Sau khi truyền tống xuống Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Địch Cửu còn chưa kịp về đến tiệm cơm Hòa Bình thì đã bị Khuất Ngấn lôi kéo đi tới Đại Đỉnh Đan Hội.
Khuất Ngấn lại lần nữa hỏi:
- Địch Cửu, ngươi thật sự là Tiên Đan Đế?
Địch Cửu vốn muốn trả lời không phải, thế nhưng trông thấy ngữ khí thấp thỏm và biểu tình không dám tin tưởng của Khuất Ngấn như vậy, hắn bèn tò mò hỏi:
- Hội chủ cảm thấy ta không thể trở thành Tiên Đan Đế à?
Khuất Ngấn thở dài:
- Đúng vậy, chí ít ta chưa bao giờ thấy trên phạm vi tứ đại tiên lục có người trở thành Tiên Đan Đế.
- Chẳng lẽ hội chủ không phải Tiên Đan Đế?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Khuất Ngấn, Khuất Ngấn được công nhận Tiên Đan Đế, há có thể không phải?
Khuất Ngấn lắc đầu.
- Ta vẻn vẹn chỉ luyện chế thành công một lò cửu phẩm tiên đan mà thôi. Từ đó về sau ta chưa bao giờ luyện chế thêm được một viên cửu phẩm tiên đan nào nữa.
Địch Cửu nhíu mày, hắn nghĩ tới bản thân mình cũng liên tục luyện chế thất bại mấy chục lô cửu phẩm tiên đan, hẳn là quy tắc thiên địa tại phương vũ trụ này không được đầy đủ chăng?
- Hội chủ, có phải do quy tắc Đan Đạo tại phương vũ trụ này thiếu hụt, cho nên mới không có Tiên Đan Đế?
Địch Cửu thắc mắc.
Khuất Ngấn nhíu mày đáp:
- Không có quan hệ với quy tắc thiên địa, bởi vì phương vũ trụ này vẫn có không ít Tiên Đế mà. Ta hoài nghi có quan hệ với phi thăng, cửu phẩm tiên đan thấy được đạo cơ, từ khi nơi phi thăng ở tứ đại tiên lục biến mất thì đã không còn tu sĩ phi thăng nữa...
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Hội chủ, mặc dù ta có thể luyện chế ra cửu văn bát phẩm tiên đan, nhưng ta quả thật không phải cửu phẩm Đan Đế mà chỉ là bát phẩm Tiên Đan Tôn. Trước đó ta luyện chế ra gần 30 lô cửu phẩm tiên đan, tất cả đều thất bại, không có ngoại lệ.
- Ngươi có thể luyện chế cửu văn bát phẩm tiên đan?
Khuất Ngấn kích động hỏi lại.
Lần này không đợi Địch Cửu đáp, Trầm Tự Thuấn ở bên cạnh đã trả lời thay:
- Đúng vậy hội chủ, Địch Đan Đế quả thật đã luyện chế được cửu văn Tôn Ý Đan.
Trầm Tự Thuấn mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy cửu văn Tôn Ý Đan, nhưng Địch Cửu dám dùng cửu văn Tôn Ý Đan để giao dịch, vậy hiển nhiên đó là sản phẩm do chính bản thân hắn luyện chế ra.
- Khó trách...
Khuất Ngấn rốt cuộc minh bạch vì sao Địch Cửu không phải cửu phẩm Tiên Đan Đế nhưng người khác lại nghĩ như vậy.
Bát phẩm Tiên Đan Tôn và luyện chế ra cửu văn Tôn Ý Đan là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.
Khuất Ngấn trầm tư thật lâu, sau đó lấy ra một quyển sách phong cách cổ xưa từ trong giới chỉ của mình, đưa cho Địch Cửu:
- Địch Cửu, đây là một chút kiến giải của ta đối với Đan Đạo, bởi vì ta từng luyện chế thành công một lò cửu phẩm tiên đan. Ngươi cầm xem một chút, có lẽ sẽ trợ giúp được ngươi phần nào.
- Đa tạ hội chủ, thứ này sẽ rất hữu dụng với ta.
Địch Cửu lập tức tiếp nhận sách, bởi vì liên tục luyện chế thất bại mấy chục lô cửu phẩm tiên đan, cho nên hắn đang rất muốn xem người khác làm sao có thể luyện chế thành công.
- Ta dự định đi tìm nơi phi thăng, chỉ có ngươi mới có thể nâng Đại Đỉnh Đan Hội lên. Ta hi vọng ngươi có thể tiếp nhận vị trí hội chủ đan hội đời tiếp theo.
Khuất Ngấn thấy Địch Cửu nhận món quà của mình thì trong lòng vô cùng vui vẻ, vì vậy ông liền nhân cơ hội tranh thủ đề nghị.
