"Oanh!"
Chỉ vẻn vẹn một đao, Địch Cửu đã xé rách hộ trận của Tinh Không phụ thành.
- Ai dám phá hộ trận tiên thành của ta?
Một thanh âm tức giận truyền đến, ngay sau đó, một nam tử áo bào xám giận dữ bước ra.
- Là Thành chủ Địch Cửu a...
Mười mấy tu sĩ bên trong phụ thành nhanh chóng nhận ra Địch Cửu, chuôi đao của hắn thật quá mức chói mắt, ai cũng có thể nhận biết.
Việc Địch Cửu công kích hộ trận phụ thành, hết thảy mọi người trong Tinh Không Tiên Thành đều cảm giác được. Đám người Cù Đồng, Tịnh Lạc Ôn... cũng lập tức đi qua xem xét.
- Ngươi là Địch Cửu?
Nghe mấy tu sĩ bên người kinh hô, nam tử mặc hôi bào* mới ngạc nhiên hỏi một câu. Dựa theo lý giải của y, trình độ trận đạo của Địch Cửu không tệ, tuy nhiên vì tu vi có hạn nên dù kiến thức trận pháp có giỏi thế nào hẳn cũng đâu thể một đao liền xé rách hộ trận y dựng lên.
(Hôi bào: áo bào xám)
Căn bản không chờ Địch Cửu trả lời, hôi bào liền nhìn thấy Tứ Phương Thần Đỉnh được Địch Cửu đặt một bên, ngay lập tức y chấn kinh hô lên:
- Đại nhân, là Tứ Phương Thần Đỉnh...
- Nguyên lai chỉ là cái khôi lỗi.
Ngay cả hỏi Địch Cửu cũng chẳng thèm hỏi, hắn sải bước về phía trước, bổ Thiên Sa Đao xuống.
Dưới một đao này, không gian chớp mắt ngưng đọng, thời điểm hôi bào cảm nhận được nguy hiểm thì không gian thuộc quyền sở hữu của y đã bị đông cứng, khiến hôi bào chẳng thể nào tránh né.
- Cường giả cấp bậc Tiên Đế...
Nam tử áo xám vừa nghĩ tới sáu chữ kia liền hiểu rõ thân phận thật sự của Địch Cửu, hắn chưa đột phá Tiên Đế, có điều một đao của hắn chứa đựng Pháp Tắc Thời Gian. Khi Địch Cửu khai đao, trong phút chốc thời gian đã ngừng lại.
"Phốc!"
Huyết quang nổ tung, y chưa kịp làm gì thì đã bị Địch Cửu giết chết.
Bọn người Cù Đồng vừa ra khỏi Tinh Không Tiên Thành liền thấy chỉ với vẻn vẹn một đao, Địch Cửu đã tiêu diệt cường giả Tiên Vương hậu kỳ.
Thật mạnh!
Phủ chủ Đàm Mạch của Cực Nguyên Tiên Phủ theo bản năng rùng mình một cái.
Năm đó, thời điểm Địch Cửu rời đi Tinh Không Tiên Thành chỉ vẻn vẹn là một Kim Tiên bé nhỏ, mới qua bao nhiêu năm, hiện tại hắn dùng một đao đã có thể dễ dàng bổ đôi Tiên Vương hậu kỳ.
Trước đó ông cứ nghĩ Địch Cửu chỉ mạnh hơn mình về trận đạo, hiện tại Đàm Mạch hiểu rõ thực lực Tiên Vương sơ kỳ của ông đứng trước mặt Địch Cửu căn bản chẳng đáng chú ý.
- Thành chủ, người đột phá Tiên Tôn rồi?
Cù Đồng là người đầu tiên kích động hỏi.
Nghe thấy thế, Địch Cửu cười đáp:
- Vẫn chưa, ta chuẩn bị khôi phục khí vận Tiên giới, đến lúc đó các đại Tông chủ phải rời khỏi thành, Tinh Không phải dựa vào ngươi chèo chống đấy.
Cù Đồng nghe vậy liền vỗ ngực cam đoan:
- Thành chủ yên tâm, ta sẽ cố gắng hỗ trợ người hết mình.
Hiện tại trong Tinh Không Tiên Thành, tuy Địch Cửu có rất nhiều thuộc hạ, thế nhưng tu sĩ khiến hắn thưởng thức nhất không ai khác ngoài Cù Đồng. Chỉ có giao Tinh Không Tiên Thành cho Cù Đồng, Địch Cửu mới an lòng.
Lúc đầu, thấy Địch Cửu chém chết Tiên Vương hậu kỳ, mấy tu sĩ kia còn kinh sợ, nhưng ngay sau đó liền bị lời nói từ hắn dời đi lực chú ý.
Trông thấy Tứ Phương Thần Đỉnh, Tịnh Lạc Ôn nhịn không được mà nhìn chằm chằm Địch Cửu, bà run giọng kêu lên:
- Đây là Tứ Phương Thần Đỉnh?
