Vừa thấy được thực trạng tại trận tâm Thiên Trúc Hà, sắc mặt Địch Cửu lập tức trầm xuống.
Đại trận Ngũ Hành hắn bố trí vẫn còn nguyên như cũ, nhưng khí vận tại trận tâm Ly Địa Diễm Quang Kỳ thì đang bị rút đi chứ không trở về với quỹ đạo của Tiên giới.
Nói cách khác, sở dĩ trận kỳ này còn chưa bị cướp đoạt là vì có người muốn mượn nhờ Ngũ Hành Kỳ trấn áp khí vận tại đây rồi âm thầm thu lấy.
Nếu không phải Thiên Trúc Hà là nơi phát nguyên khí vận thứ hai thì chắc chắn trận kỳ đã sớm bị lấy mất.
Là chuyện khác thì có lẽ Địch Cửu còn nhịn được, thế nhưng chứng kiến cảnh tượng trước mặt, hắn tức đến mức hai tay đều phát run.
Tên súc sinh này đúng là ích kỷ, so với gã Tiên Đế cướp đoạt pháp bảo Tứ Phương Đỉnh Dịch Mãng của Tứ Phương tiên lục thậm chí còn ác hơn.
Địch Cửu có thể nhẹ nhàng ngăn cản đối phương rút đi khí vận Tiên giới, thế nhưng hắn không chọn cách này. Không hạ sát được tên khốn kiếp kia, trong lòng Địch Cửu sẽ cực kỳ khó chịu.
Địch Cửu thẩm thấu thêm một đạo thần niệm vào trong Ly Địa Diễm Quang Kỳ, sau đó dựa vào phương hướng di chuyển của vận khí mà rời khỏi tiên thành.
...
Địch Cửu đi chưa được bao xa đã tìm được vị trí tụ tập khí vận, kia là một sơn cốc khá hoang vu, ba mặt đều là vạch đá. Xem ra người nọ đã rút khí vận đến sơn cốc này. Tuy nhiên, Địch Cửu lại chẳng phát hiện được bất kỳ sự sống nào tại đây, cũng chẳng cảm nhận được nơi nào tụ tập khí vận Tiên giới.
Rất hiển nhiên người nọ rút khí vận đi là muốn tự mình dùng.
Nhân vật có thể rút khí vận từ trận pháp của Địch Cửu khẳng định bất phàm.
Hắn đừng bên ngoài hang động, chưa vội tiến vào. Hắn đoán đối phương có ít nhất một kiện pháp bảo ngang ngửa với Ngũ Hành trận kỳ.
Ngũ Hành trận kỳ là bảo vật Tiên Thiên đỉnh cấp, loại bảo vật này có thể trấn áp khí vận Tiên giới nhưng không thể tụ tập lại rồi chuyển đi. Thứ có thể rút khí vận ngưng tụ từ Thiên Trúc Hà rất có thể là một loại bảo vật dùng để chứa đựng.
Suy nghĩ thấu đáo xong, Địch Cửu liền nhanh chóng tạo dựng trận kỳ từ pháp tắc ở phía xa, sau đó mới lấy ra trận kỳ bố trí đại trận bình thường.
Hắn không cần nhìn cũng biết chính mình đánh không lại cường giả nọ. Dù có thể đánh ngang tay, Địch Cửu cũng không mạo hiểm đi kinh động đối phương.
Loại người này, hắn nhất định phải bắt cho bằng được, một khi để tên đó đào tẩu, Địch Cửu biết rất khó để mình tìm ra gã.
Trận kỳ Địch Cửu chuẩn bị bố trí là một Khốn Sát tiên trận cấp năm, trận kỳ có pháp tắc hắn bố trí là Khốn Sát tiên trận cấp chín. Trong lòng Địch Cửu hiểu rõ, khí vận bị rút ra sợ nhất là tình trạng đánh gãy, nếu gãy thêm lần nữa thì phiền phức vô cùng.
