- Có người quen tới, ta đi ra xem một chút.
Địch Cửu đứng lên.
Đơn Tú Kỳ vội vàng đi theo Địch Cửu, từ khi ra đời đến nay, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái như vậy.
- Thật là ngươi? Cái này sao có thể...
Thẩm Tử Ngữ vừa nhìn liền nhận ra Địch Cửu.
Địch Cửu cười cười:
- Đã lâu không gặp.
Vô luận kiếp trước của hắn có phải ưa thích Thẩm Tử Ngữ hay không, nhưng đối với Thẩm Tử Ngữ, hắn từ đầu tới đuôi đều chưa từng có cảm giác.
- Khó trách năm đó ngươi có thể giết Yên Chi Hổ kia, hóa ra khi ấy ngươi đã là Bán Đan cảnh...
Thẩm Tử Ngữ bỗng nhiên cảm giác được khóe miệng có chút đắng chát, khi xưa sở dĩ bà không nguyện ý ở cùng một chỗ với Địch Cửu không phải vì trong lòng bà có người khác. Mà là bởi vì khoảng cách giữa hai người cách biệt quá xa.
Nếu không, lấy lòng si tình của Địch Cửu với nàng, thậm chí bất chấp nguy hiểm tính mạng để tìm kiếm thuốc cứu mạng cho nàng, có lẽ bà đã đồng ý kết hôn với hắn rồi.
- Thẩm đạo hữu biết hắn? Hắn là bằng hữu của ngươi?
Đơn Mục Tâm vừa hỏi thì lập tức cảm thấy không đúng, Địch Cửu nhìn có vẻ còn rất trẻ, Thẩm Tử Ngữ làm sao có thể nhận biết Địch Cửu?
Thẩm Tử Ngữ đột nhiên giật mình, dung mạo Địch Cửu vẫn hệt như năm ấy, còn bà đã già đi rồi.
Cái này không đúng, coi như Địch Cửu là cường giả Bán Đan thì cũng không có khả năng giữ nguyên dung mạo.
- Ngươi một mực sống ở đây từ đó đến giờ sao?
Thẩm Tử Ngữ mặc kệ Đơn Mục Tâm, bà nhớ mình đã từng tới nơi đây nhiều lần, có lẽ là vì tưởng nhớ một nam tử đã từng dùng sinh mệnh yêu thương nàng? Tuy nhiên từ khi hai người tách ra lần trước, bà chưa bao giờ gặp lại Địch Cửu.
Địch Cửu lắc đầu:
- Ta vừa mới tới không lâu.
- Tử Mặc, thật xin lỗi, năm đó là ta sai.
Thẩm Tử Ngữ thở dài, dù địa vị bây giờ của bà đã là người đứng đầu tại Địa Cầu, tuy nhiên nam nhân trước mắt chính là người duy nhất khiến bà phải thường xuyên suy ngẫm lại.
Địch Cửu lắc đầu, không nói gì. Hắn đã nói rất nhiều lần với Thẩm Tử Ngữ, hắn đổi tên thành Địch Cửu. Nếu Thẩm Tử Ngữ còn không nhớ rõ tên của hắn, vậy hắn lười lặp lại. Còn về phần Thẩm Tử Ngữ nói bà làm sai, Địch Cửu lại xem thường, hắn chẳng biết Thẩm Tử Ngữ đã làm sai điều gì.
- Địch Cửu, ngươi vì sao lại giết mấy chục người Đơn gia ta?
Đơn Mục Tâm thấy lời nói và biểu lộ của Thẩm Tử Ngữ, làm sao không biết Thẩm Tử Ngữ có quan hệ rất sâu với Địch Cửu.
Lão đột nhiên cảm giác lần này mình sai lầm rồi, không nên mời Thẩm Tử Ngữ tới mới phải. Mặc dù lão không phải đối thủ của Thẩm Tử Ngữ, địa vị cũng kém xa Thẩm Tử Ngữ, nhưng Địch Cửu đã giết nhiều người Đơn gia như vậy, lão tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Địch Cửu?
Tề Tư Việt vẫn đang ngó chừng Địch Cửu rốt cục đã khẳng định được, người trước mắt y chính là bằng hữu của lão tổ Tề gia.
Tề Tư Việt bèn nhanh chóng tiến lên, quỳ rạp xuống đất:
- Tề gia Tề Tư Việt gặp qua Địch tổ sư.
Hành động của y không chỉ làm bọn Thẩm Tử Ngữ, Đơn Mục Tâm kinh hãi, ngay cả Địch Cửu cũng nghi hoặc:
- Ta chưa bao giờ gặp ngươi.
Tề Tư Việt kính cẩn dập đầu lạy ba cái, lúc này mới kích động nói:
- Tiên tổ Tề Hưởng, Tề gia công pháp đều là do tổ sư dạy.
