Địch Cửu vuốt hai tờ tiền nhiều nếp nhăn, đi về hướng khu Đông.
Đúng như Phỉ Nguyệt Lam nói, Địch Cửu vừa tiến vào phạm vi khu Đông, liền cảm nhận được rõ ràng khí tức rách nát. Địch Cửu cố ý tìm một khách sạn nhìn có vẻ cực kỳ cũ kỹ, hắn dự định ở một đêm rồi đi ngay.
Trời vừa sáng, hắn sắp sửa rời khỏi thành phố Đới Trình, tiến về Vong Xuyên tự ở Vong Xuyên sơn mạch, phía dưới Vong Xuyên tự có thứ mà hắn cần.
Tên của khách sạn rất cá tính, gọi là khách sạn Lộ Đồ.
Địch Cửu vừa mới ra cửa ra vào khách sạn, một người đột nhiên lao nhanh đến, nếu không phải Địch Cửu phản ứng mau chóng, người này khẳng định đã đâm vào hắn.
- Thật xin lỗi.
Người vừa xông tới chính là một nữ trung niên, cô vội vàng xin lỗi Địch Cửu một câu rồi bước nhanh tới quầy tiếp tân khách sạn.
Mái tóc của nữ trung niên hơi khô, có vẻ tùy ý buộc lại. Tro bụi trên mặt rất rõ ràng, góc áo còn mang theo vết máu khô, ở sau lưng còn cắm một thanh loan đao.
Bất quá Địch Cửu rất rõ ràng, nữ nhân ấy đang dịch dung. Tuổi tác cô ta không lớn, thậm chí còn rất trẻ mới đúng.
- Lấy cho ta một phòng đơn, ta ở một đêm.
Nữ tử lấy ra một tờ giấy, đưa cho nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân.
Địch Cửu nhìn thoáng qua, tờ giấy kia không phải là thẻ căn cước.
- 370, tiền thế chấp 500.
Câu trả lời của nhân viên phục vụ rất đơn điệu.
- Đây.
Nữ tử đưa ra vài tờ tiền, nhân viên phục vụ liền giúp cô ấy làm thủ tục vào ở.
Nữ tử nọ cầm lấy thẻ ra vào, nhất thời nhớ ra cái gì đó bèn quay đầu lại dò xét Địch Cửu.
Quần áo Địch Cửu nhìn có chút phục cổ, toàn thân trên dưới toàn là vết máu khô khốc, thậm chí vết thương trên mặt và cánh tay còn chưa khép lại.
Trên thực tế, cách ăn mặc của Địch Cửu không tính là quá mức kì lạ, thời điểm Yêu thú hoành hành trên Địa Cầu, rất nhiều võ giả đều thích mặc cổ phục.
Địch Cửu không có ý định tiếp tục ở lại, khách sạn này tương đối kém, thế nhưng một gian phòng bình thường đã phải mất đến 370 đồng, mấu chốt là còn cần 500 đồng tiền thế chấp, trên người hắn chỉ có vẻn vẹn hai tờ tiền mà thôi. Huống hồ, hắn cũng chẳng có bất cứ một loại giấy tờ gì cả.
Địch Cửu thở dài, xoay người rời đi. Hắn quyết định rời khỏi thành phố Đới Trình, nếu như không có biện pháp ngồi xe, vậy hắn sẽ đi bộ qua đó.
Thứ Địch Cửu thừa thãi nhất bây giờ chính là thời gian, cho nên đi đường mất bao lâu cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
- Ngươi chờ một chút...
Tuy nhiên, khi Địch Cửu chuẩn bị đi ra ngoài, nữ tử nọ đột nhiên gọi hắn lại.
Địch Cửu quay đầu, thắc mắc hỏi:
- Ngươi tìm ta?
- Vừa rồi xém chút đụng vào ngươi, thật sự xin lỗi.
Địch Cửu biết đối phương khẳng định không phải đơn thuần vì muốn xin lỗi.
- Không có gì, ngươi còn chưa đụng vào ta.
Địch Cửu lắc đầu.
Nữ tử mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn không tương xứng với khuôn mặt, đoạn nàng ta hỏi:
- Vừa rồi ta thấy ngươi đang muốn lấy phòng, vì sao lại đổi ý vậy?
- Ta bị mất giấy chứng minh, mà tiền lại không đủ, cho nên không thể nghỉ chân trong khách sạn được.
Địch Cửu ăn ngay nói thật.
- Vậy ngươi muốn đi đâu?
