Địch Cửu mở to mắt ngồi dậy, lấy tu vi hiện tại, dù có người muốn nhân lúc hắn ngủ mà ra tay cũng khó thành công, thứ duy nhất giết được hắn chỉ có đạo độc văn kia thôi.
Thế nhưng hắn vẫn không vẫn lạc mà quy tắc chu thiên còn liên tục thôn phệ độc văn với tốc độ chóng mặt.
Đây là nơi nào?
Địch Cửu quét thần niệm ra bốn phía, trong khoảng cách vài dặm là một mảnh rừng tuyết.
Hình như hắn đang nằm trong một hang động…
Thần niệm Địch Cửu lại rơi vào cái mồ chôn năm đầu Độc Giá Thú, nháy mắt liền biết bản thân được ai đó cứu đi.
Tuy nhiên, người đó là ai?
Còn giúp hắn trốn tới nơi này?
Trong động có hương thơm nhàn nhạt, loại hương thơm ấy có chút quen thuộc…
Rất nhanh Địch Cửu liền nghĩ tới Đơn Tú Kỳ, hẳn là Đơn Tú Kỳ cứu hắn...
Lập tức, trong đầu Địch Cửu liền phác họa quá trình cô nàng kia dẫn mình bỏ trốn.
Hẳn là sau khi rời khỏi, Đơn Tú Kỳ không đành lòng nhìn hắn bị người của Đơn gia giết nên mới vòng về, vừa vặn thấy hắn té xỉu bên ngoài trụ sở Đơn gia.
Đây cũng rất bình thường, trước khi rời khỏi, Đơn Tú Kỳ từng nhiều lần khuyên hắn đào tẩu, chỉ là Địch Cửu không chịu mà thôi.
Nghĩ tới Đơn Tú Kỳ, ký ức của Địch Cửu trở nên rõ ràng hơn.
Thời điểm hắn lâm vào hôn mê, Địch Cửu vẫn điều khiển vòng chu thiên để chống lại độc văn kia.
Về sau Địch Cửu lại cảm giác được có thứ gì đó ấm nóng thẩm thấu vào thân thể hắn.
Lau nhẹ bờ môi, cảm nhận được mùi máu tanh nhàn nhạt lưu lại, cộng với thi thể Độc Giác Thú bên ngoài, Địch Cửu làm sao không nhận ra Đơn Tú Kỳ mỗi ngày phải săn Độc Giác Thú rồi cho hắn uống máu để duy trì sự sống.
Tuy nhiên, Đơn Tú Kỳ không biết, xem như mấy vạn năm không ăn không uống, Địch Cửu cũng chẳng thể chết đói.
Bất quá hành động này của Đơn Tú Kỳ cũng giúp hắn đôi chút.
Trong quá trình hắn chống chọi với độc văn, dù chỉ một chút phụ trợ cũng không thể coi thường.
Đơn Tú Kỳ, cám ơn ngươi….
Biết được công sức đối phương bỏ ra, Địch Cửu thầm cảm tạ một câu.
Nếu không có Đơn Tú Kỳ, một khi thân thể bị hủy hoại hoặc thần niệm bị giảm sút, tương lai dù hắn khôi phục cũng phải mất thời gian rất lâu, thậm chí còn có khả năng vĩnh viễn lâm vào hôn mê, không bao giờ tỉnh lại.
Nhờ sự giúp đỡ của cô nàng mà hắn dần khôi phục, quy tắc chu thiên cũng từ từ áp chế được độc văn…
Bỗng nhiên Địch Cửu nhíu mày một cái, này có chút không thích hợp.
Dù quy tắc chu thiên áp chế được độc văn cũng khó để hắn tỉnh lại nhanh thế này. Mà hiện tại quy tắc chu thiên của hắn càng thêm rõ ràng hơn trước, dường như trong thức hải hắn có thêm thứ gì đó.
Đó là một loại lý giải về sự sống, nó giúp sự hiểu biết về cơ sở pháp tắc của Địch Cửu tăng lên một bậc.
Đúng rồi, là vì hắn nhớ tới Chân Mạn…
Địch Cửu thở dài một hơi, Chân Mạn là mối tình đầu của hắn, rõ ràng hắn đã quên nó đi, vì sao vẫn còn loại chấp niệm ấy, thời điểm hôn mê liền nhớ tới cô gái đó?
Tuy nhiên, sau khi nhớ ra, sắc mặt Địch Cửu lập tức thay đổi.
