Thế giới thứ chín

Chương 476




Địch Cửu mới là Tiên Tôn tầng bảy, xem như hắn khắc họa được một đống pháp tắc trận kỳ cũng không ngốc tới mức cứng đối cứng với bảy tám con Hư Không Yêu thú cấp chín.

Mục đích hắn tới đây là tìm Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn, hỗ trợ đối phó Yêu thú triều chỉ là thứ yếu.

Đây là Lôi Đình tiên lục chứ đâu phải Tứ Phương tiên lục, Địch Cửu không có loại tinh thần chí công vô tư kia, hi sinh bản thân vì thành tựu của một Đại Tiên lục khác.

Trợ giúp Tứ Phương tiên lục là vì chính hắn ở đó, tương lai dù là hắn rời khỏi thì bằng hữu hoặc người thân của Địch Cửu cũng sẽ phi thăng tới Tiên Giới.

Còn Lôi Đình tiên lục, dựa vào cái gì bắt hắn hi sinh?

Huống chi cho tới nay, hắn còn chẳng vừa mắt Lôi Dương môn.

Địch Cửu khóa chặt từng đạo pháp tắc trận kỳ. Trong nháy mắt, xung quanh hắn hình thành một đại trận phòng ngự cực kỳ chắc chắn.

Ngay lập tức, Địch Cửu chộp lấy Hắc Hỏa, đạp lên Thái Cổ Lôi Thạch rồi độn một phát thật xa.

Thời điểm Địch Cửu hạ xuống đã là bên cạnh biên giới hộ trận.

Đây là Phòng Ngự tiên trận cấp chín, mặc dù bị thú triều không ngừng công kích nhưng vẫn mau chóng hồi phục và trở về trạng thái hoàn hảo.

Trông thấy Địch Cửu đạp lên Thái Cổ Lôi Thạch dẫn Hắc Hỏa xông vào Yêu thú triều, tất cả tu sĩ chứng kiến đều kinh hãi không thôi, tên gia hỏa nào thế kia?

Hắn là ai lại dám một mình xông vào cả đàn Yêu thú?

Sự kinh khủng của Yêu thú đi theo đàn thế nào mọi người hiểu rõ, dù là Tiên Đế viên mãn, một mình xông vào cũng hữu tử vô sinh.

Tuy nhiên rất nhanh họ liền trợn tròn mắt, Lôi Thạch dưới chân được Địch Cửu kích phát ra vô cùng tận lôi hồ, thậm chí là lôi bộc công kích xung quanh.

Khí thế của hắn khi xông vào Yêu thú triều gần như là đánh đâu thắng đó.

Thời điểm bảy tám đầu Hư Không đỉnh phong phóng tới chỗ Địch Cửu, trái tim những tu sĩ bên này đều như treo tại cổ họng.

Ngần ấy Yêu thú đỉnh phong phóng về phía Địch Cửu, lôi hồ bộc phát càng thêm mạnh nhưng vẫn đâu thể một lần xử lý hết cả đám.

Chỉ cần một con vọt qua lớp bảo vệ, Địch Cửu chỉ còn con đường chết.

Tất cả đều hướng mắt nhìn xem gia hỏa đối phó đám Yêu thú cấp chín kia thế nào, không ngờ Địch Cửu lại đột ngột xuất hiện ở phía bên cạnh Phòng Ngự tiên trận, chẳng lẽ là thuấn di?

- Phòng Ngự Trận không thể mở…

Một tu sĩ đen mặt thét to, trông thấy Địch Cửu xông lại, gã lo người bên mình chẳng phân nặng nhẹ mở đại trận cho gia hỏa kia tiến vào.

Có thể khẳng định, chỉ cần Phòng Ngự tiên trận xuất hiện lỗ hổng thì khi đó tiến vào chẳng phải một mình Địch Cửu.

Trên thực tế, dù nhiều tu sĩ đồng tình với thiếu niên, muốn giúp hắn cũng chẳng được, người thủ hộ phía trước tiên trận đều là pháo hôi, làm sao có tư cách được giữ trận kỳ điều khiển đại trận?

Nhưng sau một khắc, mọi người đều trợn tròn mắt, họ thấy Địch Cửu rơi vào một bên hộ trận và đưa tay đánh ra mấy đạo thủ quyết, ngay sau đó, hộ trận liền mở ra một cái khe be bé.

Địch Cửu ung dung bước vào, đồng thời khe hở cũng kịp thời đóng lại.

Trình độ Trận Đạo loại gì thế này...

Nếu những Yêu thú kia cũng lợi hại như vậy, họ tu bổ Phòng Ngự tiên trận làm cái rắm gì nữa?

- Tiền bối...