Cho nên, chỉ cần Khốn Sát Trận của hắn không có uy hiếp với đối phương, Địch Cửu khẳng định gã ta sẽ không xem trọng hắn.
Nói cách khác, Địch Cửu không chủ động xuất thủ, đối phương sẽ lờ đi trận pháp, càng không ra tay với hắn.
Vị Tiên Đế này có thể rút đi Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ và mượn nhờ pháp bảo rút đi Ly Địa Diễm Quang Kỳ trấn áp khí vận, vậy gã tuyệt đối là một cao thủ Trận Đạo, Địch Cửu đoán cấp bậc đối phương ít nhất là Tiên Trận Vương cấp bảy.
Một cao thủ Trận Đạo cộng với việc tu vi gã rất có thể là Tiên Đế, đối mặt với loại tồn tại không có chút uy hiếp nào như địch Cửu, há sẽ để ý Khốn Sát tiên trận cấp năm mà hắn bố trí?
Địch Cửu vừa bố trí trận kỳ pháp tắc xong, một đạo thần niệm liền quét tới. Xem ra đối phương biết hắn tới rồi, còn biết hắn đang bố trí Khốn Sát tiên trận nữa.
Quả nhiên, đúng như Địch Cửu dự liệu, đối phương không động thủ, người ta chẳng thèm nhìn vào mắt Khốn Sát tiên trận nhỏ nhoi của hắn. Người này đang chờ Địch Cửu chủ động ra tay, sau đó thuận tiện chụp chết hắn.
Bố trí tốt cấp chín Khốn Sát tiên trận xong, Địch Cửu vẫn không dừng tay, hắn tiếp tục bố trí thêm Giảo Sát tiên trận cấp chín, Tỏa Không tiên trận cấp chín, Phòng Ngự tiên trận cấp chín...
Phòng Ngự Trận này Địch Cửu bố trí cho hắn dùng, lão Chủng không ở bên người, hắn sẽ không đem cái mạng nhỏ của mình dâng lên cho tên khốn kia.
Khi bố trí trận kỳ pháp tắc vào trong tất cả tiên trận cấp chín xong, Khốn Sát tiên trận cấp năm của hắn rốt cục đã miễn cưỡng hoàn thành.
Lúc này, Địch Cửu đi vào hẻm núi, ném một viên trận kỳ ra bên ngoài, giữa Khốn Sát tiên trận cấp năm liền xuất hiện một đầu thông đạo.
Khi Địch Cửu đi qua thông đạo, tiến vào chỗ sâu trong hẻm núi liền thấy một nam tử trung niên mặc áo tím, mặt vuông tai lớn, râu tóc rậm rạp đang ngồi trên một khối đá bạch ngọc. Thực lực người này quả nhiên là Tiên Đế, bàn về tu vi, chắc hẳn không dưới Giới Địch của Lôi Dương môn.
Bấy giờ, lơ lửng trước mặt gã là một đại đỉnh có bốn chân được đặt ngay ngắn. Dường như ở bốn phía đỉnh còn có đốm sáng màu vàng kim lơ lửng xung quanh, Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ cũng hững hờ tung bay phía trên đại đỉnh, điều khiển đốm sáng màu vàng rơi vào trong đó.
Địch Cửu hít một ngụm khí lạnh, hắn khẳng định chiếc đỉnh lớn đó chính là Tứ Phương Thần Đỉnh. Khó trách đối phương có thể rút khí vận được trấn áp dưới Thiên Trúc Hà, hóa ra do tên vướng bát đản này cầm Tứ Phương Thần Đỉnh tới đây, còn mượn nhờ Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ của hắn làm trung gian, rút mất khí vận Tiên giới.
Dù lúc này Địch Cửu đang đứng trước mặt nhưng gã áo tím vẫn không có ý dừng việc đang làm lại.
Thấy thế, Địch Cửu bèn xòe tay ra, Ly Địa Diễm Quang Kỳ vọt ra từ trong Tinh Không Tiên Thành rồi rơi xuống tay hắn.