Hắn đã làm chuyện vợ chồng cùng Chân Mạn trong lúc hôn mê, vẫn chưa phải.
Dù trong giấc mơ những xúc cảm ấy rõ ràng vô cùng…
Địch Cửu đột ngột đứng dậy, không phải mơ, đây tuyệt đối là sự thật.
Nhờ có chuyện đó mà việc vận chuyển chu thiên của hắn mới tiến bộ hơn, giống như nhất định phải hoàn thành việc đó hắn mới đột phá được.
Thần niệm Địch Cửu lập tức rơi lên thân mình, bấy giờ hắn càng thêm khẳng định bản thân đã làm qua cái chuyện vợ chồng kia.
Thế nhưng Chân Mạn tuyệt đối không xuất hiện tại nơi này, càng không cách nào xảy ra tình huống đấy, ngoại trừ Đơn Tú Kỳ, còn ai vào đây?
Địch Cửu vỗ mạnh vào trán, chính hắn cũng không ngờ Đơn Tú Kỳ lại là người đầu tiên của mình.
Thở dài một tiếng, hắn liền nghĩ tới những nữ nhân bản thân đã có quan hệ tình cảm.
Cuối cùng, hình ảnh trong đầu hắn là khuôn mặt thanh tú của Đơn Tú Kỳ, Địch Cửu chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của hắn lại là cô nàng.
Này quá mức có lỗi với con gái nhà người ta rồi, cô nàng đã cứu hắn, hắn còn giậu đổ bìm leo.
Thở dài một tiếng, hắn liền nghĩ tới những nữ nhân bản thân đã có quan hệ tình cảm.
Chân Mạn là mối tình đầu của hắn, dù hắn đã quên nhưng sâu trong ký ức ít nhiều vẫn lưu lại chấp niệm nên mới nhờ Đơn Tú Kỳ xóa bỏ chấp niệm đó.
Có lẽ vì thế mà quy tắc chu thiên của Địch Cửu đã tiến bộ hơn nhiều, lý giải về quy tắc thiên địa của hắn càng thêm chính xác.
Thẩm Tử Ngữ, cô gái trong mộng của thân thể kiếp trước.
Cảnh Mạt Song, nữ nhân từng thành thân với hắn.
Mặc Vũ Xuân, đệ tử Thiên Tịnh môn…
Cuối cùng, hình ảnh trong đầu hắn là khuôn mặt thanh tú của Đơn Tú Kỳ, Địch Cửu chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của hắn lại là cô nàng.
Thở dài một hơi, Địch Cửu quyết định sẽ dẫn Đơn Tú Kỳ theo, trừ phi cô ấy không tình nguyện thì đành thôi.
Vận mệnh thật sự kỳ diệu, trong lúc lơ đãng hắn lại gặp được nữ nhân gắn bó chặt chẽ với mình.
Đối với Địch Cửu mà nói, tình yêu là thứ gì đó rất xa xỉ, từ khi hắn chặt đứt tia u mê với Chân Mạn, Địch Cửu chưa từng nghĩ tới tình yêu hoặc yêu đương với bất kỳ cô gái nào khác.
Dù thế, Đơn Tú Kỳ đã giúp hắn chặt đứt tia chấp niệm còn lại dành cho Chân Mạn.
Cám ơn cô, Tú Kỳ.
Sau khi tâm tình ổn định, Địch Cửu không muốn ở lại đây nữa.
Vừa mới trải qua chuyện kia, khẳng định thân thể cô ấy còn rất yếu, đã vậy còn phải đi săn Độc Giác Thú nữa.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn vội vàng dời hòn đá đi, xông ra khỏi hang động.
Với cường độ thần niệm hiện tại, vậy mà Địch Cửu lại không thấy bóng dáng Đơn Tú Kỳ đâu cả.
Hắn không nhịn được nhíu máy, lý giải với quy tắc thiên địa của hắn càng thêm rõ rệt, mà độc văn theo từng khắc không ngừng bị loại trừ, thần niệm càng lúc càng tăng lên.
Với tu vi hiện giờ mà trong vòng mười dặm hắn vẫn không tìm ra Tú Kỳ.
Tất cả động tĩnh trong phạm vi thần niệm rất nhanh đã được hắn kiểm soát. Không lâu sau đó, Địch Cửu phát hiện một ít bước chân xốc xếch. Địch Cửu đoán ở gốc cây khô này từng có một người dừng bước.