Một tên Đại Chí Tiên đứng đối diện Địch Cửu ngập ngừng hô, đây là lần đầu tiên y gặp được cường giả lợi hại đến vậy.

Đại Chí Tiên khẳng định, dù là Lôi Đế đến đây cũng không đáng sợ như người thanh niên trước mắt.

Địch Cửu gật gật đầu rồi thuận miệng hỏi:

- Người đến hỗ trợ đang ở đâu?

Có vẻ cảm nhận được đối phương không phải người khó nói chuyện, Đại Chí Tiên cũng thả lỏng đôi chút, y vội đáp:

- Không có người nơi khác tới, tiền bối của Lôi Đình tiên lục đang ở điện nghị sự phía trước…

Trong lúc nói chuyện, Đại Chí Tiên vươn tay chỉ về một đại điện.

- Cám ơn.

Dứt lời, Địch Cửu bèn thong thả đi về phía y chỉ.

Trông thấy dáng dấp đi bộ của Địch Cửu, những tu sĩ đứng sau cảm thấy hắn đi như sợ đạp chết con kiến vậy, từ tốn quá mức.

Không phải Địch Cửu cố ý đi chậm lại, một đường này hắn cũng thuận tay tạo dựng từng đạo pháp tắc trận kỳ.

Lần này khác với chuyến đi Hoàng Hồ cung khi trước, mặc dù tu vi hắn không ngừng mạnh hơn nhưng lại không có Chủng Ngạo hay n Vô Thường hỗ trợ.

...

Gần năm mươi tu sĩ ngồi bên trong đại điện. Tu vi yếu nhất cũng là Tiên Đế sơ kỳ, đại đa số đều là Tiên Đế trung hoặc hậu kỳ.

Ngồi ở vị trí cao nhất là nam tử có nét mặt sắc bén như lôi điện, tóc lão được kết bằng một đoạn tơ lụa màu lam, toàn thân toát ra khí chất cường đại, tựa hồ như quanh người lão lúc nào cũng có thể đánh ra lôi hồ vậy.

Tơ lụa màu lam lại phụ họa thêm, khiến khí tức lão lộ ra mấy phần sức sống.

Người này chính là đệ nhất cường giả Lệ Lôi của Lôi Đình tiên lục, Tông chủ Lôi Dương môn.

Trước khi Lệ Lôi đến, mọi người đều biết lão rất mạnh, bất quá họ chỉ nghĩ tu vi lão quanh quẩn Tiên Đế tầng sáu đến bảy mà thôi.

Thẳng đến khi Yêu thú triều xảy ra, Lệ Lôi mới xuất hiện, tự mình ngăn cản mấy đầu Hư Không kia, khi ấy cả bọn mới biết tu vi thật sự của Tông chủ Lôi Dương môn là tầng chín viên mãn, thậm chí có thể xưng tụng là Tiên Đế với sự tồn tại siêu việt.

- Người chúng ta cầu viện chẳng ai chịu đến, mà vết rách trên hộ trận ngày càng nhiều, sớm muộn cũng có ngày đám Yêu thú đáng sợ kia xông vào…

Một tu sĩ thở dài, giọng nói đậm mùi bi quan.

Ông là cường giả Tiên Đế tầng sáu, tuy không lo bị Yêu thú triều tàn sát, chỉ là Yêu thú thành công công phá thì quê hương của bọn họ sẽ bị chà đạp thành bã vụn mất.

Thọ nguyên ông sắp đến, ngay cả địa phương bế quan cũng không còn thì làm sao đây, con đường tu đạo của ông chỉ mới bắt đầu….

- Ha ha, người đến giúp được bao nhiêu? Nếu không may xảy ra chuyện thì sao, đổi thành ta, ta cũng chẳng dám tới đây.

Một gã đại hán ha hả cười, ngữ khí có chút khinh thường.

- Đơn Hình, ngươi có ý gì?

Sắc mặt Lệ Lôi trầm xuống:

- Hẳn ngươi nghĩ bản thân bước vào hàng ngũ Đại Tiên Đế nên mỗ phải kiêng nể ngươi?

- Ha ha...

Đại hán tên Đơn Hình lại cười lớn một tràng nữa, dùng ngữ khí lạnh lùng đáp:

- Tu vi Đơn Hình ta không cao, đừng bảo so với Lôi Đế, dù so với ngũ đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục, ta cũng kém xa. Đáng tiếc ta không mời được ngũ đại Tiên Đế tại Ma Y. Với lại ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, mọi người tự có cái nhìn riêng. Hội chủ Khuất Ngấn và Phó Hội chủ Trầm Tự Thuấn của Đan hội Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành tới trợ giúp, mà Lôi Đình tiên lục lại đối xử với họ như thế nào?