Thời điểm Địch Cửu lấy Ly Địa Diễm Quang Kỳ rồi tách ấn ký thần niệm của mình ra thì Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ cũng chấn động dữ dội một hồi rồi thẳng tắp rơi xuống.
Khí vận được trận kỳ rút ra cứ thế biến mất tăm.
Bấy giờ, rốt cuộc nam tử áo tím cũng ngừng động tác đang làm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu, âm điệu mang theo sát khí vang lên:
- Chỉ là một tên Tiên Vương sâu kiến cũng dám đánh gãy chuyện tốt của bản đế, ngươi muốn chết à?
Sát cơ trong mắt Địch Cửu cũng tràn đầy, hắn lạnh lùng đáp lại:
- Dịch Mãng, ta thật sự không hiểu thứ rác rưởi gì có thể dưỡng thành một tên bỉ ổi như ngươi. Trước đó ta từng tiêu diệt một cái tông môn có tên buồn nôn là Dịch Vận Tiên Tông, ta tưởng ngươi trốn ở cái xó xỉnh nào đó tìm chết rồi, không ngờ lưới trời tuy thưa mà khó thoát, ngươi vẫn còn sống, chờ ta tự tay xử lý.
- Ha ha, quả nhiên là tên sâu bọ nhà ngươi, ngươi đúng thật không biết sợ là gì.
Dịch Mãng Tiên Đế cười ha hả một tràng, sát khí quanh thân tỏa ra xung quanh, ngay cả đứng lên gã cũng lười, chỉ giơ tay lên chộp về phía Địch Cửu. Lĩnh vực Tiên Đế theo tiên nguyên thủ ấn cấp tốc khuếch tán trong không gian.
Chỉ với Khốn Sát tiên trận cấp năm cũng muốn vây khốn Dịch Mãng Tiên Đế gã?
Đúng là không biết chữ chết viết thế nào.
"Răng rắc!"
Dưới một chưởng kia, đại trận của Địch Cửu trực tiếp bị phá tan tành.
"Răng rắc!"
Tay Dịch Mãng trống rỗng, thế mà gã không bắt được Địch Cửu.
Này sao có thể?
Không đúng, Dịch Mãng Tiên Đế lập tức phát hiện có chỗ bất thường, gã đột ngột đứng lên. Không đợi Dịch Mãng kịp suy nghĩ, sát cơ kinh khủng lập tức ào tới.
Giờ khắc đó, không chỉ là không gian chung quanh đã vụt khỏi tầm kiểm soát của gã, mà thậm chí thần niệm của Dịch Mãng cũng không ngừng bị áp súc.
- Đây là đại trận gì?
Sắc mặt Dịch Mãng thay đổi, trên đời này có trận pháp nào gã chưa từng kinh qua? Thế nhưng đại trận trước mắt lại khác hẳn.
Đây không phải Khốn Sát tiên trận cấp chín, Dịch Mãng là Tiên Trận Tôn cấp tám đỉnh phong, đúng là tiên trận cấp chín rất mạnh nhưng muốn vây khốn Tiên Đế như gã vẫn còn kém xa lắm.
Mà bây giờ trước mắt Dịch Mãng không có gì khác ngoài Khốn Sát tiên trận cấp chín, thế nhưng gã lại chẳng thấy được trận cơ hay trận kỳ ở chỗ nào.
Sát mang vẫn đang không ngừng tung hoành trong không gian. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, trên người gã đã có thêm mấy vết thương đổ máu.
Dịch Mãng không phải cường giả luyện thể, khi mà ngay cả việc xác định kẻ địch đang ở đâu cũng như thứ vây khốn mình là gì, gã cũng không làm được, thì ngoài trốn ra chẳng có cách gì tốt hơn.
Dịch Mãng đưa tay tính cuốn lấy Tứ Phương Đỉnh, nhưng lập tức gã phát hiện Tứ Phương Thần Đỉnh đã bị khốn trụ bởi loại đại trận lạ lùng kia rồi.
