Sau khi hiểu rõ trận tâm Hoàng Hồ là Khốn Sát đại trận trước mắt, trong lòng Địch Cửu nhất thời cuồng hỉ. Thật sự là tự nhiên chui tới cửa a, ai biết được một Hoàng Hồ lớn như vậy lại chính là trận kỳ tự nhiên.
Trong nháy mắt hủy đi trận tâm của Khốn Sát đại trận, Địch Cửu xòe tay ra cuốn lấy viên Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ của Dạ Hy. Khắp nơi xung quanh đều là trận kỳ từ pháp tắc của hắn, chỉ cần không bị ảnh hưởng bởi Khốn Sát Trận, Địch Cửu chính là vương giả trong vùng không gian này.
Mắt thấy Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ bị Địch Cửu cuốn đi, Khốn Sát đại trận liền triệt để hỏng mất.
Chủng Ngạo là người đầu tiên cảm nhận Khốn Sát đại trận bao vây bọn họ đang nhanh chóng yếu bớt, y không chút do dự nhào về phía Dạ Hy, dùng lĩnh vực bao phủ toàn thân ông ta lại.
Lúc đầu, khi Dạ Hy phát động Khốn Sát đại trận đỉnh cấp đã tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn nữa thực lực của ông ta lại yếu hơn Chủng Ngạo, hiện tại Chủng Ngạo toàn lực xuất thủ, cơ hồ ông ta không còn năng lực phản kháng, nhanh chóng bị y nắm cổ.
Không chỉ vậy, Dạ Hy luôn tay kéo một cái, mấy đạo đao mang nổ tung, ba Tiên Đế đứng bên người ông ta lập tức hôi phi yên diệt.
Trong lòng Dung Tuyết Tiên Đế vốn có chút hối hận vì lội vào vũng nước đục này, nhưng ngay khi nàng cảm nhận được Khốn Sát Trận yếu bớt thì liền vội vã nhét mấy viên đan dược vào miệng Ngải Khuynh Băng, sau đó nhào về phía một tên Tiên Đế tầng sáu đang đứng bên người Dạ Hy.
Chu Bất Kiếm cùng n Vô Thường lại càng không cần ai nhắc, mục tiêu duy nhất của hai người bọn họ hiện giờ là Giới Địch.
Thật sự Chủng Ngạo quá mức hung bạo, chỉ mình y cũng đã đủ xử lý Dạ Hy lẫn bốn tên Tiên Đế kia.
Vô luận Chu Bất Kiếm hay n Vô Thường, thực lực đều mạnh hơn Giới Địch. Hiện tại hai người liên thủ, ngay cả sức lực chống trả Giới Địch cũng chẳng có, gã nhanh chóng bị n Vô Thường giết chết.
Tu vi của Phó hội chủ Trầm Tự Thuấn khá yếu so với mọi người ở đây nên không trực tiếp đứng ra chiến đấu.
Địch Cửu nhìn sang Ngải Khuynh Băng, tại nơi đây, tu vi nàng ta là yếu nhất, cũng may còn có Dung Tuyết Tiên Đế chiếu cố, thụ thương so với hắn vẫn tính là nhẹ hơn nhiều.
Đáng tiếc Phương Kỳ và Hạ Vi Vi bị Khốn Sát Trận vây khốn, ngay cả chỗ để tránh cũng không có, lập tức bị đại trận của Dạ Hy giảo sát.
Lúc đầu Địch Cửu dự định sẽ bắt lấy tiện nhân Hạ Vi Vi đi gặp Thiên Phong Hoa, hiện tại chỉ có thể truyền lời cho sư phụ, hắn đã giúp ông báo thù rồi.
Như vậy cũng tốt, bằng không lấy tính cách của Thiên Phong Hoa, có lẽ chẳng nhẫn tâm mà hạ sát tiện nhân đó.
