"Phốc phốc!"
Thời điểm âm thanh này vang lên, hai vị Tiên Đế sơ kỳ liền bị lôi cầu của Địch Cửu oanh trúng thân thể, lập tức trọng thương.
Bên dưới Giảo Sát tiên trận cấp chín, Địch Cửu liều mạng điều khiển thuộc tính pháp tắc hệ Lôi bên trong Thái Cổ Lôi Thạch, không ngừng ném từng đạo lôi cầu và lôi bộc ra ngoài.
Trong khoảng thời gian ngắn, chẳng những hai Tiên Đế sơ kỳ trọng thương, ngay cả bốn Tiên Đế còn lại cũng đều thụ thương.
Người duy nhất bảo trì được bộ dáng không chật vật chỉ có Lôi Đế Lệ Lôi.
Ban đầu Lệ Lôi cũng bị công kích của Địch Cửu dọa sợ, người có thể nhẹ nhàng làm ra lôi nguyên đáng sợ như thế, thậm chí lôi bộc và lôi cầu lại tồn tại lít nha lít nhít bên trong lôi võng kia, việc này khiến lão rung động vô cùng.
Thậm chí lão còn không nghĩ Địch Cửu là Tiên Đế cấp chín nữa, đây không phải coi thường mà Lôi Đế nghĩ trình độ của Địch Cửu chính là Tiên Đế siêu việt.
Bất quá, sau khi mấy người khác trọng thương, Lệ Lôi lại thở phào một hơi.
Lúc này, lão khẳng định Địch Cửu chưa đạt tới cấp độ Tiên Đế.
Sở dĩ sức tấn công của thằng nhãi ấy lợi hại là vì không ai phá được Giảo Sát đại trận kia, cộng với Thái Cổ Lôi Thạch được Địch Cửu tận dụng quá mức nhuần nhuyễn.
Tuyệt đại đa số công kích từ Địch Cửu đều mượn nhờ pháp tắc hệ Lôi trong Thái Cổ Lôi Thạch.
Khó trách Địch Cửu lại đứng trên đó mà tiến vào, ngay cả hậu quả sau khi bại lộ hắn cũng không thèm nghĩ tới.
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Lệ Lôi kích động đến phát run, thằng nhãi này chẳng có gì đáng sợ, chỉ cần lão đánh hắn trọng thương thì nhãi ranh làm gì nhảy nhót được nữa.
Lôi chùy hóa thành lôi sơn to lớn đánh về phía Địch Cửu, bấy giờ, từng đạo nhận mang trong đại trận nhanh chóng xé rách không gian cuốn về phía Lệ Lôi.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, toàn thân lão bị rách thành mười mấy vết thương, máu chảy ròng ròng.
Thậm chí một trong mấy đạo nhận mang đó còn xé mở mi tâm Lệ Lôi, kém chút nữa phá hủy xương sọ của lão.
Thế nhưng Lệ Lôi lại không thấy loại công kích ấy có gì đáng sợ, lôi sơn vẫn không chút đình chỉ đánh xuống.
“Răng rắc!”
Từng tiếng nứt rất nhỏ vang lên, khí tức giảo sát chung quanh biến mất trong chớp mắt.
Bấy giờ, Lệ Lôi cuồng hỉ, rốt cuộc lão đã hiểu vấn đề nằm ở đâu, vì vậy lão lớn giọng hô to:
- Mọi người toàn lực xuất thủ, Giảo Sát đại trận cấp chín của hắn đã bị ta xé rách rồi.
Lệ Lôi đã hiểu rõ cách vận hành của Giảo Sát tiên trận, nó được tạo thành bởi trình độ lý giải pháp tắc thiên địa từ Địch Cửu, sau đó hắn lại kết hợp thêm các pháp tính của thuộc tính theo từng hệ mà dựng lên, đây quả là ý nghĩ thiên tài.
Địch Cửu vừa tới đây chưa được bao lâu đã thông qua pháp tắc tạo dựng Giảo Sát đại trận cấp chín. Nếu để hắn ở đây cả một buổi, chỉ sợ hơn 50 Tiên Đế cũng chẳng cách nào đối phó với hắn.
Khó trách Địch Cửu dám đơn thương độc mã tiến vào.
Việc Địch Cửu câu thông được pháp tắc hệ Lôi từ Thái Cổ Lôi Thạch khiến Lệ Lôi khẳng định trên người Địch Cửu có một bí mật giúp khả năng lý giải từ cơ sở pháp tắc từ thiên địa của hắn tăng cao.
Chỉ cần xử lý Địch Cửu, những bí mật này liền thuộc về lão.
Lệ Lôi nghĩ tới việc bản thân sắp khống chế được đủ các loại pháp tắc cơ sở thì liền trở nên điên cuồng!
Sau khi Giảo Sát tiên trận bị Lệ Lôi xé rách, lĩnh vực của Địch Cửu vỡ ra thành từng khúc.