- Ta muốn đến thành phố Lạc Tân tỉnh Nam Giang, ngươi biết chỗ nào bắt xe không? Hết bao nhiêu tiền?
Nữ tử thở dài đáp:
- Lạc Tân cách nơi đây khá xa, nếu ngay cả tiền ở khách sạn mà ngươi còn không có, vậy tiền đi Lạc Tân càng không thể nào đủ được. Xe lửa bình thường cũng cần khoảng mấy ngàn nguyên, hơn nữa bắt buộc phải có giấy chứng nhận thân phận.
- Đắt như thế?
Địch Cửu thầm nghĩ năm đó hắn còn ở Địa Cầu, một chỗ ngồi bình thường trên tàu cao tốc từ Lạc Tân đến thành phố Đới Trình cũng chỉ cần tốn mấy trăm khối tiền mà thôi.
Nữ tử lại nói:
- Giá như vậy đã xem như rẻ nhất rồi, dọc theo con đường này có rất nhiều hung thú, bởi vậy cần phải có vệ sĩ đi theo bảo vệ xe lửa.
Địch Cửu nhíu mày, hắn thật sự không nghĩ ra vì sao trên Địa Cầu đột nhiên lại xuất hiện nhiều dã thú lợi hại, thậm chí là Yêu thú.
- Hiện tại rời khỏi thành phố Đới Trình là việc rất nguy hiểm, đến ban đêm, bên ngoài thành phố gần như chẳng còn người sống. Nếu ngươi không để ý, vậy chúng ta ở chung một căn phòng đi, ta đổi một gian phòng lớn hơn một chút.
Đối phương nói vậy làm Địch Cửu hơi kinh ngạc.
Hai người vốn không quen biết, vì sao nàng ta dám để hắn ở chung phòng?
Địch Cửu còn đang do dự, nàng ta đã đổi sang một căn phòng lớn, tiền thế chấp tăng thành 1000, giá cả một đêm cũng tăng lên 7300.
- Đi thôi, chúng ta cùng lên phòng.
Nữ tử giơ thẻ phòng lên, vừa cười vừa nói với Địch. Nhân viên ở quầy tiếp tân vẫn thản nhiên, dường như chuyện mới rồi là rất bình thường.
Địch Cửu do dự một chút rồi gật đầu:
- Vậy đa tạ ngươi.
Ở trong lữ điếm hẳn sẽ an toàn hơn bên ngoài. Chí ít hắn có thể toàn tâm toàn ý tước đoạt Niết Bàn Độc Đạo văn trong thể nội, chứ không cần phải lo lắng đến những chuyện khác.
...
Căn phòng không quá lớn, tuy nhiên dù sao cũng xem như có hai gian phòng riêng biệt.
Hai người vừa vào phòng, nữ tử này liền khóa cửa lại, sau đó mới hỏi Địch Cửu:
- Ta tên là Nông Tú Kỳ, ngươi là?
- Ta là Địch Cửu.
Địch Cửu thuận miệng đáp.
Nông Tú Kỳ hiển nhiên chưa từng nghe nói qua cái tên ấy, nàng lại hỏi tiếp:
- Địch đại ca, thương thế của ngươi là do hung thú tại khu Đại Bán Loan gây ra à? Ta nghe người ta nói Đại Bán Loan gần đây xuất hiện một con Yêu thú, ngay cả Huyền cấp võ giả cũng bị con Yêu thú kia giết. Nếu ngươi có đến khu Đại Bán Loan thì nhất định phải cẩn thận.
- Ta hiểu, có điều chúng ta vốn không quen biết, vì sao ngươi lại muốn giúp ta?
Địch Cửu không cho rằng hiện tại tất cả mọi người đều đối xử tốt với người lạ như vậy. Một cô gái có thể tùy tiện mời một thanh niên xa lạ vào ở cùng phòng sao?
Nông Tú Kỳ cúi người hành lễ với Địch Cửu, rồi mới lên tiếng:
- Trước đó ta gặp chuyện tại thành phố Đới Trình cho nên mới vội vã vọt vào khách sạn Lộ Đồ. Khi nãy nhớ tới tốc độ của ta lúc ấy, người bình thường tuyệt đối không thể tránh khỏi, dù là cường giả Hoàng cấp đỉnh cao cũng vô pháp tránh né. Thế nhưng Địch đại ca lại dễ dàng tránh qua một bên, có thể thấy được Địch đại ca ít nhất phải là Huyền cấp võ giả...