Không chỉ vậy, mối ràng buộc giữa Dịch Mãng và Tứ Phương Thần Đỉnh đang biến mất với tốc độ chóng mặt, tựa hồ trong không gian có thêm một loại quy tắc mới, loại quy tắc này cản trở gã triệu hồi Tứ Phương Thần Đỉnh.
Tứ Phương Thần Đỉnh là bảo vật quý giá nhất của gã, trong cơn tức giận Dịch Mãng Tiên Đế điên cuồng đấm ra một quyền khiến không gian chung quanh rung động dữ dội, thế nhưng đáp lại gã chính là vô số sát nhận.
"Phốc phốc!"
Huyết vụ tung hoành, thân thể Dịch Mãng lại có nhiều thêm mấy đạo vết thương.
Hối hận! Lúc này trong lòng Dịch Mãng chỉ có hai chữ hối hận. Trên lý thuyết, Tứ Phương tiên lục là nơi đã sắp tận diệt, căn bản không thể có Tiên Đế. Mà trước đó gã đã điều tra rõ ràng, gia hỏa thành lập Tinh Không chỉ là Kim Tiên nho nhỏ mà thôi.
Một Kim Tiên sâu kiến lại khiến Dịch Mãng gã bị thương, còn đối phương thì lông tóc vô thương, ngay cả xác định được vị trí kẻ địch mà gã cũng làm không được.
- Dừng tay, hẳn ngươi cũng biết, bản đế tùy thời có thể lấy Tứ Phương Thần Đỉnh đi. Chỉ cần ngươi trả lại Thần Đỉnh cho ta, ta cam đoan sẽ không rút khí vận nơi này nữa, lập tức rời khỏi Tứ Phương tiên lục.
Dịch Mãng Tiên Đế hô to, cố gắng đè nén nội tâm sợ hãi cùng sự phẫn nộ trong lòng.
Bấy giờ, âm thanh nhàn nhạt của Địch Cửu mới vang lên:
- Rác rưởi, ngươi nghĩ nhiều rồi. Lúc đầu ta tính sẽ đợi thêm chút nữa mới tìm ngươi, sau đó xách đầu ngươi về tiên thành, không nghĩ tới ngươi muốn chết nhanh như vậy.
Dịch Mãng Tiên Đế ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại:
- Ngươi tên Địch Cửu đúng không? Địch Cửu, ta lấy đạo niệm Tiên Đế cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi trả Tứ Phương Thần Đỉnh lại cho ta, ta sẽ lập tức rời khỏi. Bằng không mà nói, nếu để ta ra tay, hẳn không phải chuyện tốt lành gì với người đâu.
- Ha ha...
Địch Cửu cười lớn.
- Chỉ là Tiên Đế mà cũng dám uy hiếp ta, lúc trước Dạ Hy của Hoàng Hồ cung cũng không khác ngươi là bao, hiện tại ngay cả cơ hội luân hồi lão cũng không có. Dưới loại khốn trận này mà ngươi còn muốn rời đi ư? Tắm cái cho tỉnh ngủ nào. Sai, phải tắm một cái để chuẩn bị bị ta đốt mới đúng. Luân hồi, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, việc đó quá xa xỉ với ngươi.
Dạ Hy đã bị Địch Cửu giết?
Nghe vậy, đáy lòng Dịch Mãng Tiên Đế trầm xuống, người khác không biết Dạ Hy thế nào nhưng gã thì rất rõ.
Dạ Hy là đệ nhất cường giả Tứ đại tiên lục. Dù là gã cũng chưa chắc đánh ngang tay với Dạ Hy.
Nếu chưa được “trải nghiệm” loại trận pháp này, có lẽ gã không tin, tuy nhiên bây giờ thì khác, gã tin lời Địch Cửu nói thật.
Đi, nhất định phải đi khỏi đây thật nhanh!
Dịch Mãng Tiên Đế tế ra một viên phù lục đỏ như huyết nguyệt, sau khi phun một ngụm máu để kích phát thì phù lục kia bỗng phát ra ánh sáng chói lọi màu đỏ tươi.
-