Thời điểm Địch Cửu làm rơi mấy chiếc nhẫn đã thu được vào Hoàng Hồ phong thì số phận những người còn lại cũng chẳng khác là bao.
Ngoại trừ Chủng Ngạo đang chế trụ Dạ Hy ra, toàn bộ đám người kia đều bị giảo sát.
Người có cảm xúc mãnh liệt nhất hẳn là n Vô Thường, sau khi bị vây khốn bên trong Khốn Sát đại trận của Dạ Hy, đáy lòng n Vô Thường có chút tuyệt vọng, lão biết lo lắng lớn nhất trong lòng mình đã thành sự thật. Thế nhưng trong chớp mắt Địch Cửu liền nghịch chuyển càn khôn phá đi trận kỳ của đại trận. Những việc vừa xảy ra này chẳng khác nào mộng cảnh.
Nếu n Vô Thường không dứt khoát đi tới Hoàng Hồ cung cùng Địch Cửu, lão há có thể báo thù một cách thống khoái như vậy? Thù này vừa báo, tâm cảnh n Vô Thường sẽ tăng lên một cấp độ cao hơn.
Trên Hoàng Hồ phong, hơn 20 cường giả không hề rời đi. Trận chiến vừa rồi, bọn họ đều chứng kiến cực kỳ rõ ràng. Quá trình tuy ngắn ngủi nhưng biến hóa khôn lường.
Rất hiển nhiên người thua là Dạ Hy, không chỉ thua, mà là thảm hại đến rối tinh rối mù.
Đông đảo khách nhân đều ào ào tới hỏi thăm Địch Cửu. Vừa rồi Dạ Hy phát động Khốn Sát đại trận đỉnh cấp kia là thật chứ chẳng đùa, nhưng phe Địch Cửu phá vỡ đại trận này chỉ trong thời gian ngắn, đồng thời giết chết năm tên cường giả Tiên Đế bên người Dạ Hy, bắt sống Cung chủ Hoàng Hồ cung. Người như vậy, hỏi có ai mà không muốn lấy lòng.
- Giao cho ngươi.
Chủng Ngạo ném Dạ Hy như ném một túi rác về phía Địch Cửu.
Địch Cửu chẳng thèm giơ tay tiếp nhận, hắn mặc cho Dạ Hy rơi phịch xuống mặt đất. Kinh mạch toàn thân Dạ Hy đã bị Chủng Ngạo phong bế, hiện giờ không cách nào động đậy.
Rơi dưới chân Địch Cửu đã khiến đệ nhất cường giả tứ đại tiên lục một thời giận dữ đến muốn tự bạo.
Bất quá, bản năng cầu sinh mãnh liệt vẫn khiến ông ta phải cam chịu lên tiếng:
- Địch Đan Đế, phân tranh của ta và ngươi chỉ vì một Hội chủ Đan hội thôi….
Địch Cửu đánh gãy lời đối phương:
- Dạ Hy, hiện tại không tới phiên ngươi nói chuyện.
Nói xong, Địch Cửu ném ra mấy viên trận kỳ.
Đám người nằm dưới chân Hoàng Hồ phong nhanh chóng biến mất theo đợt rung động đó. Bấy giờ, thần niệm Địch Cửu không chút kiêng kỵ thẩm thấu ra ngoài.
Sau một khắc, hắn liền thấy một tòa điện luyện đan cực đại nằm dưới Hoàng Hồ cung. Trong đại điện luyện đan kia, có ít nhất mười luyện đan sư đang tiến hành công việc luyện chế.
- Là Khuất hội chủ... Còn có, còn có Bình Giang Đan Tôn...
Trầm Tự Thuấn run rẩy hô lên, vành mắt ông đỏ bừng, nói năng lắp bắp.
Địch Cửu nhanh chóng hủy đi hết hộ trận cấm chế nơi đây, khiến tất cả mọi người đều trông thấy rõ ràng đại điện phía dưới.
