Thế giới thứ chín

Chương 497




Một nam tử trung niên mặt mọc đầy râu lên tiếng:

- Thẩm minh chủ, chuyện này đoán chừng không đơn giản, chúng ta đi vào rồi hãy nói.

Người nọ tên là Rovik, cường giả Bán Đan, có thể xem là đệ nhất cao thủ Châu u, đảm nhiệm chức phó minh chủ Liên Minh Địa Cầu.

Ba người sau lưng Rovik theo thứ tự là Đường Học Sơn, bí thư trưởng chấp hành Liên Minh Địa Cầu, tu vi Bán Đan. Chủ tịch liên minh tự do Châu Mỹ, cũng là cường giả Bán Đan Wadi, cuối cùng là Moonlit đến từ Châu Phi, tu vi giống với hai người trên.

Có thể nói hơn phân nửa võ giả đỉnh cấp ở trên tinh cầu này đều đã tụ tập tới đây.

Đường Học Sơn nhìn ra tinh thần Thẩm Tử Ngữ có chút hoảng hốt, Đường Học Sơn âm thầm cầu nguyện, Thẩm Tử Ngữ tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì.

Tu vi Thẩm Tử Ngữ xem như mạnh nhất, bà một lòng theo đuổi võ học, không thích tranh quyền đoạt lợi, sau khi Địa Cầu bộc phát tai họa Yêu thú, vai trò của Thẩm Tử Ngữ phải nói là cực kỳ trọng yếu.

Yêu thú cùng hung thú không phải dùng vũ khí nóng bình thường là có thể giết hết. Hơn nữa khi Yêu thú đỉnh cấp bị đạn đạo khóa chặt, bọn chúng liền có cảm ứng, sẽ lập tức chạy giữ mạng.

Về phần vũ khí hạt nhân thì không còn ai dám dùng. Chí ít hung thú trên Địa Cầu còn nằm trong giới hạn chịu đựng, còn nếu dùng loại vũ khí mang tính hủy diệt ấy, chỉ sợ cuối cùng bên bị diệt vong không chỉ là Yêu thú.

Đường Học Sơn mặc dù cũng là cường giả Bán Đan, thế nhưng so với Thẩm Tử Ngữ thì y còn kém quá xa. Năm đó Nam Cực xuất hiện một con Yêu thú cấp cao cực kỳ hung tàn, rốt cuộc do Thẩm Tử Ngữ dẫn đầu mọi người, sau phải hy sinh mệnh của 17 võ giả mới có thể giết chết nó.

Cho nên trong lòng Đường Học Sơn rất hi vọng Thẩm Tử Ngữ đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì.

- Đúng, đúng, mời mọi người vào.

Thẩm Tử Ngữ bình tĩnh lại.

Tuy Thẩm Tử Ngữ ẩn cư tại Cốc Hải, nhưng diện tích nơi ở của bà lại không hề nhỏ. Chẳng những có khoản sân rộng tới ba mẫu mà còn có một ban công để uống trà.

Sau khi dẫn mọi người tới ban công, pha trà xong xuôi, Thẩm Tử Ngữ mới áy náy nói:

- Mấy ngày nay bởi vì có một số việc phiền nhiễu, trong lúc nhất thời ta hơi rối loạn, mong mọi người hãy tha lỗi.

- Thẩm minh chủ cần chúng ta hỗ trợ không?

Đường Học Sơn lo lắng hỏi.

Thẩm Tử Ngữ lắc đầu:

- Không có việc gì, chuyện này để tương lai chính ta đi xử lý là được. Chuyện ở Nam Đan sơn rốt cuộc là sao? Ta nhớ lúc ấy những người đi là Phùng Khởi Lâm, Dasle và Denis. Lấy thực lực ba người bọn họ, xem như xảy ra chuyện thì cũng có thể trốn về một, hai người mới phải?

Thẩm Tử Ngữ hiện đã tỉnh táo hơn nhiều, chắc chắn sẽ không thể nào xuất hiện người giống Địch Cửu. Mà lại chính Địch Cửu cũng đã nói, hắn vừa mới trở về Địa Cầu. Nói cách khác, trên Địa Cầu rất khó xuất hiện người tu luyện cường đại sánh ngang với hắn.

- Đường, ngươi tới nói đi.

Rovik bảo Đường Học Sơn.

Tiếng Hán hiện tại là ngôn ngữ thông dụng nhất trên Địa Cầu, chỉ có điều học tiếng Hán khá là phiền toái, Rovik có thể nói, nhưng hiển nhiên không thể diễn đạt tốt bằng Đường Học Sơn.

