Địch Cửu bước vào trong Lôi Phù đảo, vô cùng vô tận lôi hồ, lôi bộc thậm chí là lôi cầu oanh trên người hắn. Dưới tác dụng của Đại Khôn luyện thể quyết, những lôi cầu này nhiều nhất chỉ lưu lại vết thương nhỏ mà thôi. Còn nhớ Lôi Phù đảo năm đó gần như lấy mất mạng nhỏ của Địch Cửu, hiện tại lại chẳng hề có chút uy hiếp nào.
Vẻn vẹn một nén hương, Địch Cửu đã bước vào vòng xoáy không gian ở trung tâm Lôi Phù đảo, theo vòng xoáy này mà rơi vào một vùng hư không mênh mông.
Hắn ngẩng đầu lên quan sát, xem ra không hề có bất kì vết tích nào khác.
Lôi Phù đảo này chỉ có thể ra, không thể vào. Như vậy cũng tốt, Tứ Phương tiên lục thật sự quá yếu, nếu có cường giả tiến vào Tứ Phương tiên lục, đoán chừng nơi đây sẽ lại trở thành địa phương bị nô dịch.
...
Nửa ngày sau, Địch Cửu ngừng lại, hắn nhìn vùng phế tích trước mắt mà âm thầm thở dài.
Trước mặt là Ngoại Đỉnh Hư Không thành, năm đó hắn và Mặc Vũ Xuân cùng đi tới đây, tòa thành này vẫn còn đang rất náo nhiệt, thậm chí còn có cả một cái công hội. Qua mấy thập niên, không ngờ nó đã biến thành một vùng phế tích.
Thật không biết kẻ nào đã gây ra chuyện này, một tòa tiên thành trong hư không là chuyện tốt đối với tất cả tu sĩ, tiêu diệt Hư Không Tiên Thành quả thật là chuyện hại người không lợi mình.
Địch Cửu vừa bước vào trong mảng phế tích, lập tức cảm nhận được khí tức chiến đấu cuồng bạo, dù chuyện đã qua được một khoảng thời gian, nhưng khí tức chiến đấu kia vẫn chưa thể tiêu tán hết.
Đây là thú triều công kích?
Địch Cửu cực kỳ mẫn cảm đối với cơ sở pháp tắc, chẳng mấy chốc, hắn đã nắm bắt được vết tích chiến đấu.
Một chiếc phi thuyền đột nhiên xuất hiện, đang nhanh chóng lao tới đây, Địch Cửu thấy vậy bèn đình chỉ việc điều tra, hắn lẳng lặng dõi theo chiếc phi thuyền nọ.
Vẻn vẹn mười cái hô hấp, phi thuyền đã đáp xuống.
- Ngươi là người phương nào?
Một tu sĩ áo bào tro bước xuống phi thuyền, vừa trông thấy Địch Cửu liền mở miệng hỏi. Ngay lúc này, gã tu sĩ áo bào tro chợt nhìn thấy Thiên Sa Đao, lập tức khẳng định đây là một món cực phẩm Tiên khí.
Sau khi cảm nhận được Thiên Sa Đao là cực phẩm Tiên khí, tên tu sĩ ấy bèn thu lại thái độ. Có thể mang theo cực phẩm Tiên khí, thậm chí còn tùy tiện mang trên lưng, người như vậy mà là kẻ yếu thì mới là chuyện kì lạ.
Địch Cửu quan sát tên tu sĩ áo bào tro từ trên xuống dưới, tu vi Tiên Vương tầng năm, trên thân mang theo khí tức huyết sát nhàn nhạt, rất hiển nhiên trước đây không lâu, gia hỏa này vừa mới trải qua một trận đại chiến.
- Bản nhân Địch Cửu, ngươi là ai? Vội vã đến Ngoại Đỉnh Hư Không thành là vì chuyện gì?
Địch Cửu từ tốn hỏi.
Cảm giác được Địch Cửu mạnh hơn mình, thế nên tên Tiên Vương kia lập tức kính cẩn ôm quyền trả lời:
- Tại hạ là Ma Lãnh Viên, đến từ Lôi Đình tiên lục Lưỡng Tích đảo.
- Lưỡng Tích đảo?
Địch Cửu gật đầu, đoạn hỏi:
- Ung đảo chủ còn khỏe chứ?
- Tiền bối nhận biết sư phụ ta?