Lúc này, không cần Lệ Lôi lên tiếng, ba tên Tiên Đế còn chiến đấu được nhanh chóng sử dụng sát chiêu lợi hại nhất của chính mình.
Áp lực kinh khủng cuốn tới.
Tại thời khắc đó, Địch Cửu cảm nhận được khí tức tử vong đang tiến tới gần.
Trong chớp mắt, hắn luôn tay tạo thêm mấy đạo đạo pháp tắc trận kỳ, Giảo Sát đại trận bị Lệ Lôi xé rách lập tức biến thành Phòng Ngự tiên trận cấp chín.
Cùng lúc ấy, Địch Cửu bổ xuống một đao - Liệt Tắc Đao.
Thấy vậy, khóe mắt Lệ Lôi hiện lên một tia trào phúng, Địch Cửu nghĩ chiêu này có thể địch lại lôi sơn của lão ư?
Muốn tìm chết!
Một chùy kia không chỉ ẩn chứa tất cả lực lượng của Lôi Đế mà còn ẩn chứa thần thông hệ Lôi đỉnh cấp, danh xưng Lôi Chùy Bạo.
Nhìn từ bề ngoài, một chùy này chỉ dựa vào vũ lực mà công kích, trên thực tế, ngoại trừ thứ đó, pháp tắc hệ lôi bên trong mới là sát chiêu chân chính.
Dù Địch Cửu có thể bỏ trốn, nhưng dưới uy lực của Lôi Chùy Bạo, nhục thân cũng sẽ hóa thành tro bụi.
“Oanh! Rầm rầm rầm! Răng rắc!”
Liệt Tắc Đao và lôi chùy va chạm khiến vô số lôi mang lan ra đầy trời, thanh âm ầm vang kinh khủng quanh quẩn trong không gian.
Trong chớp mắt, lôi sơn thu nhỏ rồi biến thành lôi chùy bình thường, sau đó rơi thẳng vào tay Lệ Lôi.
Địch Cửu cũng cảm giác được xương cốt toàn thân dập bể. Hắn há mồm phun ra mấy đạo tinh huyết, cả người té ngửa xuống mặt đất, Thiên Sa Đao rơi xuống bên chân.
Địch Cửu thừa biết nếu đánh tiếp một đạo lôi đao, dù không giết được Lệ Lôi cũng khiến lão bị trọng thương.
Tuy nhiên, Thiên Sa Đao lúc này không nằm trong tay hắn, ngay cả cơ hội phục dụng đan dược Địch Cửu còn chẳng tranh thủ nổi.
Hắc Hỏa luôn đứng kế bên vòng chiến, nó thấy vậy bèn dùng tốc độ nhanh nhất đưa mấy viên đan dược chữa thương cho Địch Cửu, tùy thời đều chuẩn bị xé rách không gian dẫn đại ca nhà nó rời đi.
Loại chiến đấu này, Tiên Yêu Thú vừa mới bước vào cấp tám không xen vào được.
Bất quá nó hiểu rõ vì sao đại ca dẫn mình theo, không phải để nó hỗ trợ chiến đấu, mà là một khi có biến, nó phải lập tức dẫn huynh ấy chạy đi.
So với Địch Cửu, Lệ Lôi lại càng kinh hãi hơn, mặc dù sát chiêu khiến Địch Cửu trọng thương nhưng nó lại ngoài dự liệu của lão, sấm sét bên trong không hề được kích phát.
Không ai rõ hơn so với lão, sở dĩ Lệ Lôi không giết chết Địch Cửu là vì thần thông pháp tắc bên trong Lôi Chùy Bạo bỗng nhiên bị phá tan.
Bất luận thần thông gì đều do pháp tắc tạo dựng mà thành, thần thông pháp tắc của lão bị một đao từ Địch Cửu xé rách, chẳng khác nào con người mất đi sinh lực.
Cách vận dụng pháp tắc của tên này thật đáng sợ, chẳng những có thể tạo dựng đại trận từ pháp tắc, còn có thể một đao xé rách thần thông pháp tắc của lão.
Lúc này, suy nghĩ của Lệ Lôi không còn kinh sợ mà chuyển sang mừng thầm, lão cố nén tiên nguyên ba động do phản phệ, một lần nữa phóng về phía Địch Cửu và nện lôi chùy xuống.
Thực lực của Lệ Lôi mạnh hơn nhiều so với ba người khác, cộng thêm lần công kích khi nãy, hiện tại ba người kia khó khăn lắm mới đánh lên Phòng Ngự tiên trận của Địch Cửu.
Ánh mắt Lệ Lôi lóe lên một tia ranh mãnh, nếu ngươi có thể phá vỡ thần thông từ pháp tắc, vậy một chùy này ta sẽ không xài thần thông, trực tiếp dùng lực lượng từ lôi chùy oanh sát ngươi.
Lão tin tưởng dưới tình huống bị trọng thương, Địch Cửu tuyệt đối không ngăn được đợt tấn công đó.
“Ầm ầm... Oanh!”
