Thời điểm Địch Cửu bế quan tu luyện, Tông chủ hoặc đệ tử của mấy tông môn khác đều đang bận rộn đua nhau thành lập tông môn của riêng mình.
Tuy nói tu sĩ thông qua các loại thủ đoạn phi thăng tới Tứ Phương tiên lục tương đối ít, nhưng rõ ràng hiện tại Tứ Phương tiên lục vẫn đang phát triển khá tốt.
Thứ thiếu hụt duy nhất chỉ là người và thời gian.
Về phần Tinh Không Tiên Thành, tuy tiên linh khí nơi này nồng đậm vô cùng, nhưng cũng vẫn chưa đủ để thu hút tu sĩ tìm đến.
Đầu tiên, vốn dĩ nhân số Tứ Phương tiên lục khá thưa thớt; thứ hai, ai mà không có một chút bí mật nhỏ của riêng mình?
Nếu có thể tự mình bươn chải, sao phải ăn nhờ ở đậu tại Tinh Không Tiên Thành?
Cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, cả Tứ Phương như vừa được gột rửa sau cơn mưa xuân, khắp nơi trên Tiên giới xanh thẳm một màu, tràn trề sức sống.
Số lượng tu sĩ không nhiều, đa phần đều bận chuyện riêng của mình hoặc điên cuồng bế quan tu luyện, một số khác thì tới những nơi hoang vu để tầm bảo.
Đảo mắt một cái, mười năm liền qua, Địch Cửu đã sử dụng sạch sẽ số viên châu màu xanh, tu vi hiện tại của hắn đã là Tiên Vương viên mãn, chỉ thiếu chút nữa liền đột phá Tiên Tôn.
Địch Cửu đảo mắt quét thần niệm ra ngoài, Cù Đồng đã là Đại Chí Tiên tầng bốn, Bối Sơ Thái và Liễu Du Hân đều là Đại Chí Tiên tầng ba, mà Nhan Tiêu Sa sớm vượt qua lôi kiếp Tiên Vương, tu vi hiện tại là Tiên Vương tầng hai.
Viên châu này đúng là đồ tốt, không chỉ giúp Địch Cửu tiến tới Tiên Vương viên mãn trong thời gian ngắn, mà còn hỗ trợ thực lực bọn Nhan Tiêu Sa đột phá vô cùng nhanh chóng.
Đương nhiên Địch Cửu hiểu rõ, ngoại trừ viên châu, chủ yếu vẫn là nhờ vào Thiểm Quang hỗ trợ.
Địch Cửu quyết định xuất quan. Với thực lực bây giờ của hắn vẫn chưa có cách quay về thế giới Tiểu Trung Ương, thế nhưng không biết vì sao tới tận bây giờ Địch Địch còn chưa phi thăng khiến hắn sốt ruột muốn đi xuống vị diện dưới đó. Nhưng chuyện đó phải từ từ tìm cách, cũng may mà Tinh Không Tiên Thành đã có một Tiên Vướng trấn trụ, hắn có thể yên tâm phần nào.
Truyền một đạo tin tức cho bốn người kia xong, Địch Cửu liền rời khỏi Tinh Không Tiên Thành.
Địch Cửu vừa rời đi, tốc độ tu luyện của bọn Cù Đồng đột nhiên giảm xuống hẳn, dù thiên địa tiên linh khí nơi này vẫn cực kỳ nồng đậm nhưng so với khi tu luyện cùng Địch Cửu thì hoàn toàn không thể sánh bằng, ngay cả 1% cũng chẳng đạt tới.
Bốn người liền hiểu trên thân Địch Cửu nhất định có bí mật lớn, bằng không vì sao tu luyện bên người Thành chủ họ lại đạt được kết quả như thế kia.
...
Lôi Phù đảo vẫn không khác gì khi trước, chưa tới gần Địch Cửu đã cảm nhận được khí tức đáng sợ từ lôi hồ.
Lúc trước vì xuyên qua Lôi Phù đảo, xém chút nữa hắn đã bị mấy tia sét đó oanh sát ở đây. Nếu không nhờ Thái Cổ Lôi Thạch, chắc Địch Cửu đã chẳng trụ nổi. Hiện tại trình độ luyện thể của Địch Cửu đã là Tiên Thần Thể, hắn tin không cần Thái Cổ Lôi Thạch thì bản thân cũng có thể nhẹ nhàng đi qua chỗ này.
Thời điểm cảm nhận được lôi bộc hiện giờ còn đáng sợ hơn khi trước, Địch Cửu có chút hoài nghi không biết Lục Tây Côn có thể xuyên qua Lôi Phù đảo đi đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành không, hay đã vẫn lạc ở chỗ này mất rồi.
Mà hiện tại hắn không tính đi tới Đại Đỉnh ngay, Địch Cửu tính sau khi tấn cấp Tiên Tôn xong thì mới rời đi Tứ Phương tiên lục cũng không muộn.
