- A...
Nam tử áo xám kinh hô lên, lập tức hiểu được, Địch Cửu đang muốn đi Đơn gia.
Người trẻ tuổi trước mắt này hiển nhiên không phải người hiền hòa, nếu chậm trễ chút xíu thôi thì rất có thể sẽ bị hắn tặng cho một quả cầu lửa ngay.
Nam tử áo xám vội vàng nói, chẳng hề có nửa điểm do dự:
- Đơn gia trụ tại Ngu Ninh, bất quá tại thành phố Đới Trình cũng có một cái trụ sở...
- Vậy còn nói nhảm làm gì, lập tức đi đến trụ sở Đơn gia ở thành phố Đới Trình đi.
Địch Cửu đạp một cước làm cho nam tử áo xám lảo đảo suýt té, hắn vội vàng đứng lên, xuống lầu dẫn đường.
Trong lúc đi theo nam tử áo xám, Địch Cửu thầm bội phục Đơn Tú Kỳ, Đơn Tú Kỳ rõ ràng là trốn ra từ Đơn gia, thế mà lại dám lưu lại thành phố có trụ sở của bọn họ, đây chính là tâm lý lợi dụng khoảng tối dưới chân đèn. Bất quá Đơn Tú Kỳ vẫn còn thiếu hỏa hầu, bởi vì dù dưới chân đèn thật sự tối thì cũng không thể dừng lại quá lâu được.
...
Khách sạn Lộ Đồ nằm tại khu Đông thành phố Đới Trình, có thể xem đây là khu vực biên giới. Trụ sở Đơn gia thì tọa lạc tại dải đất trung tâm phồn hoa nhất thành phố.
Mặc dù chỉ là một cái trụ sở nhưng diện tích quả thật chẳng hề nhỏ chút nào. Nhìn bên ngoài, nơi này chính là một địa phương chuyên dùng để tổ chức hội đấu giá.
Tòa nhà này kỳ thật chỉ có hai tầng, tầng hai còn chưa được bắt đầu sử dụng, đại đa số công việc đều cử hành tại đại sảnh tầng thứ nhất. Lần Đơn gia tổ chức đấu giá hội trước đó cũng cử hành tại tầng một này.
Hiện tại, trong đại sảnh tầng thứ nhất.
Có bảy người đang ngồi, một nam tử trung niên ngồi tại vị trí cao nhất, một mắt lớn một mắt nhỏ, khóe miệng hơi lệch ra.
Người này gọi là Đơn Du Chi, phó tổng huấn luyện viên võ thuật của Đơn gia, thực lực Địa cấp hậu kỳ. Nếu chỉ mỗi Đơn Tú Kỳ tự nhiên là không đủ tư cách để Đơn Du Chi tới đây, y đến thành phố Đới Trình là bởi vì vào hai ngày trước, bên ngoài thành phố Đới Trình xuất hiện một luồng sáng rất chói mắt, mặc dù luồng sáng ấy chỉ tồn tại trong thoáng chốc rồi biến mất, nhưng nó vẫn tránh không thoát khỏi tình báo của Đơn gia.
Hơn nữa sau khi luồng sáng đó xuất hiện, vào lúc ban đêm bất ngờ có tuyết rơi nặng hạt. Thành phố Đới Trình gần đây không hề có tuyết rơi, liên hệ một loạt chuyện này với nhau làm Đơn gia hoài nghi bên ngoài thành phố xuất hiện bảo vật gì đó. Đơn Du Chi chính là đến để điều tra chuyện này, về phần phát hiện Đơn Tú Kỳ, hoàn toàn là bởi vì nhiều người Đơn gia cùng đến đây, cho nên mới vô tình phát hiện ra tung tích của cô.
Nếu đã bị phát hiện, Đơn Tú Kỳ tự nhiên sẽ trốn không thoát.
Ngồi bên trái Đơn Du Chi là một thanh niên tuổi hãy còn trẻ, tên gã là Đơn Bắc Hạc, có thể xem là thiên kiêu số một trong lứa hậu bối Đơn gia. Chưa đến 30 tuổi mà đã bước vào Huyền cấp hậu kỳ.
Đơn Bắc Hạc lần này đi theo Đơn Du Chi cùng điều tra tình huống bên ngoài thành phố Đới Trình, thuận tiện trùng kích Địa cấp.
Về phần Đơn Tú Kỳ, Đơn Bắc Hạc coi như hiểu rõ vài phần, dù sao cô ta cũng là đệ nhất mỹ nữ tại Đơn gia.
Ngoại trừ Đơn Du Chi và Đơn Bắc Hạc, những người còn lại trên cơ bản chính là đi theo góp vui, hai người duy nhất có thực lực một chút thì đã bị phái đi bắt Địch Cửu.
- Ta vốn không quen biết các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta tới đây?