Địch Cửu giật mình hiểu được, gật đầu:
- Hóa ra ngươi là hậu đại của Tề Hưởng, Tề Hưởng vẫn khỏe chứ?
Tề Tư Việt vội đáp:
- Lát nữa đệ tử sẽ bẩm báo chuyện này cho tổ sư...
Nói xong câu đó, Tề Tư Việt chuyển hướng qua Đơn Mục Tâm:
- Họ Đơn kia, ngươi thế mà lại dám khi dễ tổ sư Tề gia ta, Đơn gia ngươi muốn tìm chết phải không?
Trong lúc nói chuyện, Tề Tư Việt lập tức nhào về phía Đơn Mục Tâm, chẳng hề có chút do dự nào.
Đơn Mục Tâm sầm mặt lại, vung tay đánh trả.
“Bành!”
Tề Tư Việt bị Đơn Mục Tâm đánh bay ra ngoài, ngã ngồi trên mặt đất.
Địch Cửu không ra tay, hắn nhìn ra Tề Tư Việt chỉ mới là Luyện Khí tầng chín mà thôi, ngay cả Trúc Cơ còn chưa tới mà muốn đối phó Đơn Mục Tâm thì rõ ràng còn kém xa.
- Tề gia ngươi mặc dù thần bí nhưng ta còn chưa từng để vào mắt.
Đơn Mục Tâm nói xong, lần nữa chộp tới Tề Tư Việt.
Địch Cửu thở dài, xem ra những thứ năm đó hắn dạy cho Tề Hưởng chẳng truyền được cho hậu bối. Trên thực tế, dù tu vi hiện tại chỉ là Luyện Khí tầng chín, nếu Tề Tư Việt có thể vận dụng thuần thục một ít pháp kỹ, Đơn Mục Tâm chắc chắn không phải là đối thủ của y.
Một tu chân giả mà muốn so quyền cước với võ giả, đây không phải là tự chuốc lấy cực khổ sao?
- Chờ một chút...
Thẩm Tử Ngữ vội vàng tiến lên ngăn trở Đơn Mục Tâm.
Sắc mặt Đơn Mục Tâm rất âm trầm, lão vừa mới bước vào Bán Đan cảnh giới cho nên muốn mời hai cường giả đến giúp đỡ, không nghĩ tới hiện giờ còn chưa đối địch mà viện binh đã đối nghịch với mình trước.
- Thẩm đạo hữu, ta kính ngươi là cao nhân đồng đạo, thế nhưng Đơn gia ta chưa chắc sợ ngươi. Năm đó người đi Tiên Nữ tinh học tập không chỉ có mỗi Thẩm đạo hữu, Đơn gia ta cũng có người.
Đơn Mục Tâm cố nén giận, nói.
- Ngươi tránh ra đi, chuyện này không phải Đơn Mục Tâm muốn tìm ta, mà là ta muốn tìm Đơn Mục Tâm. Đơn Mục Tâm trước là truy sát thê tử, sau lại bắt bằng hữu ta, đương nhiên ta không thể cho qua được.
Địch Cửu còn chẳng thèm động đậy, một cái nguyên khí thủ ấn đã bóp lấy cổ Đơn Mục Tâm, xách Đơn Mục Tâm lên.
Lần này ngay cả Thẩm Tử Ngữ cũng sợ ngây người, thực lực Đơn Mục Tâm tuy không bằng bà, thế nhưng Đơn Mục Tâm rõ ràng đã bước vào Bán Đan cảnh. Cường giả Bán Đan bị người khác tùy tiện dùng nguyên khí thủ ấn nắm cổ xách lên không trung, đây là thực lực gì?
Địch Cửu tuyệt đối không phải Bán Đan cảnh, thậm chí năm đó cũng không phải, Thẩm Tử Ngữ rốt cục tỉnh ngộ lại.
Năm xưa hai người cách biệt quá xa, bà không có nhìn lầm. Bất quá không phải Địch Cửu kém bà quá xa mà là ngược lại.
Thẩm Tử Ngữ liền nghĩ đến lời Địch Cửu, thê tử hắn?
Ánh mắt bà chuyển sang Đơn Tú Kỳ, nữ hài thật xinh đẹp, ngay cả bà lúc còn trẻ tuổi cũng chẳng thể nào so sánh.
Thẩm Tử Ngữ đột nhiên cúi đầu xuống. Địch Cửu dùng nguyên khí thủ ấn xách Đơn Mục Tâm lên dường như cũng chẳng quan trọng bằng chuyện Đơn Tú Kỳ là thê tử của Địch Cửu.
- Tiền bối...