Địch Cửu cầm mạch nguyên khí màu xanh vứt xuống đất, bấy giờ thiên địa nguyên khí nồng đậm bao trùm tới, chưa kịp tu luyện hắn đã cảm nhận tu vi bản thân đang điên cuồng dâng lên.
Trong lòng Địch Cửu âm thầm rung động, đây đúng là đồ tốt a, may mà hắn đi một chuyến tới Hoàng Hồ cung, nếu không sớm muộn gì thứ đó cũng rơi vào tay Dạ Hy.
Nếu mười năm qua hắn không dùng hạt màu xanh tu luyện mà trực tiếp sử dụng mạch nguyên khí này thì đoán chừng tu vi của hắn đã sớm đột phá Tiên Tôn cũng nên.
Bất quá Địch Cửu không hối hận, mặc dù hắn có tia đạo tắc thứ chín giúp bản thân lý giải quy tắc thiên địa vô cùng rõ ràng, căn cơ và tâm cảnh cũng mạnh hơn nhiều so với các tu sĩ khác, nhưng quá trình tu luyện cần phải đi lên từng bước một.
Hắn bước vào Tiên Vương tầng một đến Tiên Vương viên mãn như bây giờ cũng phải trải qua mấy chục năm mài giũa. Chỉ với mười năm đã đột phá tới cấp độ Tiên Vương cũng xem như thiên tài trong thiên tài rồi.
Nếu hắn còn tăng tốc, sợ rằng căn cơ sẽ bất ổn.
Quy tắc chu thiên bắt đầu vận chuyển, nguyên khí thiên địa tạo thành một đạo trường long màu xanh bao lấy Địch Cửu.
Tu vi Địch Cửu nhanh chóng tăng lên, nguyên bản hắn còn định phục dụng Tôn Ý Đan nhưng hiện tại nơi nào cần đan dược hỗ trợ nữa. Ngay cả Tinh Không mạch lạc cũng không hấp thu kịp tốc độ vận chuyển của nguyên khí thiên địa thì cần gì phải sử dụng đan được.
"Rầm rầm rầm!"
Sau một khắc, chín đạo lôi hồ thô to liền ầm vang đánh xuống.
Địch Cửu nghĩ bản thân là Tiên Thần Thể cộng với hắn có Đại Khôn Quyết, thế nên đối mặt với lôi kiếp Tiên Tôn hẳn sẽ dư sức đối phó.
Thế nhưng ngay từ đợt lôi kiếp đầu tiên đã khiến Địch Cửu trợn tròn mắt, sao lại là lôi kiếp tử vong?
Kích thước mỗi một đạo lôi hồ chỉ ngang ngửa cánh tay hắn, nhưng lại đủ sức đánh vỡ xương cốt Địch Cửu thành từng đoạn.
Không đợi Địch Cửu phản ứng, đợt thứ hai đã đánh xuống.
Tiếp tục như vậy thì chết là cái chắc, Địch Cửu bèn vội lấy Thái Cổ Lôi Thạch ra.
Sau khi hắn luyện thể thành công, đây là lần đầu tiên Địch Cửu phải dùng Thái Cổ để ngăn cản lôi kiếp.
Đợt thứ hai và đợt thứ ba tổng cộng có mười tám đạo, mỗi một đạo đều đánh thẳng vào Thái Cổ Lôi Thạch.
Không biết viên đá này thuộc về thời đại nào, mà đạo lôi kiếp sau càng mạnh hơn đạo trước đều trực tiếp bị Lôi Thạch hút hết, chẳng tạo thành nửa điểm tổn thương cho Địch Cửu.
Địch Cửu vội vàng nuốt xuống mấy viên đan dược, tranh thủ dùng Pháp Tắc Thời Gian thúc đẩy chu thiên.
Trước khi đợt lôi kiếp tiếp theo hạ xuống, thương thế của hắn đã dần khôi phục, tiên nguyên cuồng bạo từ Tinh Không mạch lạc xông thẳng vào gông cùm xiềng xích Tiên Tôn tu vi.
"Rầm rầm rầm!"
Đợt lôi kiếp thứ tư, thứ năm và thứ sáu cùng lúc rơi xuống khiến sắc mặt Địch Cửu trầm xuống, cái này không chỉ là lôi kiếp hồ, trong đó còn xen lẫn một số lượng lớn lôi bộc. Đây là muốn đánh chết hắn mà.
Địch Cửu không tin việc này là vì hắn đạt được Thiểm Quang mà thành, trước đó đâu có kịch liệt như vậy. Khi ấy lôi kiếp chỉ đáng sợ hơn so với phần đa tu sĩ bình thường mà thôi, không đến mức đáng sợ như loại này, cứ như muốn lấy mạng hắn vậy.
Lôi kiếp và lôi bộc dày đặc không ngừng đánh lên Thái Cổ Lôi Thạch. Lúc bấy giờ, quanh thân viên đá được lôi quang vờn quanh, dường như dù bao nhiêu lôi hồ đánh xuống cũng bị Thái Cổ Lôi Thạch hấp thu bằng hết.
"Oanh!"
