Thế giới thứ chín

Chương 491




Địch Cửu cảm giác chỗ không gian hắc ám trong cơ thể mình càng ngày càng đậm, hiện tại hắn vẫn đang điên cuồng vận chuyển quy tắc chu thiên như một loại bản năng cầu sinh.

Một chút nhiệt lưu thẩm thấu vào trong cơ thể của Địch Cửu, giúp cho không gian hắc ám có nhiều khí tức sinh cơ hơn.

Đơn Tú Kỳ ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, cô vừa săn được một con hung thú cấp thấp lạ lẫm, nhưng lại không có cách nào ăn thịt được, chỉ đành uống một chút máu từ cơ thể nó.

Đơn Tú Kỳ cho Địch Cửu uống máu hung thú, hy vọng hắn sẽ sớm ngày tỉnh lại.

Đáng tiếc là lượng máu chỉ đủ uống một lần, ngày mai cô lại phải đi săn bắt lần nữa.

Máu hung thú uống vào bụng, Đơn Tú Kỳ cũng cảm giác được toàn thân mình đều đang phát nhiệt, tựa hồ có một loại năng lượng phát ra từ kinh mạch của mình, sau đó khuếch tán đến toàn thân, thư sướng không gì sánh bằng.

Bất chấp cái rét lạnh ban đêm, Đơn Tú Kỳ thoải mái ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên cô làm chính là tiếp tục ra ngoài săn hung thú.

Nơi đây thuộc về khu vực sâu trong Đại Bán Loan, thời thời khắc khắc đều có thể gặp phải hung thú cường đại. Đơn Tú Kỳ không dám rời động quá xa, chỉ đi dạo tại phụ cận mà thôi.

Vì tránh chạm mặt hung thú cường đại, hôm qua cô vòng vo hơn nửa ngày mới tìm được một con hơi yếu ớt. Hôm nay Đơn Tú Kỳ vẫn tiếp tục dự định săn bắt loại hung thú ấy, mặc dù thể hình hơi nhỏ, thế nhưng máu của nó lại có tác dụng sưởi ấm, uống vào có thể qua được cơn đói.

Hiện tại cô đang muốn bắt một con hung thú nhỏ hơn thỏ, trên đầu nó còn có một cái sừng.

Đơn Tú Kỳ không biết tên loại hung thú này, chỉ biết trên Địa Cầu vốn không có loại hung thú như vậy. Sau khi Tiên Nữ tinh xuất hiện, Yêu thú xâm nhập Địa Cầu, từ đó trên Địa Cầu mới có đủ loại hung thú cổ quái kỳ lạ.

Da lông nó có màu màu xám nhạt, sừng màu đỏ sậm, tựa hồ thích ăn quả hạch. Hôm qua, Đơn Tú Kỳ bắt được một con cũng chính là bắt ngay dưới gốc thông.

Cho nên hôm nay Đơn Tú Kỳ cứ núp bên cạnh vài gốc thông. Quả nhiên cô đoán không sai, vẻn vẹn chưa tới nửa canh giờ, Đơn Tú Kỳ lại lần nữa săn bắt được một con Độc Giác Thú.

...

Từ khi Đơn Tú Kỳ mang theo Địch Cửu trốn đi, thành phố Đới Trình mấy ngày gần đây có thể nói là bị lật tung hết cả lên.

Đơn gia - một trong những gia tộc cổ võ cường đại nhất trên Địa Cầu vừa bị giết hơn mười người tại thành phố Đới Trình. Trong đó có ba cường giả Địa cấp, bao gồm cả Đơn gia phó tổng huấn luyện viên. Cái này còn chưa tính, thiên kiêu số một Đơn gia Đơn Bắc Hạc cũng bị giết hại.

Chuyện này không chỉ gây nên sóng to gió lớn trong Đơn gia, mà trong giới cổ võ cũng được tính là một chuyện chấn động.

Đơn gia đã phái cường giả Thiên cấp Đơn Thiên Nhận tới thành phố Đới Trình để điều tra chuyện này.

Chuyện này vốn không khó điều tra, nguyên nhân chủ yếu xuất phát từ một thành viên Đơn gia tên là Đơn Tú Kỳ, nàng ta đào tẩu khỏi thành cùng với một thanh niên tên Địch Cửu. Khi cường giả Đơn gia đi bắt Đơn Tú Kỳ thì bị Địch Cửu giết chết.

Không chỉ vậy, Địch Cửu còn đơn độc đi đến trụ sở Đơn gia tại thành phố Đới Trình, một mẻ hốt gọn toàn bộ người Đơn gia, chém tận giết tuyệt.

Bất quá Địch Cửu không phải không trả giá đắt, sau khi đại chiến ở đó xong, hắn đã trọng thương không dậy nổi, cuối cùng được Đơn Tú Kỳ cứu đi.

