Thế giới thứ chín

Chương 500




Thẩm Tử Ngữ gật đầu:

- Vừa lúc ở nơi đó ta có vài việc, có thể đi cùng ngươi xem sao, pháp khí phi hành của ta ở ngay bên ngoài.

Đối với Thẩm Tử Ngữ mà nói, Nông Tú Kỳ ở bên Địch Cửu mới có hai năm, huống chi hai năm qua Địch Cửu còn không ở trong Vong Xuyên tự.

Từ đó, bà khẳng định thực lực cô nàng này rất thấp, rừng rậm nguyên thủy Comey cũng không phải nơi an toàn gì cho cam, để bà ở bên cạnh cô cũng giúp đỡ được đôi chút.

Pháp khí phi hành bình thường giá cả trên trời, mà loại của Thẩm Tử Ngữ còn thuộc hàng cao cấp, người bình thường mua chẳng nổi.

Mặc dù Nông Tú Kỳ rất muốn nói bản thân cũng có phi thuyền nhưng nghĩ đến mình không đủ khả năng đi một quãng đường xa, vạn nhất rơi xuống đất thì sao?

Cô có Ngự Phong Thuật nhưng Thẩm Tử Ngữ lại không a.

Một tu sĩ Trúc Cơ lại đi lo lắng cho Tiên Tôn biết luyện chế pháp khí phi hành sẽ rơi xuống đất, e rằng trên đời chỉ có mình Nông Tú Kỳ mà thôi.

...

Rừng rậm nguyên thủy Comey nằm dưới dãy núi Ural, nơi đây được xem như ranh giới giữa Châu Á và Châu u.

Từ sau khi tiến vào thời đại Yêu thú, ranh giới giữa các nơi đã không còn rõ ràng như trước.

Xung quanh nơi này, Yêu thú và hung thú đặc biệt cường đại, ngoại trừ một ít tiểu đội mạo hiểm đỉnh cấp ra, chỉ có số nhỏ cường giả cổ võ mà thôi, người bình thường rất ít tới gần Comey.

Cũng không phải nói nơi đây quạnh quẽ, trên thực tế, từ sau khi phát hiện dãy núi Ural có rất nhiều trứng của Yêu thú phi hành thì người đến đây bắt đầu tăng dần.

Bất quá phần lớn mọi người đều tập trung tại thị trấn Kabe River.

Tên nguyên sinh của thị trấn này gọi là Qalya, chỉ là từ khi Yêu thú xuất hiện, Qalya dần biến thành một thành thị giao dịch.

Người tới nơi đây đa phần đều là võ giả và thương nhân toàn cầu.

Võ giả nếu tới sẽ tổ đội rồi tiến vào dãy núi Ural, tiến hành săn bắt hung thú và các loại dược liệu trân quý, bán lại tại thị trấn Kabe River.

Sau đó, thương nhân địa phương sẽ chuyển những vật này đi tới các thành thị khác.

Hơn 30 năm trước, dãy núi Uran từng xuất hiện một đầu Mãng Yêu vừa đột phá cấp ba.

Liên Minh Địa Cầu đã tập hợp đông đảo cường giả tới để liên thủ vây giết con Yêu thú ấy.

Cũng vì việc này mà Liên Minh Địa Cầu mới thành lập một trụ sở tại thị trấn Kabe River.

Lần này, điểm đến của Thẩm Tử Ngữ cũng chính là trụ sở vừa nhắc trên, lúc đầu, bà không tính tới, thế nhưng Nông Tú Kỳ lại muốn thí luyện, vì thế Thẩm Tử Ngữ trực tiếp bồi cô nàng cùng đi.

Pháp khí phi hành dừng lại tại quảng trường lớn của Trụ sở Liên Minh Địa Cầu, Thẩm Tử Ngữ thở dài một hơi rồi nói:

- So với 30 năm trước, nơi đây đã náo nhiệt hơn nhiều.

- Thẩm Minh chủ, không nghĩ ngài tới thật, hoan nghênh hoan nghênh.

Hai người vừa bước ra khỏi phi thuyền liền thấy một thanh niên da trắng, mặc áo đỏ, nói một tràng tiếng Anh.

Thanh niên nói xong một câu thì ánh mắt liền đặt lên người Nông Tú Kỳ, trong mắt lóe lên tia kinh hỉ.

Sau khi đi theo Địch Cửu, Nông Tú Kỳ không đeo mặt nạ nữa.

Vốn dĩ dung mạo của cô đã rất xinh đẹp, nay cộng với công pháp Địch Cửu đưa cho, kết hợp thiên tài địa bảo dưỡng nhan, dẫn tới dung mạo càng thanh tú hơn trước mấy lần.

