Thành phố Ngu Ninh.
Từ khi Yêu thú bắt đầu hoành hành, Ngu Ninh phát triển đến chóng mặt, hiện tại đã vươn lên trở thành một trong mười thành phố lớn nhất tại Địa cầu.
Những gia tộc cường đại đa phần đều có sản nghiệp tại đây, tất nhiên Đơn gia không ngoại lệ.
Giờ phút này, hơn hai, ba mươi người ngồi trong phòng nghị sự của Đơn gia.
Cả chủ lẫn khách tầm hơn ba mươi người.
Tu vi thấp nhất cũng là Địa cấp trở lên.
Người ngồi chỗ cao nhất là nam tử trung niên có chút mập mạp tên Đơn Đổng Cập, là gia chủ Đơn gia.
Dựa theo đạo lý, Đơn Đổng Cập là chủ nhân nơi đây, bây giờ hẳn phải nên bồi khách nhân uống trà mới đúng. Thế nhưng sắc mặt ông ta hiện rõ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng còn đảo mắt về phía cửa ra vào, dường như đang chờ ai đó.
Bên trong sảnh nghị sự, những người còn lại đều yên lặng nhìn nhau, chẳng ai dám mở miệng nói chuyện.
Không khí hiện giờ khiến mọi người không nhịn được phập phồng, đứng ngồi không yên.
Qua nửa tiếng sau, cửa ra vào liền truyền tới bước chân.
Đơn Đổng Cập lập tức đứng dậy, ánh mắt ông ta vội vàng nhìn ra cửa.
Tại đó, một lão già tóc đen gầy gò xuất hiện, lão chỉ bước một bước liền vượt qua cửa lớn, tiến vào giữa phòng lớn rộng rãi.
Tất cả đồng loạt đứng lên, khom người thi lễ.
- Gặp qua Tâm Lão tổ!
- Mục Tâm tiền bối…
Trong phòng lớn, ai ai cũng kính cẩn hỏi thăm, bởi vì họ biết người vừa vào có thân phận và địa vị thế nào.
- Mục Tâm Tổ sư…
Đơn Đổng Cập kích động đứng dậy, thanh âm run rẩy kêu lên.
Mặc dù tu vi ông ta miễn cưỡng chỉ đạt tới Thiên cấp, thế nhưng ánh mắt vẫn tốt lắm.
Đơn Đổng Cập cảm nhận rõ ràng Tổ sư cường đại thế nào, loại khí tức kia thâm trầm hơn nhiều so với trước khi ngài ấy bế quan, rất có thể Tổ sư đã bước vào cảnh giới Bán Đan.
Sau nhiều năm bế quan, rốt cuộc đã có kết quả, còn là kết quả tốt nhất nữa chứ.
- Ngươi làm không tệ, ngồi xuống đi.
Lão giả nhẹ gật đầu rồi nói với Đơn Đổng Cập.
Thấy thế, ông vội đáp:
- Đệ tử có thể ngồi bên cạnh.
Đơn Mục Tâm khoát tay chặn lại:
- Không quy củ không thành quy tắc, Đơn gia ta đi được tới hôm nay đều vì làm việc theo quy củ, tuyệt không làm loạn. Ngươi là gia chủ, chuyện lần này ngươi cứ chủ trì đi.
- Vâng.
Đơn Đổng Cập khẽ khom người đáp.
Sau đó, lão giả liền đi tới cái ghế đầu tiên, ôm quyền nói:
- Hôm nay Đơn Mục Tâm xin cảm tạ quý vị đã bôn ba tới đây hỗ trợ Đơn gia của ta, tương lai, Đơn gia nhất định sẽ báo đáp.
Đám người ngồi dưới nghe vậy bèn nhao nhao lên tiếng:
- Này là chuyện hiển nhiên, những năm qua, Đơn gia đã vì Địa cầu mà tiêu diệt biết bao nhiêu hung thú, đều là cống hiến lớn cả.
Đơn Mục Tâm lần nữa ôm quyền:
- Mời mọi người ngồi xuống.
Xong xuôi hết thảy, Đơn Mục Tâm cũng an vị, chậm rãi nói:
- Đơn gia ta luôn có thiện chí giúp người, từ trước tới giờ chưa bao giờ ỷ thế hiếp đáp kẻ yếu, tuy nhiên hôm nay lại có người lấn lên đầu chúng ta, đã có 27 đệ tử Đơn gia bị giết tại thành phố Đới Trình. Trong đó bao gồm cường giả Thiên cấp Đơn Thiên Nhận, bảy đệ tử Địa cấp và hàng loạt các đệ tử khác. Có thể đối phương ỷ vào tu vi Tiên Thiên nên mới không coi ai ra gì như thế.
- Đơn Mục Tâm ta bế quan mấy năm, may mắn thay, cuối cùng cũng bước vào cảnh giới Bán Đan…
Nghe vậy, tất cả đệ tử Đơn gia đều kích động đứng lên.
Nghe nói tu luyện Võ Đạo, cách biệt tiên phàm quan trọng ở cảnh giới Tiên Thiên lên Bán Đan.