Địch Cửu vội vàng khoát tay:
- Dù hội chủ muốn đi tìm nơi phi thăng thì vẫn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức hội chủ mà. Công việc của ta tương đối nhiều, gần nhất còn muốn đi một chuyến xa nhà, e rằng ta không gánh vác nổi sự tình ở đan hội đâu.
Khuất Ngấn nhẹ nhàng khuyên bảo:
- Lần này ta ra ngoài, rất có thể sẽ không còn cơ hội trở về nữa. Ngươi giao sự vụ đan hội cho Tự Thuấn...
Địch Cửu minh bạch ý tứ của Khuất Ngấn, dứt khoát trả lời:
- Ta hi vọng chuyện đi tìm nơi phi thăng của hội chủ sẽ hoãn lại ít năm. Khi ta xử lý hoàn tất chuyện của mình thì sẽ bế quan một đoạn thời gian. Tương lai ta và hội chủ cùng đi, bởi vì ta tinh thông pháp trận, lại từng có nghiên cứu về quy tắc thiên địa, có lẽ có thể giúp đỡ hội chủ đôi chút.
- Đúng vậy hội chủ, trình độ Trận Đạo của Địch Đan Đế tuyệt đối là mạnh nhất mà ta từng thấy.
Trầm Tự Thuấn vội vàng góp lời.
Khuất Ngấn do dự hồi lâu mới gật đầu đồng ý.
- Đã như vậy, ngươi hãy làm hộ pháp đan hội đi. Địch hộ pháp cứ tự nhiên đi làm việc, Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành do ta trông coi, không có vấn đề gì.
Địch Cửu ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ Khuất hội chủ, ta về tiệm cơm Hòa Bình trước, sắp xếp công việc êm xuôi, chữa trị truyền tống trận đi Tứ Phương tiên lục xong sẽ qua gặp hội chủ.
Giới chỉ của Dạ Hy là một cái Chân Linh thế giới, Địch Cửu không những lấy được đại lượng tài nguyên tu luyện mà còn có cả Tiệt Thổ.
Có Tiệt Thổ, cộng thêm sự giúp đỡ của Chủng Ngạo, hắn nhất định có thể hoàn thiện truyền tống trận đi Tứ Phương tiên lục. Hắn rời khỏi Tứ Phương tiên lục đã rất nhiều năm, không biết Tinh Không Tiên Thành có tốt hay không. Tỷ tỷ Địch Địch đã phi thăng tới Tiên giới rồi chưa...
Sau khi xử lý ổn thỏa những chuyện này, hắn mới có thể an tâm cùng Khuất Ngấn đi tìm kiếm nơi phi thăng được.
Về phần Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Địch Cửu tin lấy uy vọng hiện tại của mình, hẳn là chẳng có kẻ nào đui mù tìm tới khiêu khích.
...
Địch Cửu và Chủng Ngạo vừa về đến quảng trường Hòa Bình liền nhìn thấy một thanh niên tóc dài đang tĩnh tọa gần đó.
Hộ trận chung quanh quảng trường do chính Địch Cửu bố trí, cộng thêm sự lý giải của hắn đối với Không Gian Pháp Tắc khiến hắn nhanh chóng nhận ra thanh niên tóc dài đã ngồi đây được một đoạn thời gian rồi.
- Ngươi ngồi ở chỗ này làm gì?
Địch Cửu nghi ngờ hỏi, dù muốn tu luyện thì cũng nên ngồi trong quảng trường Hòa Bình mới đúng, quảng trường Hòa Bình không hạn chế người ngồi trong đó mà.
- Ta đang chờ người.
Thanh niên tóc dài từ tốn đáp.
Địch Cửu vui vẻ bảo:
- Ngươi phải đợi người thì cũng nên ngồi trong quảng trường Hòa Bình, ở trong đó tiên linh khí nồng đậm hơn nhiều so với bên ngoài. Hơn nữa, nếu ngươi không ở trọ, quảng trường Hòa Bình sẽ không thu phí đâu.
Đối phương hừ lạnh:
- Dù tu vi Diêm Tiêu ta lui bước cũng không cần dùng tiên linh khí nơi này. Ta ngồi đây chỉ là chờ hai tên súc sinh đi ra rồi giết bọn chúng mà thôi, ta không tin tiệm cơm Hòa Bình có thể bảo hộ bọn chúng mãi mãi.
Địch Cửu nghe vậy thì nghiêm mặt, đáp:
- Ngươi chỉ là Tiên Vương nho nhỏ, không chỉ quảng trường Hòa Bình, mà nếu ngươi giết người tại những nơi khác trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thì vẫn chỉ là tự đi đường chết.
Dứt lời, Địch Cửu lười để ý tới Diêm Tiêu, bước thẳng vào quảng trường.