Ma Lãnh Viên nghe vậy, thầm suy đoán hẳn là Địch Cửu có tương giao ngang hàng với sư phụ mình, vậy nên tu vi của Địch Cửu chắn chắn sẽ mạnh hơn mình nhiều lắm.
Địch Cửu mỉm cười:
- Năm đó trên giao dịch hội, ta và Ung đảo chủ từng hoàn thành một lần giao dịch. Sư phụ ngươi lúc này thế nào?
Ma Lãnh Viên khẽ khom người:
- Tiền bối, sư phụ ta bị vây ở Lôi Đình tiên lục, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, ta tới đây là muốn cầu viện.
- Ngươi đi cầu viện? Sư phụ ngươi bị nhốt?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Ma Lãnh Viên.
Thực lực Ung Tả Thành khoảng chừng Tiên Đế tầng bảy, ai có thể vây khốn y? Trừ phi dùng đại trận vây khốn, tuy nhiên Địch Cửu không tin bất kỳ ai có trình độ Trận Đạo so được với mình hoặc lão Chủng.
Sở dĩ Trận Đạo của Địch Cửu mạnh mẽ là bởi vì hắn có tia đạo tắc thứ chín, còn lão Chủng thì không phải là tu sĩ tồn tại ở Tiên giới.
Hơn nữa, ngay cả Ung Tả Thành cũng bị nhốt rồi, đệ tử của y vậy mà có thể trốn tới cầu viện?
Ma Lãnh Viên thấy Địch Cửu nghi hoặc bèn giải thích:
- Thưa, hộ trận của Lôi Đình tiên lục đột nhiên bị Hư Không Thú Triều xé rách, vô cùng vô tận Hư Không Yêu thú tràn vào, hiện tại một nửa Lôi Đình tiên lục đã bị Yêu thú khống chế rồi.
Địch Cửu nghe vậy thì kinh hãi vô cùng, Hư Không Yêu thú triều tiến vào một tiên lục? Chuyện này quả thật rất cổ quái!
Trong hư không từ xưa đến nay luôn có vô số Yêu thú, nếu Hư Không Yêu thú có thể dễ dàng xé rách hộ trận của một tiên lục, vậy tiên lục đó e rằng đã sớm không còn tồn tại.
- Ngươi dự định đi chỗ nào cầu viện?
- Ta muốn đi Ma Y tiên lục cầu viện, bởi vì sau khi thú triều xâm nhập, truyền tống trận đều đã bị hủy diệt, ta và mấy tu sĩ khác bắt buộc phải thông qua thủ đoạn của bản môn để đi ra.
- Nếu đi Ma Y tiên lục thì sao ngươi lại đến nơi này?
Ma Lãnh Viên chỉ vào phế tích.
- Ở bên đó vốn có một cái truyền tống trận, có thể truyền tống đến một tòa tiên thành phụ cận Ma Y tiên lục. Ta đến xem truyền tống trận này có thể chữa trị hay không, nếu như có thể chữa trị, vậy sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Thần niệm của Địch Cửu đã sớm điều tra bên đó, hắn lắc đầu:
- Truyền tống trận này không thể chữa trị, tính toán của ngươi chỉ sợ là vô ích. Ta còn có một vấn đề muốn hỏi, Lôi Đình tiên lục có phái tu sĩ đi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cầu viện không?
Ma Lãnh Viên gật đầu:
- Đúng là có người qua đó cầu viện, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cũng đã phái cường giả đến Lôi Đình tiên lục hỗ trợ rồi.
- Bọn họ phái cường giả nào đi hỗ trợ?
Địch Cửu vội hỏi.
Ma Lãnh Viên lắc đầu:
- Ta không biết.
Địch Cửu nhíu mày trầm tư, đợt thú triều này rất cổ quái. Lại nói, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành sẽ phái ai đi trợ giúp Lôi Đình tiên lục?
Tu vi Mễ Tịch không cao, tính cách cực kỳ cẩn thận, hơn nữa lão lại là thành chủ, chắc chắn sẽ không mạo hiểm đến Lôi Đình. Tiên Đế ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành không nhiều, Mông Thiến Thiến hẳn sẽ không đi. Những người vừa có khả năng vừa có quan hệ với hắn là hội chủ Đại Đỉnh Đan Hội Khuất Ngấn, phó hội chủ Trầm Tự Thuấn.
Về phần lão Chủng, Địch Cửu khẳng định lão cũng sẽ không đi...
- Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đi mấy người?
Địch Cửu hỏi lần nữa.
