Thế giới thứ chín

Chương 488




Đứng bên cửa sổ, Nông Tú Kỳ nắm chặt loan đao trong tay, quyền giám sát khách sạn đã bị cô kiểm soát.

Nông Tú Kỳ thấy rõ khu phía sau có người vừa đột nhập, hiển nhiên là bọn chúng đến đây vì muốn bắt cô.

Hiện tại, ngoại trừ trốn bên cửa sổ để đánh lén, cô không còn nghĩ ra cách nào khác.

Nếu ngu ngốc chạy trốn, chết là cái chắc.

Giờ phút này, Nông Tú Kỳ có chút hối hận vì để Địch Cửu ở lại đây, đó không phải là giúp mà là hại hắn.

...

Địch Cửu thở dài một hơi, nhẹ nhàng tạo dựng một hỏa cầu pháp tắc bằng thần niệm.

Vào lúc tên áo xám xông vào cửa sổ nơi Nông Tú Kỳ đang đứng, hắn lập tức phóng hỏa cầu ra, đốt gã ta thành tro bụi.

Ngay cả hừ một cái, tên áo xám cũng chẳng kịp kêu đã lập tức tắt thở.

Tốt xấu gì cô ta cũng giúp hắn một chuyện, hẳn nên giúp đỡ một chút mới phải.

Sau khi tên áo xám kia tắt thở, thần niệm Địch Cửu lần nữa chuyển ra bên ngoài khách sạn Lộ Đồ, quả nhiên vẫn còn một con chuột hôi.

Địch Cửu lười nói nhảm, hắn lại phóng một quả cầu nữa ra ngoài. Chuột hôi nhanh chóng hóa kiếp cùng đồng bọn.

Xử lý xong xuôi hai kẻ kia, Địch Cửu tiếp tục vận chuyển chu thiên để khưu trừ độc văn.

Rất nhanh hắn liền phát hiện, dựa theo tốc độ tăng dần của mình, tiên nguyên cũng chậm rãi khôi phục.

Đồng thời, áp chế từ quy tắc thiên địa cũng mạnh hơn, bất quá mỗi lần quy tắc thiên địa áp xuống, vòng chu thiên của hắn sẽ tiêu tán mất.

"Bành bành bành!"

Âm thanh gõ cửa mạnh mẽ vang lên, Địch Cửu đang tập trung bế quan thì đột ngột bừng tỉnh, thần niệm vừa rơi ra ngoài liền thấy đó là Nông Tú Kỳ. Thật là khó xử!

Ai bảo hắn không có tiền thuê khách sạn chứ!

Giờ bị quấy rầy chỉ biết nhận mệnh thôi.

Địch Cửu mở cửa phòng, nhìn Nông Tú Kỳ rồi hỏi:

- Ngươi kiếm ta có việc gì không?

Cô nàng im lặng nhìn Địch Cửu, đã đến lúc trả phòng mà Địch Cửu còn hỏi cô có chuyện gì?

- Hết giờ thuê phòng rồi, khách sạn lấy lại phòng nên chúng ta phải đi.

Nông Tú Kỳ bất đắc dĩ đáp.

Lúc này là thời khắc mấu chốt cho việc khôi phục của Địch Cửu, bế quan ở đây an toàn hơn bên ngoài rất nhiều, hắn thật sự không muốn rời khỏi.

- À này, thương thế của ta chưa khôi phục hẳn, muốn ở lại đây vài ngày, ngươi cho ta vay ít tiền được không?

Nói tới việc tiền nong, Địch Cửu chợt nhớ tới linh thạch, hiện tại thần niệm hắn mở rộng, đủ khả năng lấy một khối linh thạch trong thế giới Chân Linh đưa cho Nông Tú Kỳ.

Vốn tu luyện cổ võ, chắc chắn cô nàng rất cần linh thạch.

Do dự một chút, Nông Tú Kỳ mới đáp:

- Thật xin lỗi….

Địch Cửu cũng hiểu chuyện, hắn khoát tay, đáp:

- Không sao, để ta nghĩ cách khác.

- Không phải chuyện vay tiền, ta nói xin lỗi là vì đã liên lụy tới ngươi.

Cô nàng vội vàng giải thích.

Hôm qua, Nông Tú Kỳ đứng canh bên cửa sổ cả đêm cũng không thấy người, sau khi dò xét một chút, cô chỉ thấy một tia sáng lóe lên rồi biến mất, mọi thứ lại trở lại bình thường.

Vô luận tối hôm qua có người tới bắt cô hay không, Nông Tú Kỳ cũng biết mình không thể ở lại đây.

Hiện tại cô bị phát hiện, mà Địch Cửu còn thuê phòng chung với mình, không ai tới tìm Địch Cửu gây chuyện mới là lạ.

- Đừng lo lắng quá, ta chỉ đi ngang qua thôi…

Nói xong, thời điểm Địch Cửu đang nghĩ tới việc lấy linh thạch để cảm tạ Nông Tú Kỳ thì cô nàng đã đưa một tấm thẻ ngân hàng ra:

- Trong thẻ có hơn 3 vạn, mật mã là 8812. Ngươi giữ hết đi, chỉ là người nhà ta có chút phiền phức, thời điểm rút tiền ngươi nhớ cẩn thận đấy….