Chỉ cần bước vào Bán Đan, có thể xưng là nửa Tiên Nhân rồi.
- Chúc mừng Mục Tâm tiền bối…
Tất cả khách nhân đều đứng lên, thật tâm chúc mừng Đơn Mục Tâm.
Trước khi bế quan, Đơn Mục Tâm đã là Tiên Thiên viên mãn, thậm chí đủ để xưng tụng là Tiên Thiên siêu việt.
Hiện tại nghe chính miệng lão thừa nhận mình bước vào cảnh giới Bán Đan, tất nhiên đám người kia cung kính không thôi.
Đơn Mục Tâm gật gật đầu:
- Nhận được tin Đơn gia gặp chuyện, đạo hữu Thẩm Tử Ngữ cố ý xuất thủ tương trợ. Đồng thời, Tề Tư Việt của tập đoàn Đệ Cửu cũng bỏ chút thời gian chiếu cố…
Mọi người trong đại sảnh không nhịn được mà sợ hãi thán phục.
Thẩm Tử Ngữ là cường giả đệ nhất Hoa Hạ, tại Hoa Hạ, nơi nào xuất hiện Yêu thú đỉnh cấp đa phần đều được Thẩm tiền bối dẫn đầu tiêu diệt.
Mà ngài ấy đã đột phá cảnh giới Bán Đan từ nhiều năm trước, thực lực cao không lường được.
Vô luận người đã gây sự với Đơn gia là ai, Thẩm tiền bối mà ra tay, tên đó chỉ còn nước rửa sạch cổ chờ chết.
Còn Tề Tư Việt, đối phương lại càng thêm thần bí.
Tập đoàn Đệ Cửu xưng bá toàn cầu chính là sản nghiệp của Tề gia.
Ban đầu tập đoàn này chỉ là tiểu đội mạo hiểm mà thôi, sau nhiều năm phát triển vượt bậc đã trở thành một tượng đài của toàn cầu.
Người trong Tề gia thần bí vô cùng, thứ bọn họ tu luyện không phải cổ võ mà là tu tiên chân chính.
Việc này đúng sai thế nào, không ai biết, phàm là người đánh chủ ý vào Đệ Cửu, trên cơ bản đều biến mất.
- Đơn huynh, hi vọng ta không tới muộn.
Một giọng nói thanh thúy truyền tới, ngay sau đó có một người phụ nữ mặc áo gai bước vào.
Thoạt nhìn diện mạo bà đã vào hàng trung niên, thế nhưng dáng người còn tốt hơn nhiều so với người hầu trẻ tuổi đi cùng.
- Ha ha, Thẩm đạo hữu không tới muộn.
Đơn Mục Tâm cười ha hả một trường, lão chủ động đứng lên đón tiếp.
- Xem ra ta cũng tới không muộn.
Lần này là âm thanh vô cùng trẻ tuổi, người đi tới là một thanh niên trông có vẻ gầy yếu.
- Xin cám ơn Tề tổng cất bước tới nơi đây, Đơn Mục Tâm vô cùng cảm kích.
Thấy người vừa tới, Đơn Mục Tâm liền ôm quyền, lần nữa ân cần thăm hỏi.
Ánh mắt thanh niên đảo qua Đơn Mục Tâm, cũng khách sáo đáp:
- Chúc mừng Đơn tiền bối bước vào Bán Đan chi cảnh, càng thêm lợi hại.
- Đơn huynh, huynh đã bước vào cảnh giới Bán Đan rồi ư? Chúc mừng, chúc mừng.
Người phụ nữ thân mặc áo gai mừng rỡ lên tiếng, ngay lập tức, bà càng thêm kinh ngạc, thầm nhìn thoáng qua thanh niên kia.
Tu vi bà là Bán Đan, vậy mà không phát hiện sự thay đổi của Đơn Mục Tâm, ngược lại đối phương vừa tới liền nhìn ra.
Tề gia của tập đoàn Đệ Cửu không hổ danh thần bí.
Đơn Mục Tâm ân cần hỏi thăm hai người kia, rồi mời họ vào ngồi, sau đó mới chính thức giới thiệu:
- Ta tin tưởng mọi người đều nhận ra hai vị này, một người là niềm kiêu ngạo của Hoa Hạ, Thẩm Tử Ngữ đạo hữu. Một người là nhân tài kiệt xuất đến từ tập đoàn đệ nhất toàn cầu, Chủ tịch Tề Tư Việt của tập đoàn Đệ Cửu. Đơn Mục Tâm ta đại biểu cho Đơn gia, chân thành cảm tạ hai vị. Được hai vị hỗ trợ, ta nghĩ tất cả có thể đi tới Vong Xuyên tự trong Vong Xuyên sơn mạch rồi.
- Vong Xuyên tự?
Thẩm Tử Ngữ kinh ngạc lên tiếng.
Đơn Mục Tâm gật đầu.
- Ta nghĩ người kia hẳn là ỷ vào thực lực kinh người của mình, muốn chém tận giết tuyệt Đơn gia tại Vong Xuyên tự. Bằng không, hắn cần gì phải khai báo hành tung của mình.
