- Các ngươi có thể đi rồi.
Vừa nói, ánh mắt Địch Cửu vừa đảo qua mấy tên võ giả được Đơn Mục Tâm mời tới, hắn không định giết bọn họ.
- Vâng, vâng, vãn bối xin cáo từ.
Dù rất muốn biết sau khi rời khỏi Địa Cầu, Địch Cửu đã ở đâu trong trăm năm qua, thế nhưng đối phương không giết họ đã là tin mừng cực lớn rồi, còn ngu ngốc ở đây chờ người ta đổi ý à.
Lúc này, Thẩm Tử Ngữ cũng đã tỉnh táo lại, bà nhìn Địch Cửu một chút, vốn muốn lưu lại hỏi thăm gần đây Địch Cửu ra sao, thế nhưng bà không còn mặt mũi làm thế.
Theo tu vi càng cao, sự sống sẽ càng dài, mà người quen, bằng hữu lẫn thân nhân của bà đều từng người ra đi. Nguyên nhân duy nhất để bà tới đây trợ giúp Đơn Mục Tâm là vì Đơn Mục Tâm từng có chút liên hệ với những người đã khuất.
Năm đó phụ thân của Đơn Mục Tâm cũng là đệ tử của Võ Học viện tại Tiên Nữ Tinh….
Giờ khắc này, gặp được Địch Cửu, người đàn ông từng say đắm, điên cuồng yêu bà, càng khiến thâm tâm Thẩm Tử Ngữ muốn nán lại thêm chút, thậm chí nói ra hết những gì giấu sâu trong lòng ngần ấy năm.
- Địch Cửu, ta cũng đi đây…
Thẩm Tử Ngữ gian nan nói một câu, bà thật muốn nghe Địch Cửu kêu bà ở lại nói chuyện.
Thế nhưng Địch Cửu chỉ nhẹ gật đầu:
- Ngươi bảo trọng nhé!
Thẩm Tử Ngữ thở dài một hơi rồi quay đầu đi xa, thậm chí còn quên dùng cả pháp khí phi hành.
- Địch Tổ sư, năm đó thái gia gia của ta đã tu luyện đến cảnh giới cực hạn, được gọi là Nguyên Hồn cảnh. Về sau thái gia gia muốn đi tìm ngài nên lưu lại công pháp cùng một ít tài nguyên rồi rời khỏi Tề gia…
Sau khi mọi người rời đi, Tề Tư Việt mới bắt đầu tự thuật lại chuyện của Tề Hưởng năm đó.
Nghe vậy, Địch Cửu không khỏi nhíu mày, hắn không tin Tề Hưởng sẽ đi tìm mình.
Bởi vì hắn từng nói bản thân sẽ rời khỏi Địa Cầu. Bất quá, Địch Cửu cũng không đánh gãy lời nói dối của Tề Hưởng.
Từ những gì Tề Tư Việt thuật lại, Địch Cửu biết năm đó sau khi Tề Hưởng rời đi, tiểu đội mạo hiểm của cậu ta bị hậu nhân lập thành tập đoàn, nguyên lão của tập đoàn này đa phần đều là thành viên trong tiểu đội mạo hiểm.
Bởi vì Tề Hưởng từng chém giết rất nhiều Yêu thú lẫn hung thế lợi hại, thế nên kha khá vật liệu trân quý từ đó mà chảy vào Đệ Cửu. Bọn họ lợi dụng những tài nguyên này nghiên cứu ra vô số thứ, tỉ như vũ khí lạnh, tỉ như các loại trang sức lạ hoặc thuốc viên chẳng hạn.
Tuy nhiên, Đệ Cửu thì ngày càng phát triển mạnh, nhưng việc tu hành của Tề gia lại không ngừng xuống cấp.
Ngoài trừ Tề Hưởng ra, không còn ai trong Tề gia đột phá được Trúc Cơ chứ đừng nói cảnh giới cao hơn.
Chờ Tề Tư Việt nói xong, Địch Cửu mới hỏi:
- Sao ngươi lại đi cùng Đơn Mục Tâm?
Thanh âm Địch Cửu vô cùng bình thản, vì thế Tề Tư Việt cũng thoải mái nói thật:
- Những năm gần đây Đơn gia và Tề gia có hợp tác làm ăn trong vài lĩnh vực, vãn bối cũng chỉ là muốn phát triển tập đoàn mà thôi. Hiện tại Đơn Mục Tâm thành công đột phá Bán Đan, lão lại muốn trả thù, mà vãn bối cũng có thể xem như bạn làm ăn….
Địch Cửu khoát tay:
- Ta biết rồi, ngươi đi về đi. Tập đoàn của Tề gia cũng xem như căn cơ ổn định, mấy loại tiền dùng lương tâm đánh đổi tốt nhất đừng dây vào. Nhiêu đó tài sản là quá đủ rồi, dù sao chết cũng chẳng mang theo được.
- Vâng thưa Tổ sư.
Tề Tư Việt cung kính đáp.
Địch Cửu khẽ lắc đầu.
- Ta chỉ truyền thụ chút ít công pháp cơ bản cho Tề Hưởng, về sau đừng gọi ta là Tổ sư nữa, không cần thiết.
