Nam Đan sơn.
Sắc mặt Thẩm Tử Ngữ trắng bệch, chỉ có chính bà biết không phải mình đang sợ, mà là bị tổn thương, chính xác hơn là bị Địch Cửu làm cho tổn thương.
Dù đã thỉnh cầu như vậy rồi thế nhưng Địch Cửu còn chẳng buồn trả lời bà.
- Mọi người cẩn thận một chút, trước đó nhóm Phùng Khởi Lâm đã bị con yêu thú kia giết ngay tại đây...
Rovik lấy ra một thanh loan đao, giọng điệu rất nghiêm trọng.
Ba người cẩn thận xuyên qua miệng hang gập ghềnh, thế nhưng lập tức bọn họ liền dại ra, trước mắt là một con yêu thú to lớn ngã vào trong vũng máu, đầu của nó đã bị xé nứt thành hai nửa.
- Thật sự giết...
Đường Học Sơn lẩm bẩm thành tiếng, chuyện này hoàn toàn không có khả năng.
Không chỉ Đường Học Sơn, mấy người Thẩm Tử Ngữ cũng ngây dại ra, sao có thể? Địch Cửu làm cách nào, hắn giết từ lúc nào?
Hồi lâu sau, Rovik nhanh chóng tiến lên, cẩn thận xem xét đầu của con yêu thú, quan sát trọn vẹn mấy phút, Rovik mới kinh ngạc nói:
- Thời gian con yêu thú này bị chém giết chắc chắn sẽ không vượt qua ba giờ, vết thương trí mạng là một đao đánh ngay chính diện, chẳng hề có chút phản kháng nào.
Lời Rovik nói làm đám người kinh hãi không thôi, chuyện này thật sự quá mức không hợp thói thường, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng.
- Ta cho rằng, chúng ta đã hiểu lầm Địch tiền bối, thế nhưng, thế nhưng là...
Đường Học Sơn biết bọn họ rất có thể đã hiểu lầm Địch Cửu, chỉ là chuyện này quả thật giải thích không thông.
Thẩm Tử Ngữ nhớ tới năm đó ở Vong Xuyên sơn mạch nhìn thấy Địch Cửu, nhớ tới Yên Chi Hổ bị Địch Cửu chém giết, và cảnh tượng hắn lặng lẽ rời đi, bà ta đột nhiên cảm giác mình lại trách oan Địch Cửu rồi.
Có lẽ ấn tượng của mình ở trong mắt Địch Cửu đã càng ngày càng kém...
...
Địch Cửu xòe tay ra, sáu viên đan dược óng ánh, sáng long lanh liền xuất hiện trong lòng bàn tay, trong đó có ba viên đặc đẳng. Đây là lò đan dược thứ nhất mà đã luyện chế ra tiên đan đặc đẳng cửu phẩm, dù chưa đến cửu văn thì cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, đây chính là chỗ khác biệt của Đan Đạo của Địch Cửu.
Đan Đạo của Địch Cửu chỉ có hai kết quả, hoặc luyện chế không ra, hoặc luyện chế ra đan dược đỉnh cấp.
Sau nửa tháng, Địch Cửu đang liên tục hoàn thiện Đan Đạo bản thân, đồng thời không ngừng luyện chế đủ loại cửu phẩm tiên đan.
Xác xuất luyện chế tiên đan cửu phẩm đan văn ngày càng gia tăng, đến sau này, cơ hồ mỗi một lô đan dược đều có một viên tiên đan cửu phẩm cửu văn.
Tư chất Nông Tú Kỳ chỉ thuộc loại trung đẳng, tuy nhiên nhờ Địch Cửu dùng Thiểm Quang mở ra Tinh Không mạch, lại thêm tài nguyên tu luyện sung túc, vậy nên tốc độ tu luyện của Nông Tú Kỳ tiến triển càng lúc càng nhanh.
Chưa đầy một tháng, cô nàng đã thăng cấp lên thành Luyện Khí tầng ba.
Địch Cửu không quấy rầy Nông Tú Kỳ, hắn để lại một tin nhắn hình ảnh rồi xuyên ra tầng khí quyển, tiến vào ngân hà mênh mông.
Hắn dự định tìm kiếm địa phương để trùng kích Tiên Đế cảnh, bởi vì hắn không dám độ kiếp trên Địa Cầu. Lấy cường độ lôi kiếp, sợ rằng chỉ cần một đợt thôi thì Địa Cầu sẽ lập tức bị hủy diệt triệt để.
Mấy ngày sau, Địch Cửu đáp xuống một tinh cầu hoang vắng. Địch Cửu đoán chừng nơi đây hẳn là đã rời khỏi hệ Ngân Hà.
Nếu độ kiếp ở đây thì dù cường độ lôi kiếp cường đại tới đâu cũng sẽ không ảnh hưởng tới Địa Cầu.