...
Tại một tiểu viện bên trong Vong Xuyên tự, Địch Cửu đã nghe hết câu chuyện về Đơn Tú Kỳ.
Mẹ cô tên Nông Nhược Quân, cha tên Đơn Hậu Nghị.
Năm đó, thời điểm cha cô dẫn theo mẹ về Đơn gia, ông ấy vốn bị trọng thương, qua ba tháng trời cầm cự đã lìa đời.
Sau khi cha chết, mẹ và cô sống ở Đơn gia khổ sở cực kỳ.
Vô số lần mẹ muốn dẫn cô rời khỏi, thế nhưng nghĩ tới Địa cầu đầy rẫy hung thú, nếu lưu lại đây dù cuộc sống gian nan nhưng còn cơ hội tu võ, nếu rời khỏi, khó lường trước hậu quả.
Thời điểm Đơn Tú Kỳ 14 tuổi, mẹ cô lại đột ngột lìa đời, bác sĩ nói là do thân thể bà suy yếu, vì quá thương nhớ cha cô mà thành.
Sau đó, bỗng dưng Đơn gia truyền ra sự tồn tại của cô là con hoang.
Bất quá Đơn Tú Kỳ hiểu chuyện, nhớ rõ lời mẹ dặn, vẫn tiếp tục lưu lại Đơn gia khổ luyện cổ võ.
Vào năm 16 tuổi, cô đã bước vào Hoàng Cấp sơ kỳ trong khi không nhận được bất kỳ giúp đỡ nào.
Thời điểm 17 tuổi là Hoàng Cấp trung kỳ, 18 tuổi là Hoàng Cấp hậu kỳ.
Về sau, cô nghe đồn Cung Dương Bưu của Cung gia nhìn trúng mình, đã cử người tới làm mai.
Việc này khiến Đơn Tú Kỳ sợ hãi cực kỳ, vì thế mà chạy khỏi Đơn gia, lăn lộn suốt hai năm bên ngoài, cho đến khi gặp được Địch Cửu.
Nghe xong, Địch Cửu trầm mặc thật lâu, lúc này mới đột ngột hỏi:
- Sau khi cha muội chết, mẹ muội sống thêm được bao lâu?
- Chắc hơn sáu tháng…
Đơn Tú Kỳ buồn bã đáp.
Địch Cửu lại hỏi:
- Vậy vì sao cha muội bị thương, muội có biết không?
- Muội biết, chỉ là khi còn sống mẹ không cho muội nói với ai, vì thế muội luôn giữ kín trong lòng. Cha là bị hung thú đánh vỡ đan điền mà thụ thương, sau đó lại gặp mẹ rồi hai người mới cùng nhau trở về Đơn gia.
- Chắc hẳn muội không phải là người Đơn gia, về sau muội lấy họ Nông đi, cắt đứt quan hệ với Đơn gia kia.
- A…
Cô nàng kinh hô, ngạc nhiên ngước nhìn Địch Cửu.
Hắn kiên nhẫn giải thích:
- Muội ngẫm lại mà xem, cha muội bị thương đan điền rồi mới gặp được mẹ của muội. Lúc đó, ông ấy hẳn phải toàn lực chữa thương mới đúng, chứ không phải…
Đổi thành trước kia, Đơn Tú Kỳ sẽ không hiểu, thế nhưng hiện tại liền khác, cách đây không lâu cô còn da thịt chi thân với Địch Cửu.
Nếu huynh ấy có vấn đề gì thì làm sao mà sinh long hoạt hổ thế kia.
Hiển nhiên, trước khi gặp cha, mẹ cô đã mang thai cô rồi.
Nghĩ đến số phận của mẹ mình, Đơn Tú Kỳ dụi mắt một cái, càng thêm bất mãn với người đàn ông vốn phải là cha đẻ của mình.
Lúc này, Địch Cửu không nói nữa, hắn khẳng định để tồn tại tại Đơn gia, mẹ của Tú Kỳ phải chịu rất nhiều khổ nhục.
Mạng sống của Tú Kỳ là nhờ mẹ muội ấy đổi lấy.
Đơn Tú Kỳ đẹp thế này, mẫu thân muội ấy chắc chắn không xấu.
Người phụ nữ với sắc đẹp thế kia, một thân một mình dẫn theo đứa con, không bị đám lang sói nhớ thương mới là lạ.
Để Tú Kỳ có thể trưởng thành, những gian khổ mẹ muội ấy phải trải qua khó mà tưởng tượng được.
Thở dài một hơi, Địch Cửu lại bảo:
- Chờ ta làm xong chuyện ở đây, cả hai cùng đi thăm mẹ muội nhé.
- Vâng.
Đơn Tú Kỳ cũng rất nhớ mẹ mình.
Bấy giờ, ánh mắt Địch Cửu hướng về bên ngoài, trong phạm vi thần niệm hắn thấy có hơn mười người đang tới, tu vi yếu nhất cũng là Địa cấp hậu kỳ, thậm chí hắn còn thấy một người là tu chân giả.