Đứng trước khách sạn Lộ Đồ, Đơn Tú Kỳ do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tới cứu Địch Cửu.
Cùng lắm cô bị bắt về Đơn gia mà thôi, mặc dù đối với Đơn Tú Kỳ mà nói, bị bắt về cái nhà đó chẳng khác nào muốn mạng của cô, trong nội tâm Đơn Tú Kỳ luôn có một cái gai.
Vốn Đơn Tú Kỳ tu luyện Võ Đạo, không giống khát vọng cầu trường sinh như những cường giả đỉnh cao khác, sau khi bước vào Bán Đan, thọ nguyên cô sẽ tăng hai ba trăm năm, thế nhưng cái gai kia vẫn là chướng ngại trên con đường phát triển của Đơn Tú Kỳ.
Con đường Võ Đạo kết thúc thì không nói làm gì, quan trọng cuộc sống về sau của cô làm gì còn khoái hoạt.
...
- Không sai, ta chính là Địch Cửu.
Vừa nói, Địch Cửu vừa đi tới giữa đại sảnh.
- Xem ra ngươi cũng có chút khả năng, đã như vậy, cứ để Đơn Bắc Hạc này đến thử một chút, chẳng biết miệng lưỡi và thực lực có được như nhau hay không.
Tất nhiên Đơn Bắc Hạc cùng nhìn ra Địch Cửu là người đã giết đám thủ hạ được Đơn gia phái đi.
Trong mắt gã, những tên gia hỏa kia chỉ là đám rơm khô mà thôi. Chúng chỉ đối phó được đám người thấp kém hơn mình, gặp phải kẻ mạnh thì cũng chỉ tựa như bùn loãng mà thôi.
Còn Đơn Bắc Hạc lại khác, gã có thể một mình đối phó được cao thủ Địa cấp sơ kỳ, những gia hỏa đã được phái đi bắt Địch Cửu dù tu vi đã là Huyền cấp nhưng chẳng khác bao cỏ là mấy.
- Bắc Hạc, lui xuống đi, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Đơn Du Chi đứng lên nói.
So với Đơn Bắc Hạc, Đơn Du Chi hiểu chuyện hơn nhiều, Đơn Thạch Đường được y phái đi giết Địch Cửu khẳng định đã thân tẫn mạng vong vào tối qua, mà người hạ sát không ai khác ngoài thanh niên trước mặt.
Vốn Đơn Thạch Đường là cao thủ Địa cấp, thực lực kém xa y, tuy nhiên việc Địch Cửu giết được gã ta chứng minh tu vi đối phương đã hơn Địa cấp.
Tuy Đơn Bắc Hạc mạnh thì có mạnh nhưng gã vẫn chỉ là Địa cấp mà thôi.
Không chờ Đơn Bắc Hạc lên tiếng, Địch Cửu đã vươn tay ném bốn hỏa cầu ra.
Bao gồm Đơn Bắc Hạc, bốn người Đơn gia nhanh chóng bị thiêu thành tro bụi, không ai kịp phản kháng.
Trông thấy thủ đoạn của Địch Cửu, trên mặt Đơn Du Chi hiện rõ vẻ hoảng sợ. Đây tuyệt đối là cường giả cấp bậc Bán Đan, bằng không há có thể vươn tay liền xuất hiện hỏa cầu?
Dù y là Địa cấp hậu kỳ, thế nhưng trước mặt cao thủ Bán Đan thì chẳng khác nào sâu kiến. Cao thủ duy nhất tiếp cận Bán Đan chỉ có một tại Đơn gia, dù là thế thì cũng không cách nào vươn tay liền ném tới bốn cái hỏa cầu thế này.
- Tiền bối…
Vừa nói được hai chữ, Đơn Du Chi liền cảm nhận được Địch Cửu không ổn.
Khóe miệng hắn nhanh chóng tràn ra vết máu, khuôn mặt tràn đầy hắc khí.
Đối phương thụ thương rồi?
Rất nhanh Đơn Du Chi liền khẳng định được điều này, trong lòng y cuồng hỉ, nhanh chóng lấy trường đao ra, điên cuồng đánh về phía Địch Cửu.
Địch Cửu đứng im không động đậy, chỉ trơ mắt nhìn Đơn Du Chi hạ đao, giờ phút này, hắn làm gì còn tâm tư quản chuyện khác, bởi vì độc văn đang điên cuồng lan tràn trong cơ thể.
Tình huống hiện tại của Địch Cửu chỉ còn có câu “Thuyền không thể thêm gánh, gánh không thể thêm cân” mới diễn tả hết được.