Sau khi dứt lời, bản thân Nông Tú Kỳ cũng cảm thấy không đúng. Nếu như Địch Cửu thật sự là cường giả Huyền cấp như cô đoán, vậy tại sao lại nghèo túng đến mức ngay cả tiền ở khách sạn cũng chẳng có?
Địch Cửu chợt hiểu được vì sao Nông Tú Kỳ muốn giúp mình. Đầu tiên, bởi vì Nông Tú Kỳ đã dịch dung khiến cho dung mạo trở nên bình thường, cường giả như mình tự nhiên sẽ không để cô ta vào mắt. Thứ hai, Nông Tú Kỳ hoài nghi Địch Cửu là Huyền cấp võ giả, cho nên cô muốn thỉnh giáo vài vấn đề Võ Đạo.
Địch Cửu đành phải thú thật:
- Ta không phải Huyền cấp võ giả.
Nông Tú Kỳ nhanh chóng phản ứng, nếu Địch Cửu là Huyền cấp võ giả, tuyệt đối sẽ không nghèo như vậy. Hắn có thể tránh thoát mình, rất có thể là vì phản ứng nhanh, cái này chỉ được xem như một loại thiên phú mà thôi.
Thấy đối phương hiểu lầm, Địch Cửu gượng cười đứng lên:
- Xem ra ngươi đoán sai, đã như vậy...
Không đợi Địch Cửu nói hết câu, Nông Tú Kỳ lập tức lên tiếng:
- Địch đại ca mà ra ngoài bây giờ sẽ rất nguy hiểm, dù sao gian phòng đã đặt xong rồi, ngươi cứ ở lại đây một đêm, ngày mai hãy nói chuyện rời đi.
- Đa tạ.
Địch Cửu gật đầu, không tiếp tục cự tuyệt.
Sau khi biết đối phương không phải Huyền cấp võ giả, hứng thú của Nông Tú Kỳ lập tức giảm đi nhiều, cô trở lại gian phòng của mình, âm thanh khóa cửa vang lên rồi hoàn toàn tĩnh lặng.
Về phần Địch Cửu từ đâu tới, rồi muốn đi đâu, không hề liên quan gì đến Nông Tú Kỳ, cô cũng chẳng thèm để ý.
Địch Cửu về đến phòng, bắt đầu toàn lực tước đoạt Độc Đạo văn. Hiện tại hắn đã không còn bị quấy rầy, cho nên có thể tập trung vô chữa thương, sau khi quy tắc chu thiên vận chuyển, Địch Cửu lập tức cảm giác được có chút khác biệt.
Quy tắc chu thiên vốn chỉ vẻn vẹn cầm chừng được Độc Đạo văn mà thôi, còn bây giờ quy tắc chu thiên đã có thể từ từ tước đoạt Độc Đạo văn xâm lấn thể nội. Quả nhiên là khác biệt một chút, kết quả cách xa nghìn dặm. Chỉ là bỏ đi sự đề phòng mà đã dẫn tới chất biến.
Chuyện này khiến Địch Cửu thật sự muốn cảm tạ Nông Tú Kỳ, nếu hắn có thể tu luyện như vậy ba ngày thì sẽ có thể vận dụng vài phần thần niệm.
Tám giờ trôi qua, Địch Cửu rốt cục tách ra được tia độc văn thứ nhất. Tuy độc văn trong cơ thể hắn lên tới ngàn vạn tia, nhưng nếu có thể tách ra tia thứ nhất, vậy nghĩa là giai đoạn tiếp theo đã không còn vô vọng nữa.
- Cạch!
Dù thức hải của hắn vẫn đang ở trạng thái rách nát, tuy nhiên Địch Cửu đã có thể đụng chạm đến thức hải, một tia thần niệm thẩm thấu ra, rốt cục đã trông thấy rõ ràng trong phương viên trăm mét. Địch Cửu mừng rỡ không thôi, chuyện vốn cần ba ngày mà hắn chỉ dùng mấy giờ là đã làm được.
Đột nhiên, hắn phát hiện có một tên thanh niên áo xám đang từ cửa sau khách sạn sải bước lên lầu ba, sau đó thẳng hướng lên lầu năm, nhắm ngay vào căn phòng này.
Đây chắc chắn là cường giả Địa cấp, Địch Cửu khẽ cau mày, hắn vốn chẳng quen biết ai ở đây, vì sao đối phương lại muốn tới đối phó hắn?
Rất nhanh Địch Cửu liền hiểu ra, đối phương không phải tới tìm hắn, mà mục đích của gã hẳn là Nông Tú Kỳ.