Lệ Lôi là người tấn công sau cùng, chùy thứ hai và thần thông của ba tên Tiên Đế còn lại cùng lúc đánh lên Phòng Ngự tiên trận của Địch Cửu.
Phòng Ngự tiên trận bộc phát ra từng đợt run rẩy, dường như sau một khắc liền bị phá nát.
Không, Phòng Ngự tiên trận đã bị vỡ, từng đợt âm thanh ken két không ngừng phát ra.
Mặt khác, trong mắt ba tên Tiên Đế đều hiện lên một tia rung động, vừa rồi rõ ràng là Giảo Sát tiên trận cấp chín, hiện tại đảo mắt liền thành Phòng Ngự tiên trận cấp chín. Loại thủ đoạn Trận Đạo này vượt quá tầm hiểu biết của ba người bọn họ.
Trong mắt Lệ Lôi tràn đầy hoảng sợ.
Vừa rồi rõ ràng là Giảo Sát tiên trận cấp chín nhưng hiện tại đã thành Phòng Ngự tiên trận?
Đây nghĩa là sao?
Nó nói lên Địch Cửu không cần tiêu hao quá nhiều khí lực đã có thể ngăn cản được chùy thứ hai, tiếp theo đối phương khẳng định sẽ phản công.
Sự cường đại của Địch Cửu lão biết rõ, ngay khi một chùy ấy không có tác dụng, vậy chờ lão sẽ là tràng cảnh vô cùng kinh khủng.
Địch Cửu an toàn vượt qua sức tấn công của bốn Tiên Đế.
Bấy giờ, hắn há có thể buông tha cho cơ hội đó.
Thiên Sa Đao hóa thành hai đạo đao mang một dài một ngắn.
Đoản đao để phá tắc, đại đao mang theo lôi nhận.
Đây là lần đầu tiên Địch Cửu kết hợp Phá Tắc Đao cùng một loại đao chiêu khác.
Thời điểm lôi chùy bị ngăn trở bởi đại trận, đoản đao phá tắc đã đánh vào lôi chùy.
Tuy lôi chùy vô cùng lợi hại nhưng nhờ có Phòng Ngự Trận mà Địch Cửu chỉ chịu một ít phản phệ rất nhỏ.
Lệ Lôi cảm nhận được lực lượng trên lôi chùy từ từ tiêu tán, kèm theo Thiên Sa Đao biến thành một đạo lôi đao dài mấy ngàn trượng quét thẳng về phía lão.
Dưới một đao này, ngay cả đại điện cũng hóa thành phế tích, trong lòng Lệ Lôi kinh hãi đan xen.
Này sao có thể, một chùy của lão không dùng thần thông, vì sao Địch Cửu có thể phế bỏ lực lượng trên lôi chùy?
Bất quá những thứ ấy chỉ là râu ria, lão phải chạy nhanh mới kịp.
Lệ Lôi điên cuồng rút đi, đáng tiếc đã không còn kịp.
Một loại quy tắc thiên địa kinh khủng trói Lôi Đế lại, dù lão điên cuồng thiêu đốt tinh huyết để thoát ra nhưng đã không kịp, Đại Cước Ấn từ Địch Cửu kịp thời đạp tới.
"Bành!"
Vừa mới tránh thoát lôi đao, Lệ Lôi lại ăn một cước từ Địch Cửu mà bay trở về…
Đây là thần thông thuộc về Pháp Tắc Không Gian...
Vừa mới nghĩ đến đây, lôi đao đã chém thẳng xuống mi tâm của lão, thân thể Lệ Lội bị chẻ làm hai nửa.
Mắt thấy Thái Cổ Lôi Thạch dưới chân Địch Cửu cuốn ra mảng lớn lôi bộc mà giảo sát Nguyên Thần của mình, Lệ Lôi thật sự không cam tâm, lão ta miễn cưỡng ngăn cản lôi bộc, gắng gượng hỏi:
- Vì sao ta không dùng pháp tắc hệ Lôi mà một đao kia của ngươi vẫn đánh được nát lực lượng từ lôi chùy của ta?
- Ngươi muốn biết sao?
Địch Cửu lạnh lùng hỏi một câu.
- Muốn biết, nếu không ta chết không nhắm mắt.
Lệ Lôi giãy giụa đáp.
- Vậy ngươi liền chết không nhắm mắt đi.
Lôi bộc cuồng bạo bao trùm Nguyên Thần của Lệ Lôi, lão tức giận gào thét một tiếng, ngay sau đó không gian liền yên ắng trở lại.
Địch Cửu miễn cưỡng tạo dựng thêm mấy đạo pháp tắc trận kỳ rồi dùng Khốn Sát tiên trận cấp chín vây khốn ba người còn lại.
Không có Lệ Lôi, chỉ với mấy tên Tiên Đế cỏn con, Địch Cửu dư sức giải quyết.
Về phần Lệ Lôi, đương nhiên Địch Cửu không nói cho lão biết, tất cả vạn vật trong vũ trụ đều do pháp tắc tạo thành, lực lượng cũng là một loại pháp tắc mà thôi.