Dứt lời, Địch Cửu liền ném ra mấy cây trận kỳ, đồng thời thần niệm cũng nhanh chóng khởi động hai cái Bạo Liệt tiên trận ở trong hư không.
Dạ Hy còn chưa kịp ngăn cản, tiếng nổ tung kinh khủng hơn vừa nãy đã truyền đến, mặt đất truyền đến từng đợt rung động kịch liệt. Tiếp theo là âm thanh sụp đổ liên tục vang lên, Hoàng Hồ cung giống như đang trải qua thời khắc tận thế vậy.
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng nổ tung cuồng bạo liên miên bất tuyệt, đủ loại hộ trận Hoàng Hồ cung đều tựa như bã đậu, liên tục bị hủy diệt.
Hộ trận bị hủy hết, thần thức không còn bị ngăn cản nữa. Mọi người lập tức phát hiện, không chỉ hộ trận phía ngoài mà ngay cả cầu thang màu vàng cũng đã bị Địch Cửu hủy. Hoàng Hồ cung lộng lẫy là thế nhưng hiện giờ chỉ còn lại Hoàng Hồ phong lẻ loi trơ trọi.
- Ngươi muốn chết...
Dạ Hy điên cuồng phóng tới, đưa tay chụp về phía Địch Cửu.
Địch Cửu đứng yên tại chỗ, cả Chủng Ngạo cũng không làm gì. Đúng lúc đó, n Vô Thường đột ngột đứng lên, mạnh tay đánh ra một quyền.
“Oanh!”
Tiên nguyên nổ tung, lâu đình chung quanh đều bị oanh thành bã vụn, sắc mặt Dạ Hy và n Vô Thường sau pha va chạm đó đều thoáng tái nhợt.
Bất luận hai người có toàn lực xuất thủ hay không, tóm lại là chiêu vừa rồi đều ngang nhau.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Dạ Hy, cho ngươi thêm nửa nén hương, nếu ta vẫn không trông thấy Khuất hội chủ, vậy ta sẽ hủy toàn bộ Hoàng Hồ cung.
Dạ Hy thoáng tỉnh táo lại. Địch Cửu đã hủy đi hộ trận, hủy đi cầu thang màu vàng, hủy đi hết thảy đồ vật trong Hoàng Hồ cung, đều là bởi vì khi mới tới, hắn đã lặng lẽ bố trí Bạo Liệt tiên trận.
Hiện tại Dạ Hy an vị ở chỗ này, Địch Cửu có bản lĩnh lớn bằng trời cũng chẳng thể nào hủy đi Hoàng Hồ được. Thế nhưng chỉ tính riêng việc hủy mất hộ trận Hoàng Hồ đã là tử thù mà ông ta nhất định phải đòi lại.
Dạ Hy ôm quyền nói với mọi người xung quanh:
- Hôm nay Địch Cửu khinh người quá đáng, hủy mất hộ trận Hoàng Hồ cung, hành hung ngang ngược. Các vị đạo hữu nguyện ý nói chuyện vì ta, xin mời đứng ra. Nếu không nguyện ý xen vào, xin mời tạm thời rời khỏi vòng chiến đấu.
Địch Cửu bình tĩnh đáp:
- Các vị bằng hữu, ta tin tưởng mọi người đều rất rõ ràng nguyên nhân của chuyện ngày hôm nay, là ai ỷ thế khinh người. Hôm nay ta và Dạ Hy không chết không thôi. Ai đứng ra trợ giúp Dạ Hy thì chính là tử thù của ta, nếu không nguyện đặt chân vào vũng nước đục này, xin mời rời khỏi Hoàng Hồ.
Bất luận có bao nhiêu người lưu lại, Địch Cửu vẫn sẽ không sợ hãi. Thực lực của hắn ngày hôm nay đã mạnh hơn nhiều so với lúc còn ở tiệm cơm Hòa Bình khi trước, hiện tại hắn không chỉ có Khốn Sát tiên trận cấp chín, mà còn thêm cả n Vô Thường và siêu cấp cao thủ Chủng Ngạo hỗ trợ.
Có năm tên Tiên Đế đi tới bên cạnh Dạ Hy, rất hiển nhiên là chuẩn bị cùng Dạ Hy đối phó Địch Cửu. Tuy nhiên, Địch Cửu hơi nghi ngờ khi thấy Hà Di thế mà lại không tiến lên đứng về phía Dạ Hy.
Địch Cửu vừa nghĩ liền hiểu nguyên nhân, Hà Di là lâu chủ Tiên Hoàng đan lâu, Tiên Hoàng đan lâu là sản nghiệp của Dạ Hy, bởi vậy Hà Di có thể nói là hết lòng làm việc cho Dạ Hy, trước đó Hà Di đột ngột cướp đoạt Tố Sắc Vân Giới Kỳ rõ ràng cũng là vì ông ta.
Thế nhưng lão già kia vì thanh danh quang minh chính đại của mình mà không thèm ra tay tương trợ vì Hà Di, chuyện này dĩ nhiên khiến Hà Di đã nản lòng.
Hà Di dù sao cũng là một vị Đại Tiên Đế, Đại Tiên Đế tự nhiên có tôn nghiêm của chính mình. Cộng thêm thực lực bên Địch Cửu rất mạnh, lão Chủng không nói, giờ còn có cả n Vô Thường. Chẳng ai biết rõ về n Vô Thường hơn Hà Di.
