Thế giới thứ chín

Chương 465




“Bành!”

Hồng mang nổ tung thành vô số điểm sáng, Dịch Mãng Tiên Đế đang truyền tống ra ngoài thì đâm thẳng vào trên Cấm Không tiên trận, sau đó rơi phịch xuống trên mặt đất.

Địch Cửu không chờ Dịch Mãng Tiên Đế phản ứng, Thiên Sa Đao đã vẽ ra một đạo đao mang về phía gã.

Bản thân mình vận dụng Tiên Độn Phù cấp chín mà vẫn không thể rời khỏi, Dịch Mãng Tiên Đế há có thể không biết nơi đây đã bị bố trí Tỏa Không đại trận đỉnh cấp.

Thế nhưng Dịch Mãng Tiên Đế thật không nghĩ ra, vì sao mình lại không hề cảm ứng được dù là nửa cây trận kỳ? Hơn nữa muốn bố trí Tỏa Không đại trận, không chỉ yêu cầu trình độ Trận Đạo đỉnh cấp, mà còn cần đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc. Thế nhưng tu vi đối phương mới bao nhiêu lớn mà đã đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc? Dòng suy nghĩ của Dịch Mãng Tiên Đế ngừng lại tại đây, bởi vì Thiên Sa Đao đã bổ xuống.

Tuy Địch Cửu đứng rất gần, thời điểm xuất đao lại ngay lúc Dịch Mãng Tiên Đế bị Tỏa Không tiên trận chụp được, bất quá đối với Dịch Mãng Tiên Đế, tốc độ xuất đao như vậy vẫn là quá chậm.

Dịch Mãng nhanh chóng tế một cái Linh Lung Tháp màu vàng đất ra, Linh Lung Tháp chớp mắt hóa lớn đến hơn mười trượng, bay về phía Thiên Sa Đao.

“Oanh!”

Địch Cửu cảm giác được Thiên Sa Đao sắp mất khống chế, trong tháp quét ra một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, dường như muốn xé rách lĩnh vực của Địch Cửu, muốn cuốn lấy hắn vào trong đó.

Địch Cửu vội vàng khu động một đạo pháp tắc trận kỳ, phòng ngự đại trận cấp chín được khởi động, ngăn cản lực lượng của Linh Lung Tháp, giúp Địch Cửu thoát khỏi tai họa.

Sau lưng Địch Cửu chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, bề ngoài thì có vẻ hắn chiếm thế chủ động, trên thực tế, vừa rồi hắn xém chút đã bị Linh Lung Tháp xử lý.

Sở dĩ Địch Cửu còn đứng được ở đây, đầu tiên là bởi vì vùng không gian này vốn được Khốn Sát tiên trận cấp chín của hắn bao lại, khiến tốc độ của Linh Lung Tháp chậm chạp hơn bình thường nhiều, giúp Địch Cửu có cơ hội tế ra Phòng Ngự Trận. Thứ hai là bởi vì một đao vừa rồi bổ ra thần thông pháp tắc trên Linh Lung Tháp, khiến Linh Lung Tháp hết sạch sức lực.

Bất luận một Tiên Đế nào cũng không phải loại dễ trêu. Nếu Dịch Mãng không chủ quan thì Địch Cửu đã chẳng có quả ngon để ăn.

Trải qua lần nguy cấp mới rồi, Địch Cửu bèn cẩn thận hơn rất nhiều, Phòng Ngự tiên trận luôn luôn sẵn sàng, Giảo Sát tiên trận cấp chín cũng đã được khởi động.

Trong lúc Địch Cửu toát mồ hôi lạnh, Dịch Mãng bên kia cũng đang vô cùng rung động.

Chiêu vừa rồi của gã đã tính tới hiệu quả Khốn Sát Trận, dù bị Khốn Sát Trận vây khốn, tốc độ giảm xuống cả chục lần thì Linh Lung Tháp vẫn thừa sức xử lý Địch Cửu.

Thế nhưng kết quả là Địch Cửu lại chẳng gặp phải hề hấn gì, một đao vừa rồi quả thật đáng sợ, vậy mà bổ vào trên thần thông pháp tắc của gã, đây là thần thông Đao Đạo ư?

Càng làm cho trong lòng Dịch Mãng kinh hoảng chính là Địch Cửu không chỉ bố trí Khốn Sát tiên trận cấp chín, Tỏa Không tiên trận cấp chín, mà còn có cả một cái Phòng Ngự tiên trận cấp chín.

Gã hoàn toàn chẳng phát hiện được một cái nào trong số này, trình độ Trận Đạo của đối phương rốt cuộc mạnh đến cỡ nào...

Dịch Mãng vừa mới nghĩ tới đây, chợt cảm giác không gian chung quanh lần nữa biến đổi, khí tức giảo sát đáng sợ truyền tới, kèm theo cả mùi vị của tử vong.