Sở dĩ Tứ Phương tiên lục tiến vào Thời kỳ hoàng hôn cũng vì Thần Đỉnh trấn áp khí vận bị kẻ xấu cướp đi, không chỉ vậy, theo sự biến mất của Tứ Phương Thần Đỉnh, khí vận Tiên Giới cũng vì vậy mà mất dần từng chút một.
Hiện tại Địch Cửu mang Tứ Phương Thần Đỉnh trở về, việc này đã khiến Tịnh Môn chủ chấn kinh!
Không chỉ Tịnh Lạc Ôn, những tu sĩ còn lại cũng nhanh chóng nhận ra Tứ Phương Thần Đỉnh.
Mọi người kích động đến mức run rẩy không ngừng.
Tứ Phương Thần Đỉnh trở về, có phải Tiên giới sẽ khôi phục như cũ không?
- Thành chủ, đây đúng là Tứ Phương Thần Đỉnh?
Cù Đồng và Nhan Tiêu Sa run rẩy hô lên.
Địch Cửu ôm quyền, cao giọng đáp:
- Các vị đạo hữu, thời điểm ta đến Tứ Phương tiên lục thật không tin được một tiên lục thế này lại lâm vào thời kỳ hoàng hôn, khí tức không ngừng tiêu sát, việc này khiến ta vô cùng thất vọng và khổ sở. Vạn dặm Tiên giới chẳng có một bóng người, bạch cốt lại đầy đất, khắp nơi hoang vu.
Về sau ta mới biết nguyên nhân là do tông môn rác rưởi Dịch Vận kia gây ra. Tên tông chủ cặn bã Dịch Mãng đã lấy đi Tứ Phương Thần Đỉnh dùng trấn áp khí vận, khiến khí vận biến mất khỏi Tứ Phương, vì thế Tiên giới chúng ta mới lâm vào hoàng hôn chi cảnh.
Dưới sự hiệp trợ của đạo hữu Cù Đồng, ta may mắn tìm ra Thiên Trúc Hà. Nhờ thế ta mới lập chí khôi phục Tiên giới, lập nên Tinh Không Tiên Thành, tụ lại khí vận bị đánh cắp, giúp Tứ Phương tiên lục lần nữa trở thành sự tồn tại không thể xóa nhòa trong vũ trụ, hậu thế chúng ta cũng có chỗ mà đặt chân.
Sau khi kiến lập nên Tinh Không Tiên Thành, ta đã đi tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, khi ấy ta liền phát hiện tại Tứ đại tiên lục, chỉ duy nhất Tứ Phương là bị rút mất khí vận, lâm vào hoàng hôn, ba tiên lục còn lại vẫn phát triển mạnh mẽ, chẳng chút tổn hao nào.
Nghe tới đây, trong đám người truyền đến một hồi âm thanh thổn thức, rất nhiều tu sĩ nhận biết Dịch Vận Tiên Tông đều cực kỳ tức giận.
Tại Tứ Phương tiên lục, tất cả đều xem Dịch Vận Tiên Tông là tông môn soi sáng, tông môn này nhận được sự ủng hộ của đông đảo tu sĩ.
Kết quả Tông chủ Dịch Mãng kia vậy mà cướp đoạt bảo vật trấn áp tiên lục, đánh cắp Thần Đỉnh duy trì khí vận, khiến ngàn vạn tu sĩ chết không có chỗ chôn, để kẻ đến sau không còn nơi náu thân. Nói tông môn này là thứ rác rưởi thật sự chẳng có có nửa điểm quá lời.
Địch Cửu khẽ hắng giọng rồi tiếp tục nói:
- Ta đi tìm hiểu một đoạn thời gian trong tinh không, sau đó trở về Tứ Phương tiên lục. Bởi vì ta lấy được hai viên trận kỳ không tệ, ta dự tính sẽ sử dụng hai viên trận kỳ này giúp khí vận Tứ Phương ngưng tụ nhanh hơn một chút.
Nhưng khiến ta không ngờ là tên rác rưởi Dịch Mãng lần nữa quay trở lại Tứ Phương, muốn tước đoạt toàn bộ khí vận mà khó khăn lắm ta mới ngưng tụ được. Khiến sinh cơ vừa mới hình thành của Tứ Phương xém chút nữa lâm vào cảnh hủy diệt…
Nghe Địch Cửu nói đến đây, rốt cuộc mọi người không nhịn được nữa, có vài người bất mãn hô to:
- Giết tên súc sinh Dịch Mãng đó đi.
Vô số tu sĩ khác tức giận gào lên, dù biết có khả năng rất lớn Dịch Mãng đã bị Địch Cửu hạ sát, họ vẫn không nhịn được mà đồng loạt bày tỏ sự tức giận của mình.
Địch Cửu khoát tay chặn lại, tất cả tu sĩ tụ tập ở chỗ này nhanh chóng an tĩnh.
Hắn cao giọng nói:
- Mọi người nói không sai, ta đã giết Dịch Mãng, đoạt lại Tứ Phương Thần Đỉnh cùng khí vận Tiên giới...