Ha ha, đầu tiên là thiết kế cho Chủng Ngạo trọng thương mà đào tẩu. Sau đó lấy cớ giam cầm Khuất Ngấn và Hội chủ Trầm Tự Thuấn, không biết còn mặt mũi nào mà trách cứ người khác? Còn bằng hữu Ung Tả Thành của ta, y chỉ đứng ra nói một câu công bằng, bây giờ người đâu rồi?

"Đùng!"

Lệ Lôi vỗ nát bàn trà trước mặt, đứng bật dậy, quát:

- Đơn Hình, ý ngươi là Ung Tả Thành bị ta ám toán đúng không? Chủng Ngạo kia cướp đoạt bảo vật của Lôi Đình tiên lục, chẳng lẽ ta phải giương mắt dâng lên cho y mới là lẽ phải?

Hiển nhiên Đơn Hình hiểu quá rõ Lệ Lôi, gã chẳng thèm đếm xỉa tới, tiếp tục chất vấn:

- Lệ Tông chủ, việc đó thế nào mọi người đều hiểu rõ. Ung Tả Thành vừa đứng lên nói một câu, ngươi đã sai Ung Đảo chủ đi chắn lỗ hổng của Phòng Ngự Trận khiến y bị Yêu thú bao vây, sống chết không rõ. Tiên Đế Lôi Đình nhiều như thế, Đại Tiên Đế cũng rải rác mấy người. Không bằng Lệ Tông chủ nói một chút cho ta nghe, vì sao đến tận bây giờ đã chết cả chục Tiên Đế lẫn Đại Tiên Đế?

Sở dĩ Chủng đạo hữu thành công rời đi đều vì y quá mạnh, vượt qua cả dự liệu của người ngoài. Nhưng dù vậy, bị ba Tiên Đế đuổi giết, tình huống hiện tại của y thế nào, chắc Đơn Hình ta không có tư cách biết…

Ngay sau đó, Đơn Hình vốn nghĩ đối phương muốn động thủ, thế nhưng Lệ Lôi chỉ ôm quyền quay sang nói với đông đảo tu sĩ ngồi trong đại điện:

- Sở dĩ Lệ Lôi ta còn ngồi ở chỗ này, không vì thân phận Tông chủ Lôi Dương môn hay tu vi cường đại gì đó, tất cả xuất phát từ lòng trung thành với Lôi Đình tiên lục của ta. Hiện tại Lôi Đình đụng phải Yêu Thú triều quá mức kinh khủng, đáng sợ thập phần, ta hy vọng mọi người tề tâm hợp lực, chứ không phải nghi kỵ lẫn nhau. Nếu có người nghi kỵ Lệ Lôi ta, vậy ta xin lùi bước, để người đó đứng ra chủ trì đại cục. Trời đất chứng giám cho thâm tâm lệ Lôi này, một năm trước đạo lữ Không Hương Tân của ta đã vẫn lạc trong Yêu thú triều, nửa chữ không dám giả dối…

Đơn Hình hừ một tiếng:

- Không Hương Tân muốn truy sát Chủng đạo hữu mới ra nông nổi đó, vậy liên quan gì tới Yêu thú triều?

- Ha ha ha ha...

Lệ Lôi một bên cuồng tiếu, nhưng trong mắt lão không có nửa phần ý cười, ngay sau đó, lão xòe tay ra, một thanh lôi chùy xuất hiện.

- Đơn Hình, ngươi có thể vũ nhục ta, thậm chí hoài nghi tấm lòng chân thành của ta đối với Lôi Đình tiên lục nhưng ngươi không nên vũ nhục đạo lữ của ta. Hôm nay nếu ta không giết ngươi thì thật có lỗi với nàng ấy.

Thời điểm nàng vẫn lạc trong Yêu thú triều là lúc ta thủ hộ cho Lôi Đình tiên lục, tuy nhiên ta vẫn đè nén chứ không vọng động. Nhưng nàng vì Lôi Đình mà hi sinh bản thân, ngươi lại dám vũ nhục nàng thì làm sao ta nhịn được. Các vị, thật xin lỗi, ta phải giết kẻ này…

- Ha ha, nghe mấy lời này của ngươi, toàn thân lão tử nổi hết cả da gà, bịa chuyện chắc nói ngượng miệng lắm nhỉ, kỹ nữ còn muốn lập bàn thờ trinh tiết?

Đúng lúc này, ngoài cửa ra vào truyền tới một âm thanh, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Chỉ thấy một thanh niên mặc áo lam, chân đạp Lôi Thạch, thân mang trường đao, đột ngột xuất hiện trong tầm mắt những tu sĩ đang ngồi đây.