- Khó trách năm đó Hòa đạo nhân biến mất, nguyên lai là bị Dạ Hy bắt tới nơi này luyện đan...
- Còn có Trưởng lão Hồ Hằng của Vạn Đan môn...
Tình hình hiện giờ khiến sắc mặt Dạ Hy càng lúc càng trắng bệch, ông ta biết mình xong đời rồi.
Trong đại điện, tất cả các Luyện đan sư đều đang máy móc luyện chế tiên đan, trông như thể bọn họ đều đã bị rút mất đi linh hồn vậy.
Một Tiên Đế tầng bảy thở dài, nói:
- Khó trách Tiên Hoàng đan lâu bán ra tiên đan có thêm vài phần hồn khí, thì ra là được luyện thành nhờ vậy!
Địch Cửu xòe tay ra, dùng thủ ấn tiên nguyên kéo hơn mười Đan sư ra ngoài, đồng thời ném một loạt đan dược vào miệng bọn họ.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt ngạc nhiên, muốn dùng được loại tiên nguyên thủ ấn ấy thì ít nhất thần niệm phải đạt tới tiên niệm cấp chín mới có thể. Địch Cửu chỉ là một Tiên Vương, thần niệm há có thể đạt tới tiên niệm cấp chín?
Mà ở phía bên kia, tinh thần những vị Đan sư vừa được cứu có vẻ đã chết lặng, trong ngần ấy năm, bọn họ chỉ biết máy móc ngồi luyện đan mà thôi.
Tu vi Khuất Ngấn cường đại, là người đầu tiên tỉnh táo lại, lão ngẩng đầu mờ mịt nhìn bốn phía, ngay khi nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trầm Tự Thuấn liền đau xót hỏi:
- Tự Thuấn, chẳng lẽ ngươi cũng bị tên thất phu Dạ Hy bắt được?
Trầm Tự Thuấn kích động đáp:
- Không phải, không phải đâu Hội chủ, Địch Đan Đế của Đan hội chúng ta đã cứu người ra. Người nhìn thử xem…
Vừa quay đầu lại, Khuất Ngấn liền thấy Dạ Hy bị vứt trên mặt đất, thế nhưng lão không thèm để ý, lão đang kích động vì lời Trầm Tự Thuấn vừa nói:
- Ngươi nói Địch Đan Đế? Đan hội chúng ta có một Tiên Đan Đế? Này sao có thể, làm sao có thể? Ai là Địch Đan Đế a?
Lúc này, những vị Đan sư còn lại cũng đã dần tỉnh táo, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đã chậm rãi hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ bị Dạ Hy bắt tới luyện đan, rồi lại được Địch Cửu - Tiên Đan Đế đến từ Đan hội cứu được.
Sau khi biết Địch Cửu là ai, tất cả Đan sư được cứu đều hướng Địch Cửu khom người cảm tạ.
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Các vị đạo hữu, Dạ Hy vì tư lợi mà làm ra sự tình khiến người người oán trách, hi vọng mọi người lấy đó làm gương. Tu đạo cũng là tu tâm, làm nhiều việc thương thiên hại lý cuối cùng sẽ có báo ứng. Hoàng Hồ cung không cần lưu lại, hiện tại ta sẽ hủy nó, xin mọi người rời đi trước.
Vô luận có phải tu vi Địch Cửu là Tiên Vương hay không, trải qua chuyện này, dù là Tiên Đế cũng không dám có ý đồ gì với Địch Cửu nữa.
Đừng bảo bên người Địch Cửu có một Lão Chủng sâu không lường được, chỉ mỗi việc phá vỡ Khốn Sát đại trận của Dạ Hy đã đủ để mọi người nhìn hắn bằng một ánh mắt khác.
Bất tri bất giác bố trí các loại đại trận, loại thủ đoạn này khiến ai ai ngẫm lại cũng tê cả da đầu.
