nuốt mấy viên tiên đan cửu phẩm chữa thương vào, sau đó thông qua quy tắc chu thiên mà điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết cùng Tinh Không Quyết.

Thương thế nhục thân nhanh chóng khôi phục, tu vi lần nữa bành trướng, vô cùng vô tận tiên nguyên dưới quy tắc chu thiên đã bị Tinh Không mạch đưa ra ngoài, trùng kích tại gông cùm xiềng xích Tiên Đế cảnh.

Thể nội Địch Cửu liên tục nổ tung, toàn bộ thân thể nứt toát, thế nhưng Địch Cửu lại chẳng thèm để ý. Hắn biết lôi kiếp lần này mặc dù vượt xa lôi kiếp của Tiên Đế, tuy nhiên hắn vẫn còn một chút hi vọng sống sót.

Bởi vì rốt cuộc hắn đã được độ một lần lôi kiếp bình thường, mỗi lần hắn độ kiếp đều là 81 đạo lôi hồ, chín đợt như vậy chính là chín lần 81 đạo lôi hồ. Lần này rất có thể sẽ là tổng cộng 81 đạo.

Dựa theo tình huống độ kiếp vừa rồi, đợt thứ nhất hắn đã vượt qua Nhị Cửu Lôi Kiếp Hồ, còn 63 đạo lôi kiếp hồ nữa là hết.

Nếu thật sự có hơn 700 đạo, Địch Cửu khẳng định mình không cách nào vượt qua, thế nhưng chỉ hơn sáu mươi đạo lôi kiếp thì Địch Cửu vẫn có lòng tin cực lớn.

Huống hồ không cần chờ đến hơn sáu mươi đạo lôi hồ rơi xuống thì hắn đã có thể bước vào Tiên Đế cảnh.

Đương nhiên, bảo rằng bình thường chỉ là đối với Địch Cửu, nếu đổi thành tu sĩ Tiên Tôn viên mãn khác mà nói, loại lôi kiếp này vẫn cực kỳ đáng sợ.

Xương cốt Địch Cửu vừa mới khôi phục, đợt lôi kiếp thứ ba đã rơi xuống.

...

- Tử Ngữ tỷ, nơi này toàn là tuyết...

Từ trong phi hành khí, Nông Tú Kỳ nhìn ra ngoài, bên ngoài là cảnh tượng tuyết trắng mênh mông.

Thẩm Tử Ngữ gật đầu.

- Hiện tại nhiệt độ trên dãy núi Ural đang hạ xuống, âm mấy chục độ là trạng thái bình thường. Chúng ta gần tới rồi, ta xem địa đồ đã, hẳn là...

Thẩm Tử Ngữ vừa mới nói đến đây, phi hành khí bỗng nhiên lay động kịch liệt. Tiếp đó động cơ đột nhiên tắt ngúm, phi hành khí bắt đầu mất khống chế.

- Không tốt, động cơ đông lạnh hỏng...

Thẩm Tử Ngữ hô lên, cùng lúc đó phi hành khí đột ngột rơi thẳng xuống.

Tuy Nông Tú Kỳ hoàn toàn có thể xé rách phi hành khí, sau đó dùng phi kiếm hoặc Ngự Phong Thuật thoát đi, chỉ là Nông Tú Kỳ vừa mới tiếp xúc tu chân, năng lực ứng biến còn quá kém, chỉ biết trơ mắt nhìn phi hành khí này rơi xuống mà chẳng có bất kỳ phản ứng nào.

Chờ đến khi cô kịp phản ứng, Thẩm Tử Ngữ đã khởi động nút khẩn cấp hạ xuống.

Trên phi hành khí bắn ra một cái dù nhảy khổng lồ, nhờ đó mà tốc độ rơi mới dần chậm lại.

“Bành!”

Phi hành khí đụng vào mặt đất, chui thẳng vào trong tuyết, biến mất không thấy gì nữa.

- Thật xin lỗi, là ta làm liên lụy đến ngươi.

Thẩm Tử Ngữ ngồi ở trong phòng điều khiển, áy náy nhìn Nông Tú Kỳ.

Nông Tú Kỳ lắc đầu.

- Tử Ngữ tỷ, không sao, một mình ta vốn cũng dự định đi thí luyện, huống hồ chúng ta bây giờ vẫn bình an mà.

Thẩm Tử Ngữ thở dài một hơ.