Theo bản năng, Tề Tư Việt không muốn đồng ý, thế nhưng y đột nhiên cảm nhận được Địch Cửu thật sự không thích y gọi ngài ấy là Tổ sư, vậy nên bèn kính cẩn gật đầu.
- Vâng, vãn bối xin cáo từ.
Trong lòng rất thất vọng nhưng y chỉ có thể khom người hành lễ rồi rời đi.
- Đi thôi, muội cần biết một vài chuyện của ta.
Địch Cửu nắm lấy tay Nông Tú Kỳ, quay về căn nhà nhỏ.
Hắn không định cho Tề Tư Việt tài nguyên hoặc truyền thụ công pháp cho y.
Đây không phải do tư chất Tề Tư Việt bình thường mà quan trọng hơn hết, y làm ăn chung với Đơn Mục Tâm, nhìn vào liền biết đó không phải công việc gì đàng hoàng.
Tỷ như chuyến đi này của họ hoàn toàn là nghe theo Đơn Mục Tâm, rõ ràng Tề Tư Việt không hề điều tra mọi chuyện trước khi đồng ý.
Có câu ngạn ngữ: “Vật họp theo loài”, người làm ăn được với Đơn gia có chỗ nào tốt cho được?
…..
Nông Tú Kỳ há to mồm, không dám tin nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Địch Cửu đã xem Nông Tú Kỳ như vợ mình, vì thế chẳng chút giấu diếm mà kể hết cho cô nghe, còn Nông Tú Kỳ, cô chưa từng nghĩ trước khi hai người gặp nhau, chồng mình lại có cuộc sống đầy màu sắc đến thế, đồng thời càng bất ngờ hơn khi biết Địch Cửu lớn hơn mình rất nhiều.
- Thật xin lỗi, ta lớn hơn muội nhiều như vậy.
Địch Cửu cũng rất khó xử, vốn dĩ vấn đề tuổi tác này không quan trọng ở Tu chân giới và Tiên giới, thế nhưng nơi đây lại là Địa cầu.
Bởi vì sự kiện Tiên Nữ Tinh nên trái đất mới xuất hiện thời đại cổ võ và tu tiên giả.
Tuy vấn đề tuổi tác đã thoáng hơn trước, thế nhưng nhiều lắm cũng chừng trăm tuổi mà thôi.
- Không phải đâu, là muội may mắn khi gặp được huynh, trong biển người mênh mông còn có thể được gả cho huynh nữa…
Nông Tú Kỳ vừa khẽ lẩm bẩm, vừa nhẹ nhàng tựa vào ngực Địch Cửu.
Cô cảm nhận được người đàn ông này thật sự xem mình là thê tử.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nông Tú Kỳ cảm thấy thật may mắn, cô khẳng định nếu mình không làm việc tốt, quay lại cứu Địch Cửu rồi săn Độc Giác Thú cho huynh ấy uống máu, sau đó cùng phòng bên trong hang núi kia thì khẳng định Địch Cửu sẽ không chấp nhận mình, càng không ở chung một chỗ với cô.
Tuy chưa từng trải qua mối quan hệ yêu đương nào nhưng Địch Cửu vẫn cảm nhận được tình cảm say đắm của Nông Tú Kỳ dành cho mình, hắn cứ thế ôm cô ngồi tại chỗ, trong lòng chợt trào dâng cảm xúc khó nói thành lời.
Có đôi khi vợ chồng bình đạm trôi qua cả đời cũng chưa chắc nhàm chán…
- Cửu Ca… khi nãy huynh bảo lúc đó.. huynh nhớ tới Chân Mạn, cô gái ấy…
Vô luận là ai đi nữa thì rất khó để một người thê tử chấp nhận được chuyện này.
Tất nhiên Nông Tú Kỳ vẫn là người thường, làm sao nhẹ nhàng bỏ qua cho được.
Nghe nàng hỏi, trên mặt Địch Cửu lộ ra vẻ xấu hổ:
- Thật ra ý thức của ta khi ấy vẫn còn mơ hồ, nghĩ tới hình ảnh cô ta chỉ do một tia chấp niệm còn lại. Bây giờ có lẽ muội không hiểu, chờ đến khi tu luyện đến trình độ nhất định, muội liền biết chấp niệm là gì. Không nhờ có muội, chắc cả đời này ta vô pháp bước vào tầng cao hơn.
Nghe Địch Cửu giải thích, toàn thân Nông Tú Kỳ bất giác nóng lên, môi kề môi chặn miệng Địch Cửu:
- Lần đó là để chặt đứt chấp niệm của huynh, vậy lần này muội muốn huynh hoàn toàn thuộc về muội.
….
Từ khi bước vào con đường tu chân tới nay, đây là lần đầu tiên Địch Cửu ngủ một giấc thoải mái như người bình thường.
Thời điểm thức dậy vào buổi sáng hôm sau, Nông Tú Kỳ đã sớm tỉnh ngủ, cô vẫn đang rúc vào người Địch Cửu, ánh mắt sáng ngời nhấp nháy ngắm nhìn hắn, cứ như thể trên mặt hắn đã nở ra một đóa hoa thật rực rỡ.