Mỗi một vị diện đều có quy luật thiên địa quy tắc, mặc dù đã rời khỏi hệ Ngân Hà, thế nhưng đây vẫn là vị diện cấp thấp.
Nếu để cường giả khác biết Địch Cửu muốn độ Tiên Đế lôi kiếp tại loại vị diện cấp thấp này, đoán chừng là sẽ hoàn toàn cạn lời.
Sở dĩ gọi là vị diện cấp thấp bởi vì bất luận ngươi tu luyện như thế nào thì cũng sẽ không thể leo đến tầng thứ cao hơn. Đồng thời tu chân giả tầng thứ cao hơn đi vào vị diện cấp thấp sẽ dễ dàng bị thiên địa quy tắc nghiền thành hư vô.
Địch Cửu dám độ Tiên Đế lôi kiếp ở chỗ này bởi vì hắn tin tưởng vào đại đạo đạo tắc của bản thân. Đạo của hắn khác biệt với đạo của người khác, mỗi lần độ kiếp, hắn trú trọng vào việc mượn nhờ uy thế vũ trụ, kích phát cảm ngộ bản thân đối với đại đạo đạo tắc, hoàn toàn không phải lợi dụng thiên địa quy tắc để trùng kích tầng thứ cao hơn.
Giống như hắn luyện chế cửu phẩm tiên đan, nếu đổi thành cường giả Tiên Đế khác, dù có thể khống chế nhục thân của mình không bị thiên địa quy tắc nghiền thành hư vô, nhưng luyện chế cửu phẩm tiên đan ở vị diện cấp thấp thì chẳng cách nào làm được.
Loại cửu phẩm tiên đan này vừa luyện chế ra sẽ gặp phải thiên địa quy tắc nghiền ép, sau đó bị oanh thành bã vụn.
Tuy nhiên Địch Cửu lại lấy pháp tắc tự thân để ngưng luyện ra thiên địa quy tắc, luyện chế cửu phẩm tiên đan dưới thiên địa quy tắc của bản thân.
Hiện tại việc tấn cấp Tiên Đế, hắn cũng muốn thông qua loại thủ đoạn này.
Địch Cửu lấy mấy dòng thượng phẩm tiên mạch ra, ngay cả dòng nguyên khí mạch màu xanh nửa trượng kia cũng được bày bố sẵn xung quanh, đồng thời, hắn nhanh chóng bố trí Tụ Linh đại trận trên tinh cầu.
Theo quy tắc chu thiên vận chuyển, nguyên khí nồng đậm trên tinh cầu cấp tốc tạo thành một vòng xoáy linh vận xung quanh Địch Cửu.
Vòng xoáy linh vận rất nhanh liền trở thành không gian quy tắc độc lập, ở trong không gian quy tắc ấy, tu vi Địch Cửu dừng lại đã lâu rốt cục bắt đầu được kéo lên.
Hiện tại tâm tình Địch Cửu cực kỳ bình thản, thậm chí không cần phải chủ động đi đột phá bình chướng tu vi Tiên Đế, hắn tin tưởng chỉ cần tu vi mình dâng lên đến trình độ nhất định, gông cùm xiềng xích Tiên Đế sẽ như nước chảy thành sông.
...
Nông Tú Kỳ lần nữa lấy Tích Cốc Đan, chợt phát hiện Tích Cốc Đan đã hết. Sau khi liên tục bế quan hai năm, cô vừa mới bước vào Trúc Cơ cảnh.
Thế nhưng hai năm đã qua mà Địch Cửu vẫn chưa trở về, cô thật sự rất nhớ huynh ấy.
Cứ việc Địch Cửu lưu lại Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu, nói rằng hắn sẽ rời Địa Cầu tìm kiếm địa phương tấn cấp, ít thì một năm, nhiều thì mấy năm nhất định sẽ trở về, nhưng cô vẫn rất lo lắng cho an nguy của phu quân mình.
Dù tài nguyên tu luyện còn nhiều, nhưng Nông Tú Kỳ không định tiếp tục bế quan nữa. Địch Cửu từng nói với cô, một mực bế quan vốn không phải phương pháp tốt nhất để nâng cao tu vi.
Tu sĩ nhất định phải thường xuyên ra ngoài lịch luyện, chỉ khi trải qua các loại nguy hiểm thì mới có thể củng cố tu vi, đồng thời xây dựng vững chắc tâm cảnh của mình.
Cô tin tưởng lấy thực lực của bản thân bây giờ mà đi thí luyện một đoạn thời gian hẳn sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì.
- Thẩm tiền bối, sao tiền bối lại ở chỗ này?