Tên da trắng chưa bao giờ gặp qua mỹ nữ tuyệt sắc như Nông Tú Kỳ, gã lập tức bước lên, vươn tay chào hỏi:

- Hoan nghênh hoan nghênh, ta là Hội chủ Sa Hà của Liên Minh Tự Do Ural.

Nông Tú Kỳ không có bất kỳ động tác nào, bởi vì cô thấy được dục vọng nồng đậm trong mắt gã ta, điều đó khiến cô cảm thấy bản thân đang bị một đám sâu róm bao vây, toàn thân đều khó chịu.

- Liên Minh Tự Do Ural?

Thẩm Tử Ngữ nhíu mày nhìn Sa Hà:

- Ta chưa nghe qua cái tên này bao giờ?

Thấy Nông Tú Kỳ vẫn làm lơ, Sa Hà mới thu tay về, trên mặt không có nửa điểm lúng túng.

- Là như vầy, dãy núi Ural quanh năm đều có Yêu thú cường đại xuất hiện. Mặc dù Liên Minh Địa Cầu có một trụ sở ở Kabe River nhưng chẳng hoạt động nhiều mấy. Cho nên sau khi mọi người thương nghị liền quyết định Liên Minh Địa Cầu sẽ rút khỏi nơi đây, để Liên Minh Tự Do Ural chấn giữ chỗ này, giúp mọi người có cuộc sống bình thản tự do.

Nghe thế, ngữ khí Thẩm Tử Ngữ trở nên lạnh lùng hơn:

- Vì sao ta chưa nghe nói qua bao giờ? Còn Wadi và Moonlit đâu?

Sở dĩ bà tới đây đều vì Wadi mời, anh ta nói Liên Minh Địa Cầu phát hiện một di tích tu tiên giả tại dãy núi Ural, chỉ là di tích kia bị một đầu Yêu thú cấp hai đỉnh phong bảo hộ, cho nên mời bà ra tay.

Thế mà tới nơi chẳng hiểu sao lại xuất hiện một tên gia hỏa bảo Liên Minh Địa Cầu rút lui, nhường nơi này cho Liên Minh Tự Do Ural.

Dù chưa gặp hai người kia, Thẩm Tử Ngữ cũng khẳng định bọn họ không đồng ý chuyện mà gã ta vừa nói.

Sa Hà liền đáp:

- Họ đã vào dãy núi Ural làm việc quan trọng gì rồi. Thẩm Minh chủ, không bằng ngài vào trong nghỉ ngơi một chút.

- Không cần.

Thẩm Tử Ngữ khoát tay chặn lại, không thèm tiến vào trụ sợ mà quay người trở về phi hành khí.

- Thẩm Minh chủ, chờ chút…

Sa Hà bước lên trước ngăn cản.

Bấy giờ, sắc mặt Thẩm Tử Ngữ trầm xuống:

- Có chuyện gì?

- Bởi vì Liên Minh Địa Cầu rút khỏi sông Kabe để Liên Minh Tự Do tiếp quản nên cần ngài ký vào một ít văn kiện xác nhận. Thẩm Minh chủ, ta cũng nghe lệnh mà làm, mong ngài đừng khiến ta khó xử.

Khi nói câu này, ngữ khí Sa Hà trở nên nghiêm túc hơn hẳn.

- Không cần, chuyện này ta không đồng ý. Ai ra lệnh cho ngươi thì kêu tên đó tới Liên Minh Địa Cầu tìm ta.

Thẩm Tử Ngữ không chút do dự nói.

Thân là Minh chủ Liên Minh Địa Cầu, đối với quyền lực Thẩm Tử Ngữ không thèm để ý, cũng không thích lạm quyền. Nhưng không có nghĩa người khác muốn bà làm gì bà liền nghe theo.

Sa Hà sầm mặt lại, gã biết nếu Thẩm Tử Ngữ không đồng ý thì bản thân không thể ép được.

Với loại cường giả như thế, căn bản không phải dùng súng là đối phó được.

Chuyện này chỉ có thể báo cáo lên trên, để cấp trên phái người đối phó bà ấy.

Do dự một chút, gã lần nữa tiến lên nói:

- Thẩm minh chủ, ngươi hẳn muốn vào dãy núi Ural, nơi đó thật sự quá nguy hiểm, hay để vị nữ sĩ này ở lại sông Kabe chờ ngươi, bằng không mà nói, một khi gặp nguy, Thẩm minh chủ khó lòng mà lo được.

Mắt thấy Sa Hà muốn tiến về phía mình, Nông Tú Kỳ lập tức nhấc chân đạp một cước ra ngoài.

Suy nghĩ biến nhẹ thành nặng đột ngột xông lên đầu cô nàng, Nông Tú Kỳ nhẹ nhàng đá một cước lại khiến Sa Hà văng ra xa mười mấy mét, ngồi bệt xuống đất.