- Cám ơn nhé!

Địch Cửu không chút khách khí nhận lấy, tối qua hắn đã giúp Nông Tú Kỳ, cầm cái thẻ này cũng là hiển nhiên.

Thấy Địch Cửu hào phóng nhận, cô cũng không quan tâm quá việc hắn ta sử dụng số tiền này để làm gì, Nông Tú Kỳ chỉ dặn dò:

- Ngươi cần phải cẩn thận hơn, Nông Tú Kỳ chỉ là tên giả mà thôi, tên thật của ta là Đơn Tú Kỳ, ta là người của Đơn gia…

Vừa nói, Đơn Tú Kỳ vừa quan sát sắc mặt Địch Cửu, khi cô nàng phát hiện đối phương vẫn bình tĩnh như thường liền kinh ngạc hỏi:

- Ngươi không sợ Đơn gia à?

- Ta có làm gì chọc tới Đơn gia của ngươi đâu, sao phải sợ?

Địch Cửu cười đáp, thật ra hắn mong Đơn Tú Kỳ đi sớm một chút, cứ chần chờ đứng mãi thật phí thời gian của hắn.

Lúc này Đơn tiểu thư đã tin Địch Cửu thật sự chưa từng nghe qua Đơn gia, cô tò mò vô cùng, nếu nói tại Địa cầu có người không biết Đơn gia, rất khó để tin.

Xem như cường giả đệ nhất đã vượt qua Tiên Thiên hay tiền bối Thẩm Tử Ngữ đã bước vào cảnh giới Bán Đan cũng phải tôn kính có thừa với Đơn gia.

- Bọn họ không biết nói đạo lý là gì đâu, nếu ngươi còn ở lại đây, chắc chắn sẽ bị họ giết chết.

Đơn Tú Kỳ kiên trì khuyên nhủ Địch Cửu. Nếu Đơn gia biết điều thì cô cần trốn tránh khắp nơi thế này à?

Nghe vậy, Địch Cửu bật cười.

- Tuy mục đích của ta là sống sót, thế nhưng đâu phải chưa chết lần nào, cũng không có gì đáng sợ cả, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên.

- Ngươi đã kết hôn chưa?

Đơn Tú Kỳ không kiên trì thuyết phục hắn nữa, cô không còn nhiều thời gian.

Vốn đã trốn tại Đới Trình gần một năm, tuy không nỡ rời khỏi đây nhưng cô chẳng thể nào làm khác được.

Nghĩ về quá khứ của mình, tuy Địch Cửu không yêu ai nhưng vẫn xem như từng có vợ.

- Ta đã từng kết hôn, nhưng sau đó.. đường ai nấy đi rồi.

- Được, nếu tương lai ta cần lấy chồng mà ngươi vẫn còn sống, ta sẽ tới tìm ngươi. Ngươi là người đầu tiên không sợ Đơn gia, rất đặc biệt.

Nói xong, Đơn Tú Kỳ liền lấy tấm ảnh chụp đưa cho Địch Cửu:

- Đây là bộ dáng thật của ta, hi vọng sớm gặp lại ngươi.

Dứt lời, cô nàng liền xoay lưng rời đi.

- Ngươi cũng bảo trọng nhé, tương lai cần hỗ trợ, ngươi có thể tới Vong Xuyên tự tại Vong Xuyên sơn mạch tìm ta…

Địch Cửu thuận miệng đáp.

Đơn Tú Kỳ bỗng ngừng bước.

Từ trước đến nay, chưa có ai nói những lời này với cô, cũng không người nào bảo nếu cần, cô có thể tới tìm họ.

Bất quá rất nhanh cô liền nghe tai này lọt tai kia, tăng nhanh tốc độ rời khỏi khách sạn, Đơn Tú Kỳ sẽ không đi Vong Xuyên tự tìm Địch Cửu, bởi vì cô biết đối phương sẽ không có cái gọi là tương lai.

Nói đi nói lại, đều do cô mà ra, thế nhưng cô đâu thể cưỡng ép Địch Cửu đi theo mình.

Quay đầu nhìn lại cửa phòng đã đóng kín của Địch Cửu, Đơn Tú Kỳ thở dài một hơi rồi nhanh chóng bỏ đi.

….

Nhìn hình chụp đang cầm trong tay, khuôn mặt mười phần thanh tú xuất hiện trong tầm mắt hắn, quả nhiên xinh đẹp.

Hẳn Đơn Tú Kỳ tu luyện cổ thuật, nếu cô nàng tu chân, sợ rằng sẽ còn sắc sảo hơn Ngải Khuynh Băng ba phần.

Đây là vẻ đẹp Địch Cửu rất thích, mang theo sức sống dạt dào.

Rất nhiều nữ nhân tu chân giới đẹp thì có đẹp thật, nhưng vẫn thiếu đi mấy phần chân thật.

Cất tấm ảnh đi, Địch Cửu lần nữa tập trung bế quan.