Nông Tú Kỳ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Thẩm Tử Ngữ, Thẩm Tử Ngữ thế mà dựng một cái lều cỏ ngay bên ngoài Vong Xuyên tự. Nhìn dáng vẻ gầy gò của bà, rõ ràng bà ta ở chỗ này đã không phải ngày một ngày hai.
- Tú Kỳ...
Thẩm Tử Ngữ gọi tên Nông Tú Kỳ nhưng ánh mắt lại rơi vào màn sương mù sau lưng cô.
Nông Tú Kỳ không ngốc, cô lập tức hiểu Thẩm Tử Ngữ đến đây là để tìm Địch Cửu.
- Thẩm tiền bối đến tìm đại ca sao?
Nông Tú Kỳ nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Tử Ngữ gật đầu.
- Đúng vậy, Địch Cửu vẫn ổn chứ?
Thẩm Tử Ngữ không tin Địch Cửu chẳng biết mình đến, nhưng bà đã tới đây hơn nửa năm mà cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng xuất hiện, có thể thấy được Địch Cửu chẳng còn có chút cảm tình nào với bà.
Nông Tú Kỳ vội đáp:
- Thẩm tiền bối, đại ca ra ngoài đã hai năm, đến bây giờ vẫn chưa trở về.
- Địch Cửu ra ngoài rồi?
Thẩm Tử Ngữ lấy lại tinh thần, nghe vậy thì trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nếu Địch Cửu mặc cho bà ở đây chờ hơn nửa năm thì trong nội tâm bà sẽ rất khó chịu. Hóa ra Địch Cửu không biết, nghĩ vậy Thẩm Tử Ngữ bèn cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Đúng vậy.
Mặc dù Nông Tú Kỳ lo lắng cho Địch Cửu nhưng cô có dự cảm, hắn sẽ không sao.
- Tú Kỳ, sau này đừng gọi ta là tiền bối nữa, tuy ta lớn hơn ngươi, nhưng ngươi là thê tử của Địch Cửu, năm đó ta và Địch Cửu lại là luận giao ngang hàng. Nếu ngươi nguyện ý thì gọi tỷ tỷ là được rồi.
Sau khi tỉnh táo lại, giọng điệu Thẩm Tử Ngữ lộ ra vẻ thân thiết.
Nông Tú Kỳ khẽ giật mình, Thẩm Tử Ngữ vang danh trong ngoài nước, trong phạm vi toàn cầu có ai không biết Thẩm Tử Ngữ tiền bối? Hiện tại Thẩm Tử Ngữ lại bảo cô gọi ngài là tỷ tỷ, chuyện này khiến Nông Tú Kỳ cảm thấy thật sự đúng là thụ sủng nhược kinh.
- Mấy năm nay, một mình ta ẩn cư tại Cốc Hải, kỳ thật ta rất cô đơn, hơn nữa ta vốn chẳng có mấy bằng hữu. Cho nên không biết cách nói chuyện...
Thẩm Tử Ngữ còn chưa dứt lời, Nông Tú Kỳ liền vội vàng khoát tay:
- Không phải, ta cảm thấy Tử Ngữ tỷ rất thân thiện mà.
Nghe Nông Tú Kỳ gọi mình Tử Ngữ tỷ, Thẩm Tử Ngữ cực kỳ vui vẻ, bà tiến lên kéo tay cô, đoạn nói:
- Ngươi định đi đâu? Ta thấy ngươi vừa bế quan thời gian thật dài, đây là lần đầu ngươi bế quan sao?
- Không phải, ta đã từng nhiều lần...
Nông Tú Kỳ nghĩ đến trước đó mình từng thử nghiệm bay thử kiếm cùng phi hành pháp bảo, tuy nhiên bế quan dường như không phải nằm trong phạm vi cổ võ, bởi vậy cô mới được một nửa thì vội vàng nuốt xuống:
- Trong khoảng thời gian bế quan, ta cảm thấy thực lực của mình tăng lên rất nhanh, nhưng mà đại ca vắng mặt, một mình ta bế quan quá mức buồn tẻ, cho nên ta dự định ra ngoài thí luyện một đoạn thời gian.
Nghe Nông Tú Kỳ nói muốn đi ra ngoài thí luyện, Thẩm Tử Ngữ mừng rỡ bảo:
- Vậy chúng ta đi Comey đi, rừng rậm Comey có rất nhiều hung thú cùng yêu thú, nghe nói ở đó còn có một loại điểu yêu, nếu có thể lấy được một quả trứng thì thậm chí có thể nuôi dưỡng thành tọa kỵ.
- A...
Nông Tú Kỳ kinh hô, tuy cô có phi hành pháp bảo, nhưng nếu có một con thú sủng để cưỡi thì là chuyện tốt cỡ nào.
Nông Tú Kỳ vui vẻ hỏi:
- Tử Ngữ tỷ cũng muốn đi sao?