Hơn nữa Địch Cửu đã lặng lẽ bố trí đại trận đến mức thần không biết quỷ không hay, cho nổ tung cả hộ trận và đông đảo kiến trúc Hoàng Hồ cung. Tất cả những chuyện này gộp lại làm Hà Di không nguyện ý bán mạng cho Dạ Hy nữa.
Dạ Hy trông thấy phía bên mình chỉ có mỗi năm tên Tiên Đế, hơn nữa cường giả chân chính chỉ có mỗi Giới Địch, trong lòng liền trầm xuống. Dựa theo sắp xếp của ông ta, lần này chí ít phải có mười người đứng ra hỗ trợ. Chuyện Hà Di rời khỏi càng làm cho Dạ Hy cảm thấy phẫn nộ đến cực hạn.
Ngay cả hai tên sâu kiến Phương Kỳ và Hạ Vi Vi trước đó luôn cố gắng nịnh bợ, lấy lòng mình, vậy mà bây giờ cũng vội vã lui ra ngoài.
Rất rõ ràng, sau khi Địch Cửu hủy đi hộ trận, rất nhiều người đã không còn coi trọng ông nữa. Nghe đồn Hoàng Hồ cung có Khốn Sát đại trận vượt qua Tiên cấp, nhưng chuyện đó chỉ là lời đồn đại mà thôi, chưa ai từng gặp qua Khốn Sát đại trận này.
- Chu tông chủ, ngươi có ý gì?
Dạ Hy đang muốn kéo minh hữu, chợt phát hiện tông chủ Di Kiếm Tiên tông Chu Bất Kiếm đi đến bên cạnh Địch Cửu, sắc mặt Dạ Hy lập tức thay đổi.
Chu Bất Kiếm không phải Tiên Đế bình thường, chớ nhìn bên Dạ Hy có đến sáu người, trên thực tế trừ Dạ Hy ra, ngay cả Giới Địch cũng không nhất định là đối thủ của Chu Bất Kiếm. Nếu Chu Bất Kiếm trợ giúp Địch Cửu, e rằng gay go rồi.
Trường kiếm không vỏ phía sau lưng Chu Bất Kiếm phát ra tiếng ong ong chấn động, ông ta lạnh nhạt trả lời:
- Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo Địch Đan Đế, hơn nữa về chuyện mà Địch Đan Đế nói, ta quả thật có biết. Khuất hội chủ mất tích tại Hoàng Hồ cung, chuyện này hiển nhiên là Địch Đan Đế chiếm lý.
Trong lòng Dạ Hy lạnh lẽo, Hoàng Hồ cung tuy thật sự có một cái tự nhiên đại trận đỉnh cấp, thế nhưng phát động đại trận sẽ tiêu hao vô số tâm huyết của ông ta. Hiện tại Chu Bất Kiếm gia nhập, e rằng chỉ có thể phát động đại trận mới có cơ hội chiến thắng.
Không đợi Dạ Hy làm ra quyết định, Mạc Lâu Tuyết chẳng những không rời khỏi đây, ngược lại cùng Chu Bất Kiếm đi đến bên cạnh Địch Cửu.
- Sư phụ không phải nói chúng ta nên khiêm tốn à...
Ngải Khuynh Băng trông thấy sư phụ định tiến lên trợ giúp Địch Cửu liền vội vã truyền âm.
Đây không phải việc nhỏ, đây là chuyện quan hệ đến tông môn tồn vong. Trước đó sư phụ một mực dạy nàng nên chú ý cẩn thận, hiện tại chính sư phụ lại bất cẩn như vậy.
- Chính nghĩa trường tồn, hội chủ đan hội năm đó mất tích, đích thật là có vấn đề.
Dung Tuyết Tiên Đế không chút do dự truyền âm cho Ngải Khuynh Băng, thế nhưng nguyên nhân thực sự là gì, có lẽ chỉ bản thân Dung Tuyết Tiên Đế mới biết.
- Đa tạ Chu tông chủ và Mạc tông chủ trượng nghĩa.
Địch Cửu vốn không ngờ Dung Tuyết Tiên Đế và Bất Kiếm Tiên Đế sẽ đứng ra hỗ trợ, hắn vốn đã không sợ Dạ Hy, hiện tại hắn lại càng không phải lo lắng.
Địch Cửu vừa dứt lời, chợt nhìn thấy Phương Kỳ và Hạ Vi Vi muốn rời đi, lập tức lớn tiếng nói:
- Phương Kỳ, ngươi và Hạ Vi Vi đừng hòng đi, lát nữa ta còn muốn tính sổ với các ngươi.
Nghe vậy, Phương Kỳ và Hạ Vi Vi chẳng những không dừng chân, ngược lại còn di chuyển nhanh hơn.
Địch Cửu yêu cầu bọn họ không được đi nói lên điều gì? Chính là Địch Cửu vốn không sợ Dạ Hy, dù tăng thêm hai người bọn họ, người ta vẫn không thèm để vào mắt.
Chỉ là vừa mới đi được vài bước, hai người đã cảm giác xung quanh bỗng chốc biến đổi, một cái Khốn Sát tiên trận tràn ngập đao khí đã vây khốn cả hai lại, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Địch Cửu bố trí Khốn Sát Trận từ lúc nào.
Dạ Hy bên kia chẳng muốn nhiều lời, ông ta cấp tốc ném một cây trận kỳ màu xanh ra ngoài, huyết khí quanh thân lập tức quay cuồng.
Địch Cửu vừa nhìn thấy cây trận kỳ ấy liền mừng rỡ, rõ ràng đây là