Địch Cửu chạm nhẹ lên mặt thê tử của mình:
- Thương thế của ta cần thêm mấy ngày để khôi phục, ta cần bố trí một hộ trận quanh đây.
- Huynh muốn đi tìm thứ kia à?
Nàng đã biết mục đích Địch Cửu quay về Địa Cầu là gì.
Địch Cửu gật đầu đáp:
- Không sai, tuy nhiên, từ giờ trở đi muội phải tu luyện mỗi ngày, bằng không mà nói, đợi lúc muội già rồi mà ta vẫn trẻ trung thế này đấy.
Nghe Địch Cửu nhắc tới vấn đề ấy, Nông Tú Kỳ liền bật người dậy, hồn nhiên không để ý cảnh xuân lộ hết ra ngoài.
- Muội phải tu luyện ngay, bắt đầu từ bây giờ luôn.
Nàng không muốn khi bản thân nhăn nheo xấu xí còn phu quân mình vẫn giữ mãi vẻ trẻ trung hiện tại.
Ví dụ điển hình không phải Thẩm Tử Ngũ kia sao.
Địch Cửu ho khụ một cái, nhanh tay khoác một cái áo lên người cho Nông Tý Kỳ, sau đó mới bảo:
- Công pháp ta luyện có hai loại, một cái là Tinh Không Quyết, còn lại là Quy tắc chu thiên, đây là công pháp ta đang sử dụng.
Quy tắc chu thiên là Địch Cửu lợi dụng quy tắc của thiên địa mà vận chuyển vòng chu thiên, trên thực tế không thể xem là công pháp gì, hoặc nói nó không quá khác biệt so với Tinh Không Quyết.
Chỉ là sau khi sáng tạo ra quy tắc chu thiên, Địch Cửu vẫn chưa điều chỉnh lại, hiện tại chỉ có thể chỉ đại khái cho Nông Tú Kỳ thôi.
- Muội muốn tu luyện quy tắc chu thiên, giống huynh vậy đó.
Nông Tú Kỳ vui vẻ nói.
- Không được, muội phải bắt đầu từ Tinh Không Quyết, chờ muội bước vào Thiên Tiên xong mới có thể tu luyện chu thiên cùng ta…
Địch Cửu không chút do dự bác bỏ đề nghị của Nông Tú Kỳ.
...
Bên trong Cốc Hải.
Trước khi Tiên Nữ Tinh xuất hiện, cốc hải là một trong những phong cảnh nổi danh toàn cầu.
Thế nhưng từ khi có thảm họa kia, Địa Cầu tràn ngập Yêu thú và hung thú, Cốc Hải đã không còn cảnh đẹp ý vui nữa.
Thẩm Tử Ngữ vốn định cư nơi đây, bởi vì khung cảnh thanh tịnh, bà có thể tập trung hoàn toàn cho việc tu luyện, lúc rảnh rỗi còn đi dạo quanh biên giới Cốc Hải.
Thế nhưng sau khi trở về từ Vong Xuyên tự, Thẩm Tử Ngữ không còn tâm tư đâu mà tu luyện, vô luận bà tĩnh tâm ra sao thì hình ảnh của Địch Cửu vẫn luôn hiện diện trong đầu.
Lúc này, Thẩm Tử Ngữ nôn nóng đứng dậy, lần đầu tiên trong trăm năm sống trên đời, bà cảm thấy thất bại đến thế.
Ngoại trừ những chuyện cũ về Địch Cửu ra, Thẩm Tử Ngữ chẳng còn hồi ức nào đáng nhớ.
Đúng lúc ấy, một chiếc phi hành đột ngột đáp xuống trước mặt, khiến Thẩm Tử Ngữ không còn tâm tư nghĩ vẩn vơ.
- Thưa Thẩm Minh chủ, Nam Đan sơn đã xảy ra chuyện!
Từ pháp khí phi hành, một người dẫn đầu, theo sau ba người tiến tới gần Thẩm Tử Ngữ, vội vàng thông báo.
Thẩm Tử Ngữ lập tức lấy lại tinh thần, sau khi Tiên Nữ tinh biết mất, Liên Minh Địa Cầu không hề giải tán, dù lực hiệu triệu nay không bằng xưa nhưng bà vẫn mang danh là Minh chủ Liên Minh Địa Cầu.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Dựa theo bản năng bà hỏi một câu, thế nhưng hỏi xong Thẩm Tử Ngữ lại giật mình nhận ra.
Cách đây không lâu, Nam Đan sơn từng xuất hiện âm thanh sấm sét kịch liệt, Liên Minh Địa Cầu đã phái ba cao thủ qua đó dò xét.
Trong đó bao gồm tu vi Bán Đan Phùng Khởi Lâm cùng hai cường giả Tiên Thiên, theo thứ tự là Dasle và Denis.
Này là sao?
Ngay lập tức Thẩm Tử Ngữ nghĩ tới Địch Cửu, nếu đụng phải Địch Cửu, e rằng dù là người mạnh hơn cũng trụ không nổi.