Nghe đến đây, sự kích động của mọi người đã khó mà ngăn nổi. Hàng chục tu sĩ nhịn không được quỳ rạp xuống đất, Tứ Phương Thần Đỉnh trở về, có phải khí vận, Tiên giới sẽ khôi phục bộ dáng nên có, họ có thể tùy ý hành tẩu, tùy ý tu luyện mà không bị bó buộc ở mỗi Tinh Không Tiên Thành?
Tinh Không Tiên Thành, có lẽ là tòa tiên thành duy nhất trên Tiên giới giúp tu sĩ có thể sinh hoạt được như bình thường, tuy là may mắn trong may mắn, thế nhưng mọi người vẫn muốn có nơi rộng rãi hơn để hành tẩu và tu luyện, đã là Tiên Nhân, có ai mà muốn mấy trăm năm dài dằng dẵng đều bị vây bên trong một tòa thành.
Từ hơn chục người quỳ trên mặt đất đến mấy trăm người, cuối cùng cơ hồ tất cả tu sĩ đều kích động quỳ xuống.
Bọn họ khát vọng được sống tại Tiên giới chân chính chứ không phải Thời kỳ hoàng hôn, cũng chẳng phải thành thị nhỏ nhoi như Tinh Không Tiên Thành.
Vô luận là tiên hay người, cả hai đều hi vọng có gia viên thuộc về mình, đạo lý này sẽ không vì dịch chuyển không gian mà thay đổi.
Chờ sự kích động của bọn họ qua đi, thời điểm mọi người tỉnh táo lại, Địch Cửu lần nữa lên tiếng:
- Các vị đạo hữu, ta sẽ đem Tứ Phương Thần Đỉnh trở về Tứ Phương tiên lục, trấn áp Tiên giới khí vận, khiến Tứ Phương tiên lục trở thành một sự tồn tại vĩnh hằng!
- Tứ phương vĩnh hằng, Địch thành chủ vĩnh hằng!
Những lời này của Địch Cửu khiến danh vọng mang tên hắn thành sự tồn tại độc nhất trong thâm tâm của bất kỳ người nào.
Vô số thanh âm reo hò vang lên, đây là sự tôn kính xuất phát từ nơi sâu nhất trong nội tâm!
Nếu đổi thành một tu sĩ ích kỷ nào đó, sau khi đạt được Thần Đỉnh, chỉ sợ việc đầu tiên gã ta nghĩ tới là bỏ chạy càng xa càng tốt.
Dù sao Tứ Phương đã lâm vào Thời kỳ hoàng hôn, việc đạt được Thần Đỉnh là cơ duyên vô thượng, gã há có thể trả Thần Đỉnh về?
Nhưng may mắn gặp phải Địch Cửu, loại bảo vật như Thần Đỉnh mới được trả về, việc này khiến mọi người càng thêm tôn kính hắn hơn.
- Các vị đạo hữu, sau khi ta đem Tứ Phương Thần Đỉnh về, Tứ Phương tiên lục sẽ mau chóng khôi phục, trở nên hưng thịnh như cũ. Ta không hy vọng vì vậy mà mọi người không còn giữ được thái độ và lề lối như trước đây, gặp lợi quên nghĩa, lâm vào trong vô tận hủy diệt và giết chóc. Rất có thể mọi người là những tu sĩ cuối cùng của Tứ Phương, đây là gốc rễ cho việc Tiên giới khôi phục. Tứ Phương phải khôi phục bộ dáng trước đây, tiếp tục hiển lộ tài năng trong vũ trụ bao la này, chứ đừng vì tư lợi của chúng ta mà lần nữa lâm vào thời kỳ hoàng hôn.
Địch Cửu lớn tiếng nói.
Từng đợt âm thanh hưởng ứng vang lên, mọi người nhiệt liệt đồng ý với lời khuyên của Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu hiểu rõ, đừng nhìn hiện tại những người này nhiệt tình hưởng ứng, trên thực tế mấy lời hắn nói chẳng có bao nhiêu hiệu quả.
Thứ khiến họ cảm động chính là việc Địch Cửu trả lại Tứ Phương Thần Đỉnh cho Tứ Phương tiên lục. Thời gian dài, đoán chừng đám người này cũng chẳng còn nhớ.
Bất quá dù sao có còn hơn không, còn việc làm cách nào để Thần Đỉnh lần nữa trấn áp khí vận thì Địch Cửu không chút lo lắng.
Tuy hắn không biết trước đó Thần Đỉnh trấn áp khí vận bằng cách nào hay dựa vào đâu mà Dịch Mãng đoạt được nó, nhưng Địch Cửu không chỉ bố trí trận pháp bảo vệ Thần Đỉnh, hắn dự định sẽ dùng trận kỳ từ cơ sở pháp tắc dung nhập Thần Đỉnh vào hư không của tiên lục.
Xem như ngày nào đó có người thành công luyện hóa Tứ Phương tiên lục cũng đừng hòng lấy đi Thần Đỉnh. Trừ phi người kia cũng giống như Địch Cửu, sở hữu được tia đạo tắc thứ chín.