Sau đấy đối phương vòng vo chạy trốn, theo đuôi là hai người hướng về phía đối phương mà tới.
Người phía trước đi chưa được bao xa liền bị người phía sau đuổi kịp, một cuộc ẩu đả nhanh chóng diễn ra.
Sau khi trông thấy một ít máu dưới tuyết đọng, ánh mắt Địch Cửu liền lạnh xuống vài phần, rất có thể Tú Kỳ đã bị thương.
Lần theo dấu chân, hắn lần nữa tiến vào thành phố Đới Trình.
...
Tại trụ sở Đới gia của thành phố Đới Trình, sau khi bị Địch Cửu tàn sát, nơi đây lại xuất hiện một nhóm người.
Khác biệt ở chỗ người ngồi tại vị trí cao nhất là một lão già mắt ưng.
Mà chính giữa đại sảnh, một thiếu nữ tóc tai bù xù đang quỳ gối, đối phương không ai khác ngoài Đơn Tú Kỳ.
Hiện tại, lớp dịch dung trên mặt cô đã được rửa sạch, dung nhan mỹ lệ kinh người lộ ra dưới ánh đèn vàng.
Chỉ là trong mắt Đơn Tú Kỳ vươn đầy nét hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch dọa người.
- Mặc dù ngươi chỉ là đứa con hoang nhưng Đơn gia vẫn cho ngươi miếng ăn cái mặc, ngươi không muốn báo đáp còn chạy trốn rồi liên hợp với người ngoài giết chết đệ tử Đơn gia. Ta cho ngươi ba giây để khai ra tên Địch Cửu kia trốn ở đâu! Bằng không, ta sẽ lột sạch quần áo đứa con hoang như ngươi rồi ném vào quán bar Mạo Hiểm Giả tiếp khách.
Ngữ khí lão ta bình thản nhưng giọng nói lại dày đặc sát khí, khiến toàn thân Đơn Tú Kỳ không ngừng run lên.
Quán bar Mạo Hiểm Giả là nơi mà một đám đầu đường xó chợ tụ tập chè chén.
Từ khi Địa Cầu xuất hiện Yêu thú và hung thú, một ít người bắt đầu dùng việc săn thú để kiếm tiền. Tất cả đều là côn đồ, kiếm được đồng nào đều bỏ ra ăn chơi trác táng trong Mạo Hiểm Giả.
Ngoại trừ cung cấp rượu thịt ra, Mạo Hiểm Giả còn cung cấp nữ nhân.
Có người tự nguyện cũng có người bị bắt ép. Ngay cả mạng sống bản thân mà đám côn đồ kia còn không để trong lòng, há quan tâm sinh tử những cô gái ấy?
- Mau nói!
“Chát!”
Một tên áo xám quất trường tiên lên lưng Đơn Tú Kỳ, một roi này xé rách lưng cô thành vệt vết thương nát bươm, vải rách bay tứ tung.
Sắc mặt Đơn Tú Kỳ càng thêm tái nhợt, cô lắc đầu nói:
- Địch Cửu kia cùng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, hắn trốn ở đâu ta thật sự không biết.
- Mau đánh nó cho ta! Đánh nát quần áo nó rồi ném thẳng tới Mạo Hiểm Giả.
Lão già tức giận gầm lớn.
Tên áo xám lần nữa nâng tay đánh xuống, roi lần này rớt xuống sau ót Đơn Tú Kỳ khiến cô đau đến ngất xỉu, mà trường tiên mang theo vải rách xé nát da thịt, máu tươi tung tóe.
Dù Đơn Tú Kỳ đã hôn mê nhưng gã áo xám cũng không ngừng tay, vẫn tiếp tục đánh tới.
Hiển nhiên muốn đánh đến khi Đơn Tú Kỳ khai ra mới thôi.
Chỉ là roi thứ ba còn chưa kịp hạ, lực đạo gã đột ngột trống rỗng, áo xám hoảng sợ nhìn cánh tay của mình, từ bả vai trở xuống đã chẳng còn gì, tay gã rơi bịch xuống đất, máu tươi lập tức phun trào.
- Nhận mang chân khí…
Lão giả mắt ưng kinh hãi hô lên.
Dù là lão ta cũng không có khả năng tạo ra nhận mang từ chân khí, nghe đồn chỉ có cảnh giới Bán Đan mới làm được việc này.