Không tốt, thế mà còn có cả Giảo Sát tiên trận cấp chín.

Nếu như biết dựng thẳng ngón giữa, Dịch Mãng chắc chắn đã dựng hết ngón giữa lên. Tên biến thái bố trí đến tận bốn cái tiên trận cấp chín. Một cái khốn, một cái sát, một cái phòng ngừa mình đào tẩu, còn có một cái phòng ngừa mình công kích. Phát huy Trận Đạo đến mức tận cùng như vậy, tên Địch Cửu này quả thật là vô tiền khoáng hậu.

“Phốc phốc!”

Giảo Sát tiên trận được tế ra, từng đạo huyết vụ nồng đậm phóng lên.

Dịch Mãng cường đại đến đâu thì cũng vô pháp phá vỡ nhiều tiên trận cấp chín trong khoảng thời gian ngắn, huống chi Địch Cửu còn thỉnh thoảng tặng kèm gã một đao chí mạng.

“Răng rắc!”

Một đao của Địch Cửu vừa chém rụng hai chân Dịch Mãng, Dịch Mãng thở dài, gã biết đại thế đã mất, trừ phi Địch Cửu giơ cao đánh khẽ, bằng không hôm nay gã nhất định sẽ nối gót theo Dạ Hy.

- Địch Cửu, ta nhận thua, bất quá ta có mấy lời muốn nói.

Dịch Mãng từ bỏ ý định tiếp tục oanh phá đại trận.

Nếu là tiên trận bình thường, trải qua thời gian dài như vậy, kiểu gì Dịch Mãng cũng sẽ nhận ra được trận cơ ở nơi nào, thế nhưng hiện giờ toàn thân gã đã trọng thương mà còn chưa tìm thấy cọng lông của trận tâm, tiếp tục nữa cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.

- Được.

Địch Cửu ngoài miệng nói đuọc, Thiên Sa Đao trái lại chưa hề ngừng, nhanh chóng chém rớt một cách tay của Dịch Mãng Tiên Đế, đồng thời hắn tiện tay tạo dựng ra mấy đạo pháp tắc trận kỳ mới, khóa chặt gã trong Khốn Sát tiên trận cấp chín.

Dịch Mãng chẳng thèm bận tâm đến cánh tay bị chặt của mình, chỉ bận tâm hỏi hắn mấy vấn đề:

- Trận Đạo của ngươi rốt cuộc là đẳng cấp gì? Vì sao ta không hề cảm nhận được bất cứ trận kỳ nào?

Địch Cửu đi đến bên cạnh Dịch Mãng, đưa tay đập vào mi tâm gã, phong bế hết thảy kinh mạch và thức hải, rồi mới lạnh lùng trả lời:

- Trận kỳ của ta mà loại như ngươi đòi cảm nhận được sao?

Nếu như sự hối hận có thể bao phủ Tứ Phương tiên lục thì mức độ hối hận của Dịch Mãng Tiên Đế sớm đã che mất toàn bộ tinh không. Gã không nên tham luyến một chút xíu thời gian kia.

Chỉ vì tham luyến một chút xíu thời gian thu thập Tiên giới khí vận mà Dịch Mãng để Địch Cửu bố trí rất nhiều đại trận vô hình đáng sợ. Ngoại trừ một đao có thể bổ thần thông ra thì thực lực của Địch Cửu chẳng đáng nhắc tới, tuy nhiên những đại trận vô hình này mới là trí mạng.

Địch Cửu đeo lại Thiên Sa Đao lên lưng, dự định thu Tứ Phương Thần Đỉnh vào Chân Linh thế giới.

Thế nhưng hắn lập tức phát hiện, Chân Linh thế giới của mình thu không nổi Tứ Phương Thần Đỉnh. Bởi vì cấp bậc Chân Linh thế giới quá thấp, trong Tứ Phương Thần Đỉnh lại có hơn phân nửa khí vận của Tiên giới. Loại bảo vật đẳng cấp này không phải một cái Chân Linh thế giới bình thường có thể chứa nổi.

Địch Cửu dứt khoát mặc kệ Tứ Phương Thần Đỉnh, lần nữa đi đến trước mặt Dịch Mãng Tiên Đế:

- Lão tặc nhà ngươi còn không bằng cặn bã. Vì tư lợi bản thân mà ngươi tước đoạt Tứ Phương Thần Đỉnh, còn muốn nuốt sạch khí vận Tứ Phương tiên lục, để loại súc sinh như ngươi còn sống, chẳng lẽ không lãng phí nguyên khí vũ trụ sao?