Trước đó khi ở quán trọ Lộ Đồ, vì có Đơn Tú Kỳ trợ giúp mà Địch Cửu có thể tập trung tu luyện cả đêm, kết quả không chỉ ngăn được độc văn lan tràn còn tiêu trừ một ít, khiến thần niệm khôi phục đôi chút.
Sở dĩ đạt được loại hiệu quả này đều nhờ hắn tập trung hết tinh lực vào việc khu trừ độc văn.
Mà hiện tại, Địch Cửu phải liên tục thi triển hỏa cầu khiến quy tắc chu thiên dùng để bảo vệ nội thể trở nên yếu thế hơn, dẫn tới lần nữa thất bại.
Không chỉ vậy, bởi vì hắn tiêu hao thần niệm quá mức đã khiến sự cân bằng ấy bị phá vỡ.
Giờ khắc này, kinh mạch Địch Cửu bắt đầu hôi hóa, nếu không có Tinh Không mạch lạc hỗ trợ, hắn chết là cái chắc.
"Bành!"
Một đao Đơn Du Chi bổ lên cổ Địch Cửu chỉ hằn lại một đường sáng trắng mà thôi.
Chứng kiến tình huống trước mắt, Đơn Du Chi đờ đẫn nhìn trường đao của mình, đây là binh khí đỉnh cấp, thậm chí còn được xưng tụng là Thần Binh, chặt đứt sắt thép dễ như trở bàn tay.
Vậy mà Địch Cửu lại chẳng chút tổn thương, thân thế hắn rốt cuộc được làm bằng cái gì?
Chẳng lẽ là Thiết Bố Sam?
Đúng, khẳng định là Thiết Bố Sam.
Nguyên lai Thiết Bố Sam trong truyền thuyết có thật, ánh mắt Đơn Du Chi lóe lên vẻ kích động, y lấy một con dao ba cạnh ra, đâm thẳng vào mắt Địch Cửu.
Đơn Du Chi không tin Thiết Bố Sam có thể tu luyện luôn cả cặp mắt, chỉ cần Địch Cửu chết, y liền đoạt được bí mật trên người đối phương.
Dù hiện giờ Địch Cửu không thể phân tâm đối phó Đơn Du Chi, thế nhưng cũng đâu để tên oắt ấy đâm vào mắt hắn được.
Hắn phải nhanh chóng hạ sát người của Đơn gia, loại chuyện này càng kéo dài càng thêm nguy hiểm.
Thời điểm dao ba cạnh chuẩn bị khoét mắt Địch Cửu ra, hắn liền miễn cưỡng tạo dựng một đạo pháp tắc nhận mang đâm tới mi tâm Đơn Du Chi.
"Phốc!"
Mi tâm y nhanh chóng bị xé thành hai nửa, dao ba cạnh đứng hình, Đơn Du Chi vốn đang nhìn chòng chọc Địch Cửu ngã xuống đất, trước khi chết y cũng không biết bản thân rốt cuộc chết như thế nào.
"Phốc!"
Địch Cửu phun ra một ngụm máu, sắc mặt của hắn ngày càng u ám, mi tâm đã có một tia tử khí quẩn quanh.
Thời điểm nội thể Địch Cửu giao tranh với độc văn, vốn đang ở trạng thái hạ phong, hắn còn phải phân tâm đi đối phó Đơn Du Chi, càng khiến cuộc giao tranh kia trở nên tệ hại.
Địch Cửu gian nan xoay người xông ra ngoài, hắn phải mau chóng trở về khách sạn bế quan chữa thương.
"Bành!"
Địch Cửu vừa xông ra cửa lớn liền ngã nhào xuống đất, hắn vẫn còn cách khách sạn rất xa.
Trong lòng Địch Cửu biết rõ hắn không được để bản thân té xỉu ở ngoài đường.
Tuy nhiên, đạo độc văn kia thật sự đáng sợ, hắn không cách nào khống chế được.
Đơn Tú Kỳ vừa đến nơi, vừa vặn trông thấy Địch Cửu té nhào ngoài cửa.
Cô nàng còn chẳng kịp thắc mắc liền xông lên đỡ Địch Cửu rồi xoay người bỏ chạy.
Thậm chí lý do Địch Cửu có thể trốn được ra ngoài mà người Đơn gia không đuổi theo, Đơn Tú Kỳ cũng không còn tinh thần nghĩ tới.
....
Sắc trời đã chuyển đen hoàn toàn, chung quanh là tiếng gầm thét của hung thú.
Bấy giờ Đơn Tú Kỳ mới dần lấy lại ý thức, hiện tại hai người họ đã rời đi rất xa, thậm chí chạy qua nửa vòng khu Đại Bán Loan và tiến nhập địa phương chân chính nguy hiểm.