“Rầm!”

Sau khi biết tiền căn hậu quả, Đơn Thiên Nhận giận điên người, vung tay đập một phát khiến cái bàn gần đó biến thành bã vụn.

Thế mà dám động đến trên đầu Đơn gia, quả thực là không biết sống chết.

Từ xưa đến nay, chỉ có người Đơn gia gây sự với kẻ khác, lúc nào đến phiên bọn họ dám gây hấn với Đơn gia rồi?

Đối với Địch Cửu, Đơn Thiên Nhận chẳng thèm để ý, vết thương trí mạng trên người Đơn Du Chi là vết đao. Mặc dù kẻ xuất đao tàn nhẫn, tinh chuẩn, nhưng hiển nhiên tu vi cũng chẳng quá cao. Bởi vì nếu tu vi Địch Cửu mà rất cao thì Đơn Du Chi đã không thể trọng thương hắn.

- Toàn lực điều tra cho ta, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Đơn Tú Kỳ kia mang theo một người, tuyệt đối chạy không được bao xa, rất có thể chúng đang trốn ở khu hung thú trong Đại Bán Loan.

Đơn Thiên Nhận hung ác nói.

...

Đây đã là ngày thứ năm Đơn Tú Kỳ cho Địch Cửu uống máu Độc Giác Thú, mấy ngày nay sắc mặt Địch Cửu chuyển biến rất tốt, màu xám trên mặt giảm bớt, tim đập càng ngày càng hữu lực.

Đơn Tú Kỳ tin tưởng, chỉ cần lại thêm một hai ngày, Địch Cửu chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Địch Cửu cảm giác được không gian xung quanh mình đang dần dần sáng lên, quy tắc chu thiên vận chuyển càng thêm mượt mà. Chỉ là thỉnh thoảng có một loại nhiệt lưu thoải mái ùa vào thân thể của hắn, làm hắn có cảm giác cực nóng.

“Cạch!”

Khi quy tắc chu thiên dần dần đánh vỡ thế cân bằng, lần nữa ngăn chặn Độc Đạo văn, sâu trong thức hải Địch Cửu truyền đến một tiếng vang nhỏ. Mặc dù còn chưa tỉnh táo lại, tuy nhiên bộ phận thức hải bị niết hóa của hắn đã bắt đầu khôi phục.

Địch Cửu có được tia đạo tắc thứ chín, đương nhiên sẽ tự động bắt lấy loại cơ hội này, tăng tốc vận chuyển quy tắc chu thiên.

Thời điểm có một chút ý thức, ý thức của Địch Cửu giống như lần nữa về tới Minh Châu thành.

Về tới thời gian không buồn không lo kia, khi đó, cuộc sống của hắn chỉ là cơm đến há miệng, áo đến đưa tay. Mỗi ngày chỉ cần lo hưởng thụ là được.

Chân Mạn đã sớm bị hắn quên lãng không biết bao lâu vậy mà bất ngờ xuất hiện trong tiềm thức của hắn.

Địch Cửu nhíu mày, đó là một loại ký ức mỹ hảo thời điểm niên thiếu mà thôi, hắn đã sớm quên mất nữ nhân kia, vì sao lúc này Chân Mạn lại xuất hiện?

- Ngươi tới làm cái gì?

Địch Cửu rất muốn hỏi, thế nhưng cổ họng của hắn tựa hồ đã bị câm, chẳng thể nào nói được gì.

Đơn Tú Kỳ nhìn Địch Cửu nhíu mày bèn khẽ đưa tay vuốt ve trán của hắn.

Địch Cửu cảm giác được Chân Mạn đang tới gần, một cảm giác xuất phát từ sâu trong nội tâm, mang theo khát vọng sinh lý nguyên thủy nhất, khiến hắn đột nhiên dùng hết sức ôm Chân Mạn vào trong ngực.

“Ngô!”

Chân Mạn kinh hô, lập tức khiến Địch Cửu càng không cách nào khống chế được loại khát vọng ấy, ngay cả chính hắn cũng chẳng hiểu nổi, chỉ biết theo bản năng kéo quần áo Chân Mạn ra.

Đơn Tú Kỳ ngây dại, cô không nghĩ tới Địch Cửu sẽ làm chuyện này. Rất nhanh cô liền hiểu được, khẳng định là máu do Độc Giác Thú, ngay cả cô cũng có cảm giác nóng bức khi uống máu chứ đừng nói Địch Cửu đang bất tỉnh.

Thế nhưng Địch Cửu vốn mạnh mẽ hơn, bản thân cô mấy ngày qua lại chẳng được ăn no, tự nhiên là không có sức chống cự.

Lại thêm máu Độc Giác Thú làm Đơn Tú Kỳ cảm giác nóng bức khó chịu, giờ phút này bị Địch Cửu cởi quần áo, cô vậy mà lại không hề phản kháng.