“Bành bành bành!”

Cửa phòng Địch Cửu lại bị gõ vang, khi thần niệm hắn quét ra liền thấy một thanh niên cơ bắp với thần sắc lo lắng đang đứng bên ngoài.

Địch Cửu nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây?

Có để hắn yên tâm chữa thương không?

Lúc đầu, xem ra hắn nên đi tới Vong Xuyên sơn mạch trước. Hiện tại thần niệm của hắn đã khôi phục một chút, đi tới chỗ đó hẳn sẽ không mất nhiều thời gian.

Sau khi tới nơi, hắn sẽ bố trí một cái hộ trận, khi đó không còn ai có thể quấy rầy hắn nữa.

Địch Cửu hỏi vọng ra:

- Ngươi tìm ai?

- Xin hỏi, bên trong có phải là Địch Cửu không?

Cậu chàng vội vàng hỏi, không để ý những cái khác.

Địch Cửu gật đầu đáp:

- Không sai, là ta.

Nghe thấy thế, thanh niên nọ vội vàng bảo:

- Nguyệt Lam đã bị người khác bắt đi, trước khi bị bắt, cô ấy bảo ta đi tìm ngươi, kêu ngươi lập tức rời khỏi đây. Bằng không đám người kia sẽ sớm tới tìm ngươi đấy.

- Phỉ Nguyệt Lam bị bắt ư? Vì sao?

Địch Cửu có chút khó hiểu hỏi.

- Ta cũng không biết, ta phải đi ngay bây giờ, ta phải nghĩ cách cứu Nguyệt Lam…

Sau khi nói xong, thanh niên vội vã chạy xuống lầu.

Lúc này, Địch Cửu làm gì còn tâm tình bế quan nữa, Phỉ Nguyệt Lam bị bắt vì một trong hai khả năng sau, đầu tiên là vì chuyện trước khi gặp Địch Cửu, có thể cô ấy từng giết người tại thành phố Đới Trình và bị ai đó bắt gặp.

Hai là do Địch Cửu, rõ ràng Đơn Tú Kỳ đang chạy trốn khỏi Đơn gia, hiện tại hai người họ từng ở chung, thậm chí Đơn Tú Kỳ còn bảo Đơn gia sẽ tìm hắn gây chuyện. Nếu thuộc về trường hợp này, Đơn gia hẳn điều tra ra việc Phỉ Nguyệt Lam dẫn hắn vào thành nên giận chó đánh mèo lên cô ấy.

Bất quá dựa vào đạo lý bình thường, Đơn gia phải bắt hắn trước khi tìm tới Phỉ Nguyệt Lam mới đúng….

Vừa nghĩ tới đây thì cửa phòng Địch Cửu liền bị hai tên áo xám đạp văng.

Địch Cửu nhìn đối phương phá cửa mà tới, nếu không phải hiện tại hắn chưa đủ tinh lực bố trí hộ trận thì hai tên này đã sớm bị đại trận giảo sát không còn một mảnh.

- Đi theo bọn ta nhanh lên!

Một trong hai tên nhìn chằm chằm Địch Cửu, ngữ khí lạnh băng nói.

- Có phải Phỉ Nguyệt Lam đã bị các người bắt đi không?

Địch Cửu bình tĩnh hỏi.

- Không nên hỏi thì đừng hỏi, đây không phải chuyện ngươi nên biết, đừng có nói nhảm nữa, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo bọn ta là được. Bằng không, chỉ sợ ngay cả mở miệng nói từ vâng ngươi cũng không có khả năng.

Địch Cửu tất nhiên lười nói nhiều với bọn chúng, hắn trực tiếp ném hỏa cầu qua.

Tên áo xám vừa lên tiếng chớp mắt liền biến thành tro bụi.

- Ngươi….

Gã còn sống rốt cuộc đã hiểu rõ, hai tên đồng bọn đêm qua mất tích là vì đâu.

Người có thể tiêu diệt cường giả Huyền cấp chỉ bằng một hỏa cầu, thực lực chắc chắn mạnh hơn cả Thẩm tiền bối.

- Còn lắm lời thì đừng trách hỏa cầu của ta không có mắt, ngươi chỉ cần trả lời, Phỉ Nguyệt Lam có phải bị các ngươi bắt đi hay không?

Ngữ khí Địch Cửu không khách khí như thường lệ.

Đang tập trung chữa thương lại bị đánh gãy mấy lần khiến hắn thập phần khó chịu, hiện tại còn liên lụy Phỉ Nguyệt Lam lại càng làm lửa giận của Địch Cửu nổi lên ngùn ngụt.

- Ta… ta không biết, ta chỉ nhận được mệnh lệnh phải bắt ngươi…

Âm thanh gã kia run run, gã không sợ liều mạng, thế nhưng gã có tư cách liều mạng dưới loại hỏa cầu đáng sợ đó sao?

- Đã thế ngươi dẫn đường đi.

Địch Cửu nói ngắn gọn, hắn còn có biết bao nhiêu thứ cần làm, không thể lãng phí thời gian cho mấy việc nhàm chán này được.