Dịch Mãng Tiên Đế tỉnh táo lại, hít vào một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình, nhẹ nhàng nói:

- Địch đạo hữu, ta thu thập Tiên giới khí vận không phải vì bản thân. Ngươi hẳn phải biết, hiện tại tứ đại tiên lục không cách nào phi thăng tới giới vực cao hơn, ta thu thập Tiên giới khí vận chỉ vì muốn mở ra thông đạo phi thăng mà thôi.

- Làm sao ngươi biết?

Địch Cửu theo bản năng hỏi một câu.

Dịch Mãng Tiên Đế tận lực nói thật chậm rãi:

- Ta tình cờ lấy được phi thăng ấn ký do thượng giới truyền lại, chỉ cần góp nhặt khí vận một giới thì có thể câu thông thượng giới để phi thăng.

“Bốp!”

Địch Cửu tát thẳng tay, làm biến dạng nửa bên mặt của Dịch Mãng Tiên Đế, hắn quát lớn:

- Rác rưởi! Vì phi thăng mà muốn hủy đi một giới, muốn hủy đi ức vạn sinh mệnh? Ngươi ích kỷ một lần thì cũng thôi đi, gia gia ngươi thật vất vả tìm được nơi Tiên giới khí vận phát nguyên mới, sắp sửa khôi phục được Tiên giới thì thứ rác rưởi nhà ngươi lại còn dám đến thu thập lần nữa. Ngươi nói ta nên báo đáp loại rác rưởi nhà ngươi thế nào đây?

Dịch Mãng tỉnh táo trả lời Địch Cửu:

- Thiên phú của Địch đạo hữu rất cao, tốc độ tu luyện khẳng định vô cùng nhanh, ta tin tưởng không lâu nữa ngươi cũng sẽ bước vào Tiên Đế đỉnh phong giống như ta. Đến lúc đó, ngươi cũng sẽ muốn phi thăng đến giới vực cao hơn. Ta đảm bảo với ngươi, muốn phi thăng tới giới diện cao hơn, nhất định phải thu thập khí vận một giới. Trước đó dù ta tìm được Tứ Phương Thần Đỉnh, góp nhặt phần lớn khí vận Tứ Phương tiên lục, thế nhưng vẫn không đủ một giới, cho nên mới đến thu thập một lần nữa.

Nếu ngươi nguyện ý hợp tác, ta có thể giao Tứ Phương Thần Đỉnh cho ngươi khống chế. Chỉ cần sau khi ngươi góp nhặt tất cả khí vận của Tứ Phương tiên lục, có thể mang ta cùng phi thăng là được. Ngươi giết ta chỉ đổi được thoải mái nhất thời mà thực tế chẳng hề có chỗ nào tốt.

Địch Cửu đang muốn tiếp tục động thủ, nghe vậy chợt giật mình, giọng điệu hoà hoãn lại:

- Người cho ngươi ấn ký kia là ai? Chỗ nào có thể phi thăng?

Dịch Mãng thấy Địch Cửu đã thay đổi thái độ thì trong lòng thở dài, gã biết mình đã chẳng còn cách nào sống sót được nữa.

Nếu nhất định phải chết, vậy Dịch Mãng Tiên Đế dứt khoát ngậm miệng không đáp.

Địch Cửu từ tốn thuyết phục:

- Ngươi trả lời, ta sẽ dùng một mồi lửa thiêu rụi ngươi. Còn nếu lựa chọn không đáp, sau khi sưu hồn xong, ta sẽ dùng Đạo Hỏa thiêu đốt ngươi 999 năm, ngươi tự lựa chọn đi.

- Kẻ đó gọi là Khương Đại, địa điểm phi thăng ở trong ngọc giản trong giới chỉ của ta.

Không chờ Địch Cửu nói lần thứ hai, Dịch Mãng Tiên Đế đã thành khẩn khai báo.

Địch Cửu hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi rất thông minh, mặc dù kết quả vẫn là chết, tuy nhiên không phải chịu dằn vặt.

- Có thể xem trên phương diện ta không hề giấu diếm điều gì mà để cho ta có cơ hội luân hồi được không?

Dịch Mãng Tiên Đế mỏi mắt nhìn Địch Cửu, đây yêu cầu duy nhất của gã.

Địch Cửu phất tay, giới chỉ của Dịch Mãng liền rơi vào trong tay hắn, sau đó hắn mới khinh miệt trả lời:

- Loại rác rưởi như ngươi mà còn muốn luân hồi? Chớ suy nghĩ quá nhiều.

Nương theo một chữ cuối cùng thốt lên, Địch Cửu đưa tay phóng ra một đạo hỏa diễm.

Dịch Mãng không phải cường giả luyện thể, dưới uy lực của Tiên Diễm cấp chín, gã chỉ kiên trì được mấy hơi thở rồi nhanh chóng biến thành tro bụi, thần hồn câu diệt.