Cô nàng vuốt trán một cái, Tú Kỳ vẫn chưa quen với việc bản thân là tu chân giả, vừa rồi cô chỉ cần xuất ra phong nhận hay hỏa cầu ném đi là có thể bức lui Sa Hà rồi.

Chỉ có điều cô lại chưa quen, theo quá khứ mà nhấc chân đá thẳng.

Trong suy nghĩ của Nông Tú Kỳ, dùng hỏa cầu hay phong nhận, đối phương vẫn tránh được.

Bằng không sao đủ tư cách trở thành Hội chủ được chứ.

Thế nhưng cô nàng không biết, phong nhận và hỏa cầu kia mà được đánh ra thì Sa Hà nhất định bỏ mạng tại đây.

Thẩm Tử Ngữ lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Nông Tú Kỳ, tuổi tác cô mới chừng hai mươi, xem như thiên phú cao hơn cũng không vượt qua Huyền cấp.

Vừa rồi, một cú kia của cô nàng khiến bà nhìn ra tu vi đối phương không chỉ đơn giản là Huyền cấp.

Có chút hâm mộ nhìn vào dung nhan thanh tú của Nông Tú Kỳ, Thẩm Tử Ngữ khó hiểu vô cùng. Rốt cuộc Địch Cửu có thủ đoạn gì, dù không bên người Nông Tú Kỳ vẫn giúp cô nàng lợi hại hơn hẳn chỉ trong vòng hai năm?

Nếu nói tu tiên, bà cũng biết chứ, tốc độ luyện tập chậm hơn nhiều so với võ giả. Thực lực chưa chắc cường đại bằng, lại còn yếu hơn võ giả.

- Tú Kỳ, ngươi tu luyện cổ võ à?

Sau khi bước vào phi hành khí, Thẩm Tử Ngữ rốt cục không nhịn được mà hỏi.

Nông Tú Kỳ gật đầu đáp:

- Đúng vậy, lúc đầu ta tu luyện cổ võ nhưng cũng là Hoàng cấp thôi. Sau khi ở chung một chỗ với Cửu ca, Cửu ca dạy ta tu chân, cổ võ lâu rồi không đụng vào.

Sa Hà nhìn pháp khí phi hành của Thẩm Tử Ngữ rời khỏi thị trấn Kabe River, dọc theo dãy núi Ural rồi biến mất không thấy gì, khi ấy, gã mới xoa xoa vết máu ở khóe miệng rồi lồm cồm bò lên.

Dù sao gã chỉ là võ giả vừa mới bước vào Thiên cấp, thế mà không đỡ được một cước của nữ nhân trẻ tuổi kia, thậm chí Sa Hà còn hoài nghi bản thân vẫn chưa thật sự bước vào Thiên cấp.

...

"Oanh!"

Địch Cửu chạm được gông cùm xiềng xích tu vi bao lâu nay, lúc này hắn không khỏi run lên, ngay cả Tinh Không mạch lạc cũng bắt đầu rung động kịch liệt.

Rốt cuộc hắn đã chạm được tới Tiên Đế cảnh, Địch Cửu không chút do dự lấy hai viên Thái Vi Đế Hoàn Đan bỏ vào miệng, đoạn nguyên khí màu xanh kia cũng tiêu hoa gần hết, sử dụng đan dược vì hắn lo nguyên khí trong thiên địa không đủ cho mình dùng.

“Rầm rầm rầm!”

Lôi hồ kinh khủng đánh xuống, cứ như muốn xé rách không gian.

Trong lòng Địch Cửu kinh hãi không thôi, hắn khẳng định với Tiên Thần Thể thì nhục thân chịu không nổi với loại sức mạnh ấy, lôi kiếp kia đáng sợ đến cực hạn.

Thái Cổ Lôi Thạch và Thiên Sa Đao đều bị Địch Cửu lấy ra, giờ phút này Địch Cửu không chỉ toàn lực vận chuyển quy tắc chu thiên mà Đại Khôn Luyện Thể Quyết cũng được tăng tốc tới cực hạn.

Một đạo lại một đạo lôi hồ thô to từ hư không liên miên đánh xuống, ngoại trừ đánh lên Thái Cổ Lôi Thạch ra, một số ít còn vòng qua viên đá, đánh thẳng lên người Địch Cửu.

Chỉ mới qua đợt đầu tiên mà tinh cầu dưới chân Địch Cửu đã bị oanh thành bã vụn, đa phần xương cốt toàn thân hắn đều bị đứt gãy.

Sắc mặt Địch Cửu cực kỳ khó coi, hắn khẳng định đây tuyệt đối không phải lôi kiếp Tiên Đế, nếu là lôi kiếp Tiên Đế, vũ trụ này hẳn sẽ không có Tiên Đế nào mới đúng.

Bởi vì bọn họ đều không vượt qua nổi!