Đường Học Sơn gật đầu, ngưng trọng đáp:

- Lúc ấy chúng ta vốn không coi trọng quá mức. Nhưng khi Phùng Khởi Lâm khởi hành đã có ghi chép hành trình. Thời điểm Phùng Khởi Lâm vừa mới đến Nam Đan sơn, tín hiệu đột nhiên gián đoạn, chúng ta nghe thấy có một tiếng thú rống, đồng thời đoạn hình ảnh này được truyền qua...

Đường Học Sơn nói tới đây liền ra hiệu cho Moonlit, Moonlit lấy dụng cụ chiếu ảnh ra, trên bức tường trắng đối diện lập tức xuất hiện một cái móng vuốt cự đại chộp tới ba người Phùng Khởi Lâm. Dưới cái móng vuốt khổng lồ ấy, ba người bọn họ chẳng có chút năng lực phản kháng nào. Sau khi ba người Phùng Khởi Lâm gặp nạn, tin tức của bọn họ triệt để đứt đoạn, ngay cả chút tín hiệu cũng không có.

- Đây là Yêu thú đỉnh cấp?

Sắc mặt Thẩm Tử Ngữ thoáng thay đổi, bà đã chiến đấu với Yêu thú nhiều năm như vậy, há có thể không biết con Yêu thú này thuộc loại cao cấp nhất trên Địa Cầu?

Bốn người Rovik nặng nề gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng biết đây là Yêu thú đỉnh cấp.

- Ta hoài nghi đẳng cấp của con Yêu thú đó ít nhất phải là cấp bốn, chỉ sợ nó đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực của chúng ta. Có lẽ...

Đường Học Sơn thở dài, rốt cuộc vẫn không nói ra có lẽ gì.

Yêu thú cấp bốn, ngoại trừ dùng vũ khí hạt nhân đối phó, nhân loại đã không còn thủ đoạn khác. Nhưng nói cho cùng, vũ khí hạt nhân chắc chắn có thể xử lý Yêu thú cấp bốn sao?

Vạn nhất làm không xong thì sẽ chọc cho nó phá hoại toàn bộ Địa Cầu. Lui một bước mà nói, xem như giết nó thành công, vậy cũng chẳng ai muốn đối mặt với hậu quả của ô nhiễm phóng xạ.

Thẩm Tử Ngữ hít một hơi thật sâu:

- Ta hiểu được, lôi minh trước đó tại Nam Đan sơn, hẳn là con Yêu thú này đang độ kiếp...

- Thẩm minh chủ, lần trước ở Nam Cực, con Yêu Lang kia cũng là do minh chủ dẫn đầu xử lý, không bằng người lần nữa mang bọn ta cùng tiến lên. Chúng ta tìm thêm một số người, ta tin tưởng hẳn là sẽ có thể giải quyết nó.

Rovik đề xuất ý kiến.

Thẩm Tử Ngữ lắc đầu:

- Kỳ thật lần trước con Yêu Lang kia không nhất định do chúng ta xử lý, lúc ấy chúng ta chỉ làm trọng thương nó mà thôi.

- Thế nhưng con Yêu Lang kia rõ ràng đã chết?

Wadi thắc mắc.

Thẩm Tử Ngữ giải thích:

- Vết thương trí mạng của Yêu Lang là thiêu đốt, mà trong chúng ta vốn chẳng có ai dùng công kích hỏa diễm. Ta hoài nghi sau khi bị chúng ta đánh trọng thương, Yêu Lang đã xui xẻo gặp phải một vị cường giả, vị cường giả kia giết Yêu Lang, tuy nhiên lại không thèm đụng đến thi thể của nó mà thôi. Hơn nữa thông qua hình ảnh vừa rồi, con Yêu thú này tựa hồ còn cường hãn hơn Nam Cực Yêu Lang rất nhiều, dù chúng ta có dẫn nhiều người hơn nữa chỉ sợ cũng uổng công.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Đường Học Sơn hoàn toàn đặt hy vọng vào Thẩm Tử Ngữ.

Thẩm Tử Ngữ thở dài:

- Không cần dùng đến loại vũ khí kia, có một người hẳn có thể xử lý con Yêu thú này, chỉ là...

Nghe được lời Thẩm Tử Ngữ nói, bốn người còn lại đồng thời đứng lên, kích động vô cùng, vậy mà có người có thể xử lý loại Yêu thú đỉnh cấp như vậy?

Địa Cầu lại còn có loại cao thủ cỡ đó?

- Thẩm minh chủ nói tới cường giả giết chết Nam Cực Yêu Lang kia?

Đường Học Sơn ngạc nhiên hỏi Thẩm Tử Ngữ.