Đơn Mục Tâm miễn cưỡng thốt lên hai chữ, hoảng sợ đã sớm dội tắt toàn bộ lửa giận trong lòng lão.
Thủ đoạn của Địch Cửu đã siêu việt cấp độ võ giả, lão dám khẳng định, Địch Cửu chính là tu tiên giả trong truyền thuyết.
Tuy Đơn Mục Tâm biết Địa Cầu có tu tiên giả, nhưng tu tiên giả bình thường đều không lợi hại bằng võ giả, cho nên lão vẫn luôn không để tu tiên giả vào mắt.
Còn loại thực lực cường đại cỡ này, Địch Cửu nhất định là tu tiên giả chân chính, không thể nghi ngờ.
Thực lực cỡ Địch Cửu mà muốn diệt Đơn gia quả thực dễ như trở bàn tay.
Nếu không có chuyện Phỉ Nguyệt Lam, Địch Cửu quả thật lười giết Đơn Mục Tâm. Phỉ Nguyệt Lam vẻn vẹn đưa hắn đến thành phố Đới Trình mà đã bị người Đơn gia bắt giam, xém chút giết chết, hơn nữa lúc trước hắn và Tú Kỳ rõ ràng chưa có quan hệ, thế nhưng nàng vẫn bị hắn liên lụy. Cái gia tộc này rõ ràng đã quen làm những chuyện bá đạo như thế.
Có thể khẳng định, hôm nay nếu hắn thả Đơn Mục Tâm đi, một khi hắn rời khỏi Địa Cầu hoặc mai danh ẩn tích, Phỉ Nguyệt Lam chắc chắn sẽ bị Đơn gia xử lý.
Tại Tiên giới cùng tu chân giới, Địch Cửu đã giết vô số người, há có thể mềm lòng với Đơn Mục Tâm?
Chân nguyên thủ ấn không chút do dự bóp lại, cho dù là Bán Đan cảnh, Đơn Mục Tâm vẫn hóa thành một đám huyết vụ trong nháy mắt.
Một giọt máu bị Địch Cửu nắm lên, từng đạo cấm chế khóa chặt giọt máu ấy, một loại tử vong cấm chế rơi vào trên giọt máu này.
Trong cùng thời điểm, trên Địa Cầu, tất cả những người có huyết mạch Đơn gia đều đột ngột tử vong.
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, điểm này Địch Cửu đương nhiên không cần người khác đi dạy.
Địch Cửu quay đầu nhìn qua Nông Tú Kỳ, cô chẳng hề hấn gì, chứng minh hắn không đoán sai, Nông Tú Kỳ quả thật không phải người Đơn gia.
- Địch Cửu...
Thẩm Tử Ngữ nhìn qua mấy người dòng chính Đơn gia, sau khi Đơn Mục Tâm tan xác, bọn họ đều vô duyên vô cớ chết đi, bà kinh hãi nhìn Địch Cửu. Thẩm Tử Ngữ rốt cuộc đã nhớ ra Địch Cửu đổi tên rồi.
Đây rõ ràng không phải chuyện ngẫu nhiên, Địch Cửu có thể thông qua Đơn Mục Tâm để giết đệ tử Đơn gia, chuyện này quả thực nghe mà rợn cả người.
- Tiền bối...
Mấy tên võ giả Thiên cấp được Đơn Mục Tâm mời tới giúp đỡ đồng loạt run rẩy.
Chỉ cần Địch Cửu muốn, sau một khắc bọn họ đều sẽ vô duyên vô cớ vẫn lạc. Từ lúc tu võ đến nay, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải loại chuyện quỷ dị như vậy.
Địch Cửu không trả lời Thẩm Tử Ngữ, chỉ bình tĩnh nhìn bà. Thẩm Tử Ngữ cảm giác cổ họng của mình hơi khô chát, bà nhìn Địch Cửu, rồi nhìn Đơn Tú Kỳ dựa sát vào hắn, gian nan hỏi:
- Những năm qua ngươi luôn bế quan tu luyện ở nơi nào đó sao?
Địch Cửu lắc đầu:
- Không phải, ta vừa mới trở về.
- Vậy trước đó ngươi đi đâu?
Thẩm Tử Ngữ gần như thốt lên. Bà đã tới đây nhiều lần tìm kiếm Địch Cửu, thế nhưng từ sau lần gặp trước, Địch Cửu chưa bao giờ xuất hiện tại Vong Xuyên tự. Còn lần này, bà thế mà lại đáp ứng lời mời tới đối phó hắn.
Địch Cửu do dự một chút, quyết định trả lời thành thật:
- Ta rời khỏi Địa Cầu...
- A...
Ngoại trừ Tề Tư Việt có chút hiểu biết ra, tất cả mọi người còn lại đồng loạt kinh hô.