Giọng nói tràn ngập sự tức giận của Phỉ Nguyệt Lam vang lên, cô vừa mới bị bắt ép đưa vào trong đại sảnh này.
Sau khi trông thấy Đơn Du Chi, Phỉ Nguyệt Lam liền an tĩnh lại, cô biết Đơn Du Chi, y là phó tổng huấn luyện viên Đơn gia. Năm đó trên giải thi đấu cổ võ toàn cầu, cô từng thấy mặt Đơn Du Chi một lần, lúc ấy y làm ban giám khảo.
Nếu đã bị người Đơn gia bắt được, vậy rõ ràng là chẳng liên quan gì đến chuyện cô giết tên rác rưởi kia.
- Ngươi tên là gì?
Đơn Du Chi hỏi Phỉ Nguyệt Lam, ngữ khí rất bình thản.
- Ta tên là Phỉ Nguyệt Lam, chưa bao giờ mạo phạm qua Đơn gia, không biết tiền bối bắt ta đến nơi đây là có ý gì?
Phỉ Nguyệt Lam bình tĩnh lại, cô hiểu rõ sự mạnh mẽ của Đơn gia, nếu đối phương không muốn thả thì có cầu xin tha thứ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Đơn Du Chi hừ lạnh một tiếng:
- Hôm qua ngươi mang theo một người vào thành phố Đới Trình, người kia là ai?
- Tiền bối nhắc đến Địch Cửu?
Phỉ Nguyệt Lam ngây ngẩn ra, cô chợt hiểu được vấn đề xảy ra ở chỗ nào, không ngờ vấn đề không phải do cô mà là trên người Địch Cửu.
- Hắn tên là Địch Cửu sao? Không sai, chính là người này. Hắn đến từ đâu? Tới đây làm gì?
Đơn Du Chi từ tốn hỏi.
Phỉ Nguyệt Lam lắc đầu:
- Ta thật sự không biết, ta chỉ ngẫu nhiên gặp hắn ở ngoài thành, trên người hắn không có tiền, ta còn cho hắn mượn 100 đồng...
Đơn Du Chi hừ lạnh một tiếng:
- Dẫn đi, ép con bé này khai thật ra. Nếu như không muốn nói, vậy nó vĩnh viễn không cần nói nữa.
Hai tên nam tử bên cạnh lập tức tiến lên, mỗi người bắt lấy một cánh tay Phỉ Nguyệt Lam, kéo Phỉ Nguyệt Lam đi.
Địch Cửu còn chưa vào đến trụ sở Đơn gia, thần niệm đã quét đến Phỉ Nguyệt Lam, cô đang bị treo lên, bên cạnh còn có hai nam tử áo xám, một người cầm một chậu gỗ đen tròn, người còn lại đang vuốt ve một thanh dao róc xương.
- Sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành.
Địch Cửu dứt lời liền đưa tay ném một hỏa cầu qua, lập tức biến tên dẫn đường thành tro bụi.
Khi Địch Cửu đang định tiến lên cứu Phỉ Nguyệt Lam thì hắn chợt nhìn thấy một thanh niên đang trốn ở một góc kín đáo phía xa. Đây là thanh niên từng nhắc nhở hắn nên đào tẩu, hẳn là bằng hữu của Phỉ Nguyệt Lam. Hiện giờ người này đang nắm chặt một con dao ba cạnh, nhìn dáng vẻ có vẻ như đang sắp sửa nhào lên đánh lén hai tên chuẩn bị tra tấn Phỉ Nguyệt Lam.
Địch Cửu lắc đầu, thực lực thanh niên nọ còn yếu hơn cả Phỉ Nguyệt Lam, muốn đánh lén hai người kia chẳng khác nào người si nói mộng.
Nếu đã có duyên gặp mặt, Địch Cửu đương nhiên sẽ không để cho thanh niên này ăn thiệt thòi.
Gần như đồng thời điểm thanh niên xông ra, Địch Cửu nhẹ nhàng đánh ra hai đạo quy tắc nhận mang thẳng vào mi tâm hai tên thuộc hạ Đơn gia.
- Phốc!
Thanh niên kia hành động rất dứt khoát, đâm dao ba cạnh vào sâu trong hậu tâm một người.
Quá trình đơn giản đến mức không thể tin nổi, đối phương thế mà lại chẳng hề phản kháng. Cũng may thanh niên phản ứng rất nhanh, rút dao ba cạnh ra, lại đâm vào hậu tâm tên còn lại.
Hai tiếng bịch liên tiếp vang lên, hai tên thuộc hạ Đơn gia ngã nhào xuống đất, chẳng rên được lấy nửa tiếng.
- Cái này không đúng...
Thanh niên theo bản năng nhìn thoáng qua con dao ba cạnh trong tay mình, sau đó lại nhìn máu tươi đang phun ra từ hai cỗ thi thể, cảm giác rất quỷ dị. Chẳng hiểu sao mọi chuyện lại thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn. Dù tốc độ của mình có nhanh cách mấy thì hai tên kia chí ít cũng phải kịp phản ứng mới đúng.