Nơi đây Đơn Tú Kỳ từng đi qua rồi, có hung thú cực kỳ đáng sợ ẩn nấp.
Trước đó chỉ lo chạy nên cô nàng không cảm giác được, hiện tại vừa dừng lại, cô liền vô cùng sợ hãi.
Dù Đơn Tú Kỳ đã là võ giả Hoàng cấp hậu kỳ nhưng sợ thì vẫn biết sợ.
Đơn Tú Kỳ thả chậm bước chân, cô biết rõ đi thêm ba dặm nữa sẽ có một hang động rất phù hợp cho việc ẩn nấp, có lần vì tránh sự truy sát của một đầu hổ mà cô từng trốn vào đấy.
Ban đêm tại Đại Bán Loan, ngoại trừ thú rống bên ngoài ra thì cũng chỉ còn gió lạnh khắc nghiệt thổi ầm ầm mà thôi!
Cũng may mặt đất có tuyết đọng dày, giúp giảm bớt âm thanh di chuyển của Đơn Tú Kỳ.
Sau hai tiếng đồng hồ và ba dặm đường, Đơn Tú Kỳ mới tới cửa huyệt động.
Bên ngoài hang động là một đống cỏ dại đã bị tuyết bao trùm, cô biết phía sau đám cỏ còn một tảng đá lớn, khối đá ấy được dùng để che đậy hang động.
Đơn Tú Kỳ phủi lớp tuyết đọng đi rồi dời tảng đá sang bên, sau khi đặt Địch Cửu nằm xuống cô nàng mới thở dài một hơi.
Chỉ cần trụ hết đêm nay, sáng mai sẽ an toàn thôi, chí ít cô cũng không bị Đơn gia bắt đi.
Hang động không quá lớn, chỉ rộng chừng năm sáu mét vuông, một người nằm có hơi trống trải nhưng hai người lại cực kỳ chật hẹp.
Sau khi sắp xếp cho Địch Cửu xong, Đơn Tú Kỳ xoay người chắn cửa động bằng tảng đá to kia.
Ngay khi cô chuẩn bị xem xét tình huống của Địch Cửu thì bỗng nghĩ tới chỗ bất thường lúc chiều.
Theo lý thuyết, Địch Cửu trốn khỏi trụ sở Đơn gia chứ không phải được cô cứu!
Nếu người Đơn gia đã tới Đới Trình thì làm gì để cô trốn thoát một cách nhẹ nhàng thế này.
Còn việc Địch Cửu bị người Đơn gia đả thương rồi trốn thoát dưới nanh vuốt bọn họ?
Đáng tiếc, nghĩ tới vỡ đầu Đơn Tú Kỳ cũng không xác định được, cuối cùng cô nàng chỉ biết thuận theo tự nhiên, đợi Địch Cửu tỉnh lại rồi tính tiếp.
Sau khi dọn dẹp xung quanh, Đơn Tú Kỳ liền chuyển Địch Cửu lên một tảng đá phía trên trong hang động.
Bản thân cô nàng cũng vì kiệt sức mà không lâu sau đó đã ngủ say.
…
Đơn Tú Kỳ bị lạnh đến mức đông cứng tỉnh lại, dù bản thân là võ giả Hoàng cấp nhưng vẫn chịu không nổi cái lạnh băng hàn ấy.
Cô nàng đứng lên dậm chân mấy cái, trong lòng có chút khó hiểu. Hiện tại đã là tháng ba, thành phố Đới Trình vào thời gian này tuyệt đối không lạnh như vậy.
Đầu năm nay Đới Trình vẫn như bình thường, hiện tại tuyết lại đột ngột rơi khiến nhiệt độ hạ thấp hơn hẳn.
Xem ra không thể tiếp tục lưu lại đây nữa, bằng không, dù cô là võ giả Hoàng cấp cũng bị đông cứng tới chết.
Nhìn sang phía Địch Cửu, cô thấy hắn vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Đơn Tú Kỳ bèn vươn tay để dưới mũi Địch Cửu và sờ soạng thân thể đối phương một hồi, thấy hắn vẫn hít thở và nhiệt độ như thường cô mới thở phào một hơi, hắn ta vẫn còn sống.
Đơn Tú Kỳ thở dài, nếu Địch Cửu còn sống thì cô không thể đi được.
Muốn đem theo đối phương chạy trốn thì khác nào người si nói mộng.
Cô cảm thấy bản thân phải ra ngoài săn giết một hai con thỏ rừng mới được, bằng không chắc cô sẽ chết trước Địch Cửu mất.