Khi quần áo đã bị Địch Cửu cởi sạch, Đơn Tú Kỳ đang muốn phản kháng đột nhiên đình chỉ động tác.

Cả đời cô vốn luôn là con cờ trong tay người khác, vì sao cô phải trốn đi? Còn không phải vì ghê tởm đám Đơn gia kia, rõ ràng có đủ thực lực nhưng lại vẫn muốn bán mẹ con cô đổi lấy sự giúp sức của các gia tộc khác?

Bất quá Đơn Tú Kỳ vô cùng rõ ràng, năng lực của Đơn gia quá mạnh mẽ, sớm muộn gì cô cũng sẽ lần nữa bị bắt về. Nếu sớm muộn cũng sẽ bị bắt về tra tấn, không bằng hãy để lần đầu tiên cho Địch Cửu.

Địch Cửu tốt xấu gì cũng coi như cùng chung hoạn nạn với cô, có thể xem là nam nhân quen thuộc với Đơn Tú Kỳ nhất.

Đơn Tú Kỳ không có tư cách yêu đương, cũng không có tư cách đi tìm hiểu một người. Đã như vậy thì sao phải suy nghĩ quá nhiều? Đợi tấm thân xử nữ của cô mất rồi thì Đơn gia còn muốn bắt cô về làm cái gì nữa?

Cảm giác ẩm ướt và cực nóng truyền đến, Đơn Tú Kỳ dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho Địch Cửu xâm nhập vào.

...

Âm thanh rên rỉ vang lên, toàn bộ thân thể đều cảm thấy thoải mái. Địch Cửu thậm chí cảm giác được khả năng lý giải thiên địa pháp tắc của mình chợt thấu triệt hơn rất nhiều, quy tắc chu thiên cũng mượt mà hoàn thiện hơn.

Đó là một loại thuyết minh đối với sinh mạng, hay nói đúng hơn là một quá trình không thể thiếu đối với sinh mệnh.

Đạo của hắn không phải là chém mất thất tình lục dục, mà là truy cầu sinh mệnh giống như biết bao người.

Sau khi Địch Cửu minh ngộ điểm này, quy tắc chu thiên càng thêm rõ ràng, Độc Đạo văn nguyên bản còn giữ được cân bằng thì hiện giờ đang bị chậm rãi tước đoạt.

Khí tức xám xịt trên mặt Địch Cửu dần dần biến mất, sinh cơ của hắn càng ngày càng thịnh vượng.

Thời điểm Đơn Tú Kỳ tỉnh lại, liền trông thấy mình đang nằm trong lồng ngực Địch Cửu, cô bèn ngượng ngùng tránh qua một bên, dùng sức nhặt quần áo từ dưới đất lên.

Thân thể Đơn Tú Kỳ nhũn cả ra, cô cúi đầu nhìn Địch Cửu vẫn còn chưa tỉnh lại, trong mắt chợt xuất hiện một tia nhu tình.

Đơn Tú Kỳ cẩn thận sắp xếp lại vị trí nằm của Địch Cửu xong mới mặc y phục của mình vào. Vô luận có tình yêu, vô luận có tương lai hay không, từ nay về sau, tính mạng của cô sẽ mãi mãi có liên hệ với người nam nhân trước mắt này.

Sau khi chỉnh lý tốt quần áo, Đơn Tú Kỳ quyết định ra ngoài tìm kiếm Độc Giác Thú.

Thân thể Địch Cửu càng ngày càng chuyển biến tốt, chuyện ngày hôm qua mặc dù là tình huống đặc biệt nhưng nguyên nhân rất có thể bởi vì máu Độc Giác Thú.

Hai người uống máu Độc Giác Thú mới xảy ra chuyện kia. Nếu Đơn Tú Kỳ đã xem Địch Cửu như người bên cạnh, vậy dĩ nhiên không thể để cho hắn đói bụng được.

...

Mấy ngày nay, tuyết rơi càng lúc càng lớn, Đơn Tú Kỳ cảm nhận được tuyết dưới chân đã sâu đến hơn một thước, dù Địch Cửu vẫn còn bất tỉnh thì hai người cũng không thể tiếp tục lưu lại nơi này nữa.

Thế nhưng trên đoạn đường di chuyển đến mấy gốc thông, Đơn Tú Kỳ chợt cảm giác toàn thân lả người đi vì kiệt sức, nàng đỡ một gốc cây khô, cúi gập người thở dốc không ngừng.

Khi đang chuẩn bị đi tiếp, mấy nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Đơn Tú Kỳ làm cô cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Hai người vừa xuất hiện đã trông thấy Đơn Tú Kỳ.

Đây chắc chắn là người Đơn gia, Đơn Tú Kỳ không chút do dự, lập tức chạy đi.