- Hồ Hoài... Sao ngươi lại tới đây?
Phỉ Nguyệt Lam đang muốn la lên bảo Hồ Hoài trốn đi nhanh lên thì chợt nhìn thấy hai người kia đã bị Hồ Hoài giết chết.
Hồ Hoài tỉnh ngộ, vội vàng dùng chủy thủ cắt đứt dây thừng đang trói Phỉ Nguyệt Lam.
- Hồ Hoài, ngươi làm sao có thể giết chết hai người kia? Bọn chúng rất mạnh...
Phỉ Nguyệt Lam mừng rỡ hỏi Hồ Hoài.
Phỉ Nguyệt Lam là võ giả Hoàng cấp, vừa rồi khi bị hai tên đó khóa lại, cô chẳng hề có khả năng phản ứng.
Hồ Hoài thu chủy thủ vào trong, vội vàng trả lời:
- Chúng ta đi nhanh lên, ta vào đây từ nhà xe dưới đất, chúng ta chạy ra đó trước đã rồi nói sau.
Phỉ Nguyệt Lam cũng tỉnh ngộ lại, lúc này hiển nhiên phải tranh thủ chạy trốn, về phần Hồ Hoài làm thế nào giết hai người, có lẽ bọn chúng mất cảnh giác nên mới bị Hồ Hoài đánh lén thành công mà thôi.
Địch Cửu dùng thần niệm quét thấy Phỉ Nguyệt Lam cùng thanh niên kia rời đi xong, hắn mới đi vào trụ sở Đơn gia.
- Ngươi là ai?
Địch Cửu vừa bước vào đại sảnh, Đơn Du Chi liền cau mày nhìn chằm chằm hắn, trụ sở Đơn gia mặc dù thủ vệ không tính là sâm nghiêm nhưng chẳng phải ai cũng có thể tùy tiện đi tới.
- Các ngươi đã phái vài người đi tìm ta, ta lo các ngươi quá mệt mỏi nên dứt khoát chủ động đến đây.
Trong lúc đang khi nói chuyện, thần niệm của Địch Cửu lại quét một chút, sau khi Phỉ Nguyệt Lam cùng thanh niên kia chạy đi, tòa nhà này chỉ còn lại năm người trong đại sảnh tầng một.
Địch Cửu chưa vội vã động thủ, chờ bọn người Phỉ Nguyệt Lam rời khỏi thành phố Đới Trình cái đã, hắn dự định thiêu rụi nơi này. Hiện giờ kéo dài thời gian chính là để hai người bọn họ tranh thủ đào tẩu.
- Ngươi là Địch Cửu?
Đơn Du Chi đột nhiên đứng lên, chỉ vào Địch Cửu, thanh âm mang theo sát khí mãnh liệt.
Địch Cửu đơn độc tới đây, mà người đi bắt hắn đều không thấy mặt, điều này có nghĩa là gì, tin rằng kẻ ngớ ngẩn cũng có thể nghĩ ra.
....
Đơn Tú Kỳ chưa rời khỏi Đới Trình được bao xa thì đột nhiên ngừng lại.
Cô cảm thấy trong lòng có chút bất an, trong nội tâm Đơn Tú Kỳ còn đang thầm mong người Đơn gia sẽ không để ý đến Địch Cửu, buông tha hắn.
Thế nhưng Đơn Tú Kỳ hiểu rõ cách hành xử của Đơn gia hơn bất kỳ ai, bởi vì cô cũng mang họ Đơn. Đơn Tú Kỳ dám khẳng định, nếu cô cứ thế mà đi, người Đơn gia nhất định sẽ không bỏ qua Địch Cửu. Một khi bị bọn họ bắt đi, Địch Cửu có thể sống sót mới là chuyện lạ.
Địch Cửu là do mình mời ở lại khách sạn Lộ Đồ, cũng bởi vì mình nên hắn mới bị Đơn gia để mắt tới, nếu hắn bị giết, mình có thể an tâm được sao?
Không được, phải trở về.
Đơn Tú Kỳ quyết định trở về mang Địch Cửu cùng đi, nếu Địch Cửu không nguyện ý thì cứ đánh hắn ngất xỉu, đưa tới một thành thị khác rồi tính sau.
Đơn Tú Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất về tới khách sạn Lộ Đồ, thực tế đúng như cô nghĩ, Địch Cửu không có trong phòng.
Đơn Tú Kỳ vội vàng vọt tới quầy lễ tân, gấp gáp hỏi nhân viên phục vụ:
- Xin hỏi vị khách ở phòng 523 đi đâu rồi?
- Có một người áo xám đã cùng khách nhân nọ đi ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về.
Nhân viên phục vụ trùng hợp trông thấy Địch Cửu theo người áo xám kia rời đi.