Ngay lúc thấy bóng dáng Địch Cửu xuất hiện, một nam một nữ vội vã vọt ra từ tiệm cơm Hòa Bình, trên mặt hai người hiện lên vẻ vui sướng cực độ.
Đồng thời điểm đôi nam nữ ấy chạy ra, một thanh trường kích đột nhiên tế khởi, huyễn hóa thành từng mảng kích mang, nhắm thẳng hướng hai người.
Sắc mặt Địch Cửu có chút khó coi, tuyên bố cấm đánh nhau trên quảng trường Hòa Bình đã sớm viết rõ ràng, thanh niên tóc dài này thế mà lại dám động thủ.
Chỉ là Diêm Tiêu động thủ ngay tại biên giới quảng trường Hòa Bình, dừng ngay trên mức vi phạm và chưa vi phạm quy tắc.
- Hừ, thật to gan, dám đụng đến đệ tử Huyết Thu Hành ta...
Nương theo tiếng hừ lạnh đó, một cái thủ ấn khổng lồ chụp về phía Diêm Tiêu.
Khí thế kinh khủng nghiền ép đến, Diêm Tiêu phát hiện mình chẳng thể nào di động. Trong mắt y hiện lên sự tuyệt vọng, chỉ có thể đứng im nhìn thủ ấn kia rơi xuống đỉnh đầu mình.
Địch Cửu tiện tay ném ra một cây trận kỳ, trên phòng ngự đại trận liền xuất hiện một đạo bạch mang, đánh về phía đạo thủ ấn nọ.
“Bành!”
Tiếng nổ vang truyền đến, tiên nguyên thủ ấn cường đại kia ngay lập tức tán loạn.
Cơ thể thanh niên tóc dài được buông lỏng, y vội vàng lui về phía sau mấy bước, tiến vào quảng trường Hòa Bình.
- Sư phụ, chính là y muốn giết chúng ta, trước đó ta và Kinh sư huynh bị người này đánh trọng thương, thiếu chút nữa đã vẫn lạc.
Nữ tử kia vội vàng thuật lại với nam tử gầy yếu vừa tới.
Nam tử gầy yếu lười nhìn qua Địch Cửu và Chủng Ngạo, lão sải bước tiến vào quảng trường Hòa Bình, nhìn chằm chằm Diêm Tiêu rồi gằn giọng quát:
- Lá gan của ngươi không nhỏ a, dám đụng đến đệ tử của ta.
Nói xong câu đó, lão đầu mới nhìn về phía Địch Cửu, hỏi:
- Bản đế Lôi Dương môn Huyết Thu Hành, vừa rồi ta giáo huấn kẻ đả thương đệ tử ta, đạo hữu ra tay ngăn cản là có ý gì?
- Sư phụ, ở đây là tiệm cơm Hòa Bình, không cho phép đánh nhau.
Nữ tử vội vàng truyền âm cho Huyết Thu Hành, nàng biết sư phụ hẳn là vừa mới trở về từ ngoại vực, cho nên không hiểu rõ lắm quy củ của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Lôi Dương môn? Địch Cửu vô cùng chán ghét cái tên này, nghe lão ta hỏi vậy thì lạnh lùng đáp:
- Ở đây là địa bàn của tiệm cơm Hòa Bình, nơi này không chào đón rác rưởi Lôi Dương môn, cút đi.
- Ha ha, mới ngắn ngủi mấy chục năm thôi mà thế đạo biến hóa quá nhanh, một con kiến hôi cũng dám bảo ta cút, hôm nay Huyết Thu Hành ta muốn xem thử ngươi có tư cách đó hay không...
Lão giả còn chưa nói hết câu đã mạnh mẽ nhào tới chỗ Địch Cửu.
- Lão Chủng, lão già này thật sự quá mức ồn ào, nhức hết cả lỗ tai...
Địch Cửu vừa nói vừa ngoáy ngoáy tai của mình.
Chủng Ngạo lớn tiếng cười, sau đó một đạo nguyên khí thủ ấn cũng chính diện nghênh tiếp thân thể của nam tử gầy yếu kia.
Địch Cửu biết thực lực của Chủng Ngạo hơn xa đối thủ, bất quá muốn dùng nguyên khí thủ ấn bắt lão thì vẫn cần hắn phối hợp một chút.
Hắn nhanh chóng dựng một đạo pháp tắc trận kỳ, khốn trận không gian trong quảng trường Hòa Bình cũng theo đó được phát động. Không gian chung quanh Huyết Thu Hành đông đặc, cộng thêm lĩnh vực của Chủng Ngạo có tác dụng trói buộc, Huyết Thu Hành muốn lay động một chút cũng khó khăn vạn phần.
Huyết Thu Hành chỉ có thể trơ mắt nhìn cường giả Tiên Đế tầng sáu như mình bị một tu sĩ nhìn có vẻ rất tầm thường bóp chặt cổ.