Rất nhiều người đoán được phía dưới Hoàng Hồ có bảo vật đỉnh cấp, bởi vì Dạ Hy phát động đại trận xong liền có tiên linh khí phát ra vô cùng nồng đậm.
Thế nhưng đoán được thì sao? Ai dám đứng ra cướp bảo vật với Địch Cửu?
Một đám Tiên Đế nhao nhao ôm quyền cáo từ rồi lũ lượt rời khỏi Hoàng Hồ cung.
- Địch huynh, đa tạ ân cứu mạng của ngươi. Nếu không có ngươi, Khuất Ngấn này sớm muộn gì cũng sẽ chôn xương dưới Hoàng Hồ cung. Còn có, ngươi thật sự là một Tiên Đan Đế?
Kích động trong lòng Khuất Ngấn từ từ hòa hoãn lại, thời điểm chào hỏi cùng Địch Cửu, câu nói đầu tiên vẫn là hỏi thăm Địch Cửu có phải Tiên Đan Đế hay không.
Địch Cửu mỉm cười, ôm quyền đáp:
- Khuất Hội chủ, ta cũng là người trong đan hội, về sau Khuất hội chủ chỉ cần gọi tên ta là được. Về phần ta có phải Đan Đế không, chờ chúng ta trở lại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi nói sau. Hiện tại ta muốn hủy đi Hoàng Hồ cung, nơi đây không phải địa phương tốt lành gì.
- Tốt, tốt, tốt...
Khuất Ngấn nói liên tiếp mấy chữ tốt rồi đi theo Chủng Ngạo và Trầm Tự Thuấn rời khỏi Hoàng Hồ.
Địch Cửu muốn tìm bảo vật ở đây, ai ai cũng đều biết, họ cũng hiểu rõ những thứ kia không cần nói đã thuộc về vị Đan Đế này rồi.
Địch Cửu quét thần niệm ra ngoài, thời điểm hắn chuẩn bị cho nổ Hoàng Hồ thì tất cả nhân sĩ đã rời khỏi sạch sẽ. Hiện tại chỉ còn rải rác một số người trốn trong góc nào đó, Địch Cửu cũng lười gọi bọn họ đào tẩu, hắn thuận tay ném mấy chục đạo trận kỳ xuống.
Âm thanh cuồng bạo nhanh chóng phát ra, dưới chân Hoàng Hồ phong trực tiếp nổ tung, hóa thành bã vụn.
Còn lại một đoạn nhỏ Hoàng Hồ cũng triệt để hỏng mất.
Một đoạn tiên mạch màu xanh hiển lộ, thiên địa nguyên khí nồng đậm khiến hai mắt Địch Cửu đều đỏ lên.
Lúc Dạ Hy phát động Khốn Sát đại trận, hắn đã cảm nhận được một tia thiên địa nguyên khí cực kỳ nồng nặc, thiên địa nguyên khí kia chính là phát ra từ tiên mạch màu xanh này.
Không đúng, đây không phải tiên mạch tầm thường, rất có thể là bảo vật tiên mạch siêu việt. Trên người hắn đã có cực phẩm tiên mạch nhưng thiên địa nguyên khí trước mắt thì khác. Ngược lại, mấy chục viên lục ngọc hắn lấy được tại Nguyệt Tiên Hải lại có khí tức rất giống với tiên mạch màu xanh này.
Đồ tốt a, Địch Cửu hé tay, đầu nguyên khí mạch màu xanh dài vài trượng được đưa vào thế giới Chân Linh của hắn, đồng thời Địch Cửu cũng tiện tay ném một đốm lửa lên thân Dạ Hy. Dù Dạ Hy mạnh hơn, trong tình trạng mạch lạc bị phong bế và bị Tiên Diễm Quang Minh cấp chín thiêu đốt, ông ta cũng chẳng có nửa điểm năng lực phản kháng.