Đợt thứ bảy tiếp tục đánh xuống, việc khiến Địch Cửu phát điên là đợt này không đánh từ trên xuống đỉnh đầu mà lại đánh ngang hông hắn.
Địch Cửu vẫn chưa luyện hóa nên nào điều khiển được Thái Cổ Lôi Thạch, vậy nên toàn bộ lôi kiếp từ đợt thứ bảy này hắn hoàn toàn không đường tránh né.
"Răng rắc! Phốc!"
Thương thế vừa mới khôi phục của Địch Cửu lần nữa vỡ ra, xương cốt đứt gãy khiến hắn phun ra một đạo huyết tiễn, thế nhưng may mắn là đúng lúc ấy, Địch Cửu cũng vừa vặn bước vào Tiên Tôn chi cảnh.
Cùng lúc đó, thức hải hắn bỗng nóng lên, không ngừng mở rộng, thần niệm tăng trưởng lên phạm vi khá lớn.
"Ầm ầm!"
Đợt thứ tám và thứ chín đánh tới từ bốn phương tám hướng, dù Thái Cổ Lôi Thạch lợi hại tới đâu cũng không thể ngăn được toàn bộ.
Thiên Sa Đao bị Địch Cửu triệu hồi, ngay cả Đại Trụ Đỉnh cũng xuất hiện từ không trung.
"Rầm rầm rầm!"
Đông đảo lôi kiếp hồ bị Địch Cửu ngăn trở, chỉ có ba bốn đạo là vượt qua ngần ấy chướng ngại mà đánh thẳng lên người hắn.
Cũng may Địch Cửu đã bước vào cảnh giới Tiên Tôn, nhục thể của hắn vẫn chưa hỏng mất.
Hai đợt lôi kiếp qua đi, Thiên Sa Đao đã tấn cấp lên hàng Tiên khí cực phẩm, việc này khiến trong lòng Địch Cửu ít nhiều cũng được an ủi.
Chín đạo lôi kiếp tới nhanh mà đi cũng nhanh, tuy bầu trời hiện giờ đã trong xanh hơn nhưng tận thâm tâm Địch Cửu vẫn chưa hết bàng hoàng và sợ hãi vì việc mới rồi.
Đại đạo vô tình, thứ tu sĩ sợ nhất ngoài tâm ma vẫn là độ kiếp. Cho tới bây giờ, Địch Cửu vẫn nghĩ bản thân trải qua quá trình này vô cùng thoải mái. Vô luận lôi kiếp gì cũng không thể uy hiếp được tính mạng hắn.
Thế nhưng sự việc xảy ra hôm nay lại nói cho Địch Cửu biết, vượt qua được đa phần đều nhờ vào vận khí hắn lớn.
Hôm nay nếu không có Thái Cổ Lôi Thạch cùng mạch nguyên khí màu xanh giúp hắn bước vào Tiên Tôn chi cảnh trong thời gian ngắn, có lẽ tình trạng đã là lành ít dữ nhiều.
Nếu lôi kiếp không có quan hệ với tia đạo tắc thứ chín, vậy khả năng duy nhất là do quy tắc từ công pháp mà Địch Cửu tu luyện.
Hiện tại công pháp hắn tu luyện khác biệt vô cùng, xem như kinh mạch bị phong bế, Địch Cửu vẫn có thể tu luyện như thường, vì hắn vận chuyển được quy tắc chu thiên.
Rất có thể vì công pháp quá mức nghịch thiên nên kém chút nữa khiến hắn gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Bất kể thế nào, tranh thủ thời gian tăng lên thực lực của mình mới là việc hắn nên làm.
Mấy ngày sau, tu vi Địch Cửu đã vững chắc tại Tiên Tôn tầng hai.
Địch Cửu đứng lên thu dọn đồ đạc, thay đổi y phục rồi chuẩn bị lên đường.
Thiếu chút nữa hắn đã chết dưới lôi kiếp Tiên Tôn nhưng cũng không phải không có thu hoạch.
Thứ nhất, tu vi Địch Cửu đã tấn cấp đến Tiên Tôn tầng hai; thứ hai, Thiên Sa Đao cũng trở thành Tiên khí cực phẩm; thứ ba, thức hải của hắn lần nữa tấn cấp, thần niệm hiện tại tương đương với tiên niệm cấp mười.
Điều khiến hắn vui nhất chính là Đại Trụ Đỉnh, vốn dĩ Địch Cửu vẫn chưa có thời gian luyện hóa đan đỉnh này, không ngờ tại giây phút quyết định nó đã giúp hắn ngăn cản bốn đạo đợt lôi kiếp, gần bằng Thái Cổ Lôi Thạch luôn rồi.
Hiện tại hắn phải mau chóng luyện hóa Đại Trụ Đỉnh, xem như không dùng luyện đan thì nó vẫn là pháp khí phòng ngự đỉnh cấp.
Còn bốn trận kỳ Ngũ Hành kia nữa, nhất định hắn cũng phải tranh thủ luyện hóa mới được.