Thẩm Tử Ngữ lắc đầu:

- Không phải, vài ngày trước, ta vừa mới gặp người này, hắn đang ở tại Vong Xuyên tự. Lúc ấy Đơn Mục Tâm vừa mới bước vào Bán Đan cảnh...

- A, Đơn Mục Tâm bước vào Bán Đan rồi?

Đường Học Sơn kinh ngạc thốt lên, trong mắt có chút ngưng trọng.

Thẩm Tử Ngữ tự giễu:

- Người kia đắc tội Đơn Mục Tâm, cho nên sau khi Đơn Mục Tâm bước vào Bán Đan cảnh, liền mời rất nhiều người đi đối phó đối phương, ta cũng ở trong hàng ngũ được mời.

Đường Học Sơn hừ lạnh:

- Đơn gia những năm qua quả thật quá phận, chúng ta tu võ không phải để hoành hành ngang ngược mà là để giữ gìn hòa bình.

Thẩm Tử Ngữ biết Đường Học Sơn khó chịu với Đơn gia, bà thản nhiên đáp:

- Đơn Mục Tâm đứng trước mặt người kia, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, bị một cái chân nguyên thủ ấn tùy tiện bóp chết.

Chân nguyên thủ ấn có thể tùy tiện bóp chết cường giả Bán Đan?

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, loại chuyện này quá mức kinh hãi.

- Xin Thẩm minh chủ mang bọn ta đi gặp vị tiền bối kia.

Đường Học Sơn kích động đề nghị.

Thẩm Tử Ngữ lại thở dài:

- Hắn vừa mới thành hôn...

Đường Học Sơn vội vàng cắt ngang lời của bà.

- Tiền bối đã có thể tu luyện tới loại trình độ này, vậy mà lại không ra vẻ khinh người, hơn nữa ngài ấy còn giết Đơn Mục Tâm, có thể thấy được ngài ấy cũng là một người hiểu chuyện. Chúng ta chỉ cần nói cho ngài ấy biết, nếu hiện giờ không giết con Yêu thú kia, một khi để nó rời khỏi Nam Đan sơn, toàn bộ Địa Cầu đều phải gặp tai nạn...

Vạn nhất Yêu thú vọt vào một tòa thành thị, vậy vũ khí hạt nhân sẽ càng khó đối phó nó.

...

- Xuy...

Địch Cửu thở ra một hơi, trải qua mấy ngày nay cố gắng, hắn rốt cục đã tước đoạt thành công Độc Đạo văn trong thể nội.

Hắn không biết Độc Đạo văn ẩn nấp ở trong Phá Không Phù là chuẩn bị hại ai, bất quá loại độc này tra tấn hắn đến mức xém chút đã lấy mạng hắn, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho thủ phạm.

Mặc dù nói bị Độc Đạo văn làm hại thê thảm, tuy nhiên Địch Cửu chẳng phải không thu hoạch được gì, đạo tâm của hắn càng thêm mượt mà, đối với pháp tắc của loại đạo văn này có thể nói là hoàn toàn nắm trong tay.

Nói cách khác, nếu lại trúng phải loại Độc Đạo văn đó, hắn có thể tước đoạt nó ra chỉ trong một hơi thở. Thậm chí không cần tước đoạt, trực tiếp niết hóa cũng được.

Địch Cửu nhìn qua Nông Tú Kỳ đang cố gắng tu luyện, trong lòng cảm giác rất ấm áp. Những thứ nên dạy đều đã được khắc họa trong đầu Nông Tú Kỳ, không chỉ vậy, hắn còn mượn nhờ Thiểm Quang để mở ra Tinh Không mạch cho Nông Tú Kỳ.

Bởi vì Thiểm Quang hoàn toàn phối hợp, cho nên Địch Cửu lý giải thiên địa pháp tắc ở giới diện này đến cực hạn, dẫn tới hắn có thể dễ dàng mở ra Tinh Hà mạch.

Nhờ được mở ra Tinh Không mạch, cộng với lượng lớn linh khí mà Địch Cửu cung cấp, tu vi Nông Tú Kỳ hiện đang tiến triển cực nhanh.

Sau khi tách Độc Đạo văn ra, chuyện quan trọng nhất với Địch Cửu hiện giờ chính là tìm kiếm Luân Hồi Kiều.

Nếu tìm được rồi, hắn dự định sẽ ở lại Địa Cầu thêm một đoạn thời gian.

Hắn cảm giác đại đạo của mình bây giờ cơ hồ đã mượt mà đến cực hạn, nếu hiện tại luyện chế cửu phẩm tiên đan, hẳn sẽ không gặp vấn đề gì. Chỉ cần có thể luyện chế thành công cửu phẩm tiên đan, vậy hắn liền có thể trùng kích Tiên Đế cảnh.