- Nghe nói là có ba vị cường giả.
Địch Cửu hỏi, Ma Lãnh Viên trả lời không dám có nửa giây chần chờ. Người có thể giao dịch với sư phụ mình, khẳng định là Tiên Đế.
Ba người? Vậy lão Chủng cũng đi ư? Theo lý thì không đúng, vậy sẽ là Mễ Tịch hay Mông Thiến Thiến?
Chờ chút...
Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ đến ức năm Tiên Mộc Tủy, nếu Lôi Đình tiên lục thật lấy ra ức năm Tiên Mộc Tủy, vậy hắn dám khẳng định lão Chủng sẽ là người đầu tiên xung phong đi cứu viện.
Nói như vậy, xem ra ba người có quan hệ với hắn đều đã đến Lôi Đình tiên lục rồi.
- Ta có việc gấp rời đi, sau này trò chuyện tiếp.
Địch Cửu để lại một câu rồi lập tức phát động Thần Niệm Độn, biến mất không thấy tung tích gì nữa.
- Thật lợi hại.
Ma Lãnh Viên lau hôi lạnh trên trán, gã khẳng định Địch Cửu mạnh hơn cả sư phụ mình, hẳn là có thể so sánh với môn chủ Lôi Dương môn Lệ Lôi.
Sau khi chấn chỉnh tâm tình, Ma Lãnh Viên lấy ra Không Gian Phương Vị Cầu, phân biệt phương hướng Ma Y tiên lục, sau đó liền tế ra phi thuyền, vội vàng lên đường.
Bất luận có kịp hay không, Ma Lãnh Viên vẫn phải đến Ma Y tiên lục cầu viện. Nếu Lôi Đình tiên lục xong đời, sư phụ của gã đương nhiên không có khả năng may mắn chạy thoát.
...
Địch Cửu điên cuồng phát động Thần Niệm Độn, hắn không phải muốn đến Lôi Đình tiên lục hỗ trợ mà là đang di chuyển đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Lần trước, Địch Cửu bỏ ra mấy năm đi từ Ngoại Đỉnh Hư Không thành mới đến được Đại Đỉnh, còn lần này hắn chỉ dùng một ngày đã tới được bên ngoài thành.
Tiên thành hộ trận không hề bị động đến, tiệm cơm Hòa Bình cũng bình yên vô sự. Địch Cửu đảo thần niệm qua, trước tiên liền phát hiện hai vị hội chủ Đại Đỉnh Đan Hội vắng mặt, sau đó là phát hiện lão Chủng cũng không xuất hiện ở tiệm cơm Hòa Bình.
Địch Cửu vốn chỉ hơi nghi ngờ, hiện tại hắn có thể khẳng định, lão Chủng, Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn rời đi quả thật là kì quái.
- Địch Đan Đế...
Địch Cửu vừa vào tiên thành, Mễ Tịch liền vội vàng tiến lên nghênh đón.
Địch Cửu gật đầu xem như chào hỏi.
- Lôi Đình tiên lục không mời ngươi qua đó sao?
Mễ Tịch áy náy đáp:
- Có mời, thế nhưng thú triều kia thật đáng sợ, liên tục tiêu diệt hơn mười tòa Hư Không Tiên Thành, hiện tại ngay cả Lôi Đình tiên lục cũng lâm vào nguy cơ. Nếu ta cũng đi, e rằng Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành sẽ gặp nguy hiểm.
- Không sai, không sai.
Địch Cửu vỗ vai Mễ Tịch một cái, rất hài lòng nói:
- Quân tử cũng cần cố bản, nếu ngay cả quê quán của mình mà còn không gánh nổi, vậy đi giúp người khác chỉ là tăng thêm phiền não mà thôi.
Nói thật, hợp tác với Mễ Tịch còn tốt hơn hợp tác với Khuất Ngấn, bởi vì Mễ Tịch hiểu thứ gì quan trọng đáng ưu tiên, thứ gì phải để ra sau.
Chưa nói thú triều có phần cổ quái, dù xem như không có điều gì cổ quái, Đại Đỉnh Đan Hội cũng không nên để hai hội chủ cùng đi.
Về phần lão Chủng, Địch Cửu khẳng định là bởi vì đối phương lấy ra ức năm Tiên Mộc Tủy khiến y động tâm. Địch Cửu vốn không lo lắng lão Chủng, ở Tiên Giới sợ rằng chưa ai có tư cách xử lý được y.