- Mặc dù không sao, thế nhưng chúng ta chưa chắc có thể bò lên. Tuyết đọng quá sâu, sợ rằng đến hơn vài trăm mét. Từ khi khí hậu Địa Cầu thay đổi, nơi này hàng năm đều tích lũy mấy mét tuyết đọng, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hòa tan.

- Vừa rồi phi hành khí xảy ra chuyện gì vậy?

Nông Tú Kỳ tò mò hỏi.

Thẩm Tử Ngữ áy náy đáp:

- Là sai lầm của ta, khả năng kháng đông lạnh của động cơ phi hành khí vốn không có vấn đề, dù lạnh hơn nữa cũng chịu được. Thế nhưng trước đó đột nhiên xuất hiện một cỗ băng hàn vụ lưu, vụ lưu kia chỉ trong chớp mắt đã đóng băng động cơ, dẫn đến phi hành khí rơi xuống...

- Vậy chúng ta mau chóng nghĩ biện pháp ra ngoài đi.

Nông Tú Kỳ vừa nói vừa mở dây an toàn ra.

Thẩm Tử Ngữ lắc đầu.

- Không thể rời đi, nhiệt độ bên ngoài chỉ sợ đã gần âm một trăm độ. Loại hàn lưu đột ngột xuất hiện kia thậm chí đã vượt qua âm trăm độ, chúng ta ở đây còn có chút ít dưỡng khí, một khi ra ngoài thì không chỉ chết cóng mà còn rất nhanh sẽ ngạt thở đến chết.

Lúc này Nông Tú Kỳ mới kịp phản ứng, cô có thể dùng chu thiên vận chuyển tiến hành nội hô hấp, như vậy dù không có dưỡng khí vài năm cũng chẳng hề gì. Thế nhưng Thẩm Tử Ngữ tu luyện cổ võ, nói cách khác là hành công ngoại hô hấp, hoàn toàn khác với tu chân. Nông Tú Kỳ có thể tự do hành tẩu trong tuyết, nhưng Thẩm Tử Ngữ không được.

- Tử Ngữ tỷ, dù đợi trong phi hành khí thì cũng không được bao lâu nữa, hiện tại động cơ hỏng, dưỡng khí rất nhanh sẽ tiêu hao sạch...

Nông Tú Kỳ vừa nói chuyện vừa quét thần niệm ra ngoài. Trong tình huống bình thường, phạm vi thần niệm của cô có thể lên tới mấy chục dặm. Dù hiện giờ ở trong đống tuyết, cô vẫn có thể quét ra được vài nghìn mét.

Thẩm Tử Ngữ giật mình, bà nhận ra đúng như lời Nông Tú Kỳ nói, dù có ở lại trong phi hành khí cũng chẳng sống thêm được bao lâu.

- Tỷ đi theo đằng sau ta, ta mang tỷ ra ngoài.

Nông Tú Kỳ tìm thấy một hang động khổng lồ không biết thông hướng chỗ nào, trong hang động kia tựa hồ còn có mấy con Tuyết Thử. Nếu Tuyết Thử có thể sinh tồn, vậy bọn họ cũng có thể.

- Được.

Thẩm Tử Ngữ biết Nông Tú Kỳ nói đúng, cứ cố ở lại trong phi hành khí thì kết quả cũng chỉ là con đường chết mà thôi.

Nông Tú Kỳ không đợi Thẩm Tử Ngữ động thủ, lập tức tế ra phi kiếm, trực tiếp xé mở phi hành khí.

- Ngươi có nhẫn trữ vật?

Thẩm Tử Ngữ kinh ngạc nhìn Nông Tú Kỳ, loại bảo vật như nhẫn trữ vật này dù là bà cũng không có.

Nông Tú Kỳ gật đầu:

- Đúng vậy, là Địch đại ca đưa cho ta.

Nông Tú Kỳ không biết nhẫn trữ vật trên người Địch Cửu chẳng khác nào rác rưởi, chồng chất thành núi. Nếu như biết, nói không chừng sau khi rời khỏi đây, cô sẽ xin đại ca cho Thẩm Tử Ngữ một chiếc.

Thẩm Tử Ngữ thầm kinh hãi, nhẫn trữ vật quá mức trân quý, mỗi một cái đều nằm trong sự khống chế của các quốc gia, chưa từng nghe nói có cá nhân nào sở hữu nhẫn trữ vật, bất luận ngươi mạnh đến đâu cũng không được.

- Tú Kỳ, nếu lần này có thể còn sống ra ngoài, sau này không được tiết lộ ngươi có nhẫn trữ vật cho người khác biết, cũng đừng tùy tiện lộ ra trước mặt bọn họ.

Thẩm Tử Ngữ lấy lại tinh thần, nghiêm túc dặn dò.

Trong nội tâm bà càng cảm khái Địch Cửu thần bí, ngay cả loại bảo vật như nhẫn trữ vật mà cũng có thể lấy ra cho Nông Tú Kỳ.

Bất quá Thẩm Tử Ngữ lập tức nghĩ đến, Địch Cửu không phải là người như vậy sao? Năm đó hắn còn bất chấp nguy hiểm tính mạng, vì mình mà tìm kiếm Hồng Mộc Huyết Hoa.

Hồi ức tràn ngập tình ý, đáng tiếc đã bỏ lỡ!

Thẩm Tử Ngữ thở dài, đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.

Mặc dù tuyết ép rất căng, tuy nhiên Nông Tú Kỳ lại là tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa cô còn có thần niệm, cho nên có thể nhanh chóng mở ra một thông đạo.

Thẩm Tử Ngữ tu luyện cổ võ, tu vi Bán Đan cảnh, lại thêm đứng sau lưng Nông Tú Kỳ nên ít nhiều bà cũng có thể chống cự băng hàn, thế nhưng không có dưỡng khí thật sự là một loại dày vò, giờ phút này, bà chỉ có thể dùng một ngụm chân khí để tuần hoàn nội hô hấp.

Còn may tốc độ Nông Tú Kỳ cực nhanh, hai người dùng chưa tới một giờ đã đến được ngoài cửa hang. Sắc mặt Thẩm Tử Ngữ lúc này đã trở nên tím tái.

Sau khi Nông Tú Kỳ mở cửa động ra, Thẩm Tử Ngữ lần đầu tiên cảm giác sự sung sướng khi được hít thở.

- Ngươi làm thế nào biết nơi đây có hang đá vậy?

Thẩm Tử Ngữ thắc mắc hỏi.

Nông Tú Kỳ không hề giấu diếm:

- Thần niệm của ta có thể quét đến đây, tu chân giả chỉ cần tu luyện tới trình độ nhất định thì có thể diễn sinh ra thần niệm...

Thẩm Tử Ngữ há to miệng, tuy bà ta từng tìm được công pháp tu tiên, thế nhưng công pháp tu tiên cường đại như vậy sao? Nếu không vì tự kiềm chế, biết có mấy lời không thể nói, nói không chừng bà đã thỉnh giáo Nông Tú Kỳ về phương diện tu chân.

Không cần Thẩm Tử Ngữ hỏi, Nông Tú Kỳ đã chủ động nói:

- Đợi lát nữa ta sẽ dạy tỷ tu chân, nơi này mặc dù có không khí lưu động, nhưng vẫn là ở dưới đáy tuyết đọng, đợi chúng ta ra ngoài rồi, tỷ ít nhất phải học được chu thiên nội hô hấp cái đã.

- A...

Thẩm Tử Ngữ kinh hô lên, tu chân giả có thể chu thiên nội hô hấp? Bà lập tức nói:

- Thế nhưng những thứ đó đều là Địch Cửu dạy cho muội, muội cứ thế mà dạy cho ta...

Nông Tú Kỳ lắc đầu:

- Không liên quan, đại ca không nói công pháp này không thể dạy cho người khác, chỉ là trước khi ta tu luyện, đại ca có giúp ta đả thông kinh mạch...

Đang nói chuyện, Nông Tú Kỳ đột nhiên vịn vào vách đá, gập người xuống nôn ọe.

- Tú Kỳ, ngươi không sao chứ?

Thẩm Tử Ngữ vội vàng tiến lên đỡ lấy Nông Tú Kỳ, khi nắm lấy cổ tay cô, Thẩm Tử Ngữ kinh hãi hỏi:

- Tú Kỳ, ngươi đang mang thai à?

Nông Tú Kỳ nghe được lời bà nói, lập tức trợn mắt nhìn Thẩm Tử Ngữ, cô mang thai? Sao có thể? Địch đại ca ra ngoài đã hai năm rồi, làm sao cô lại mang thai được?

Thẩm Tử Ngữ cũng nghĩ đến điểm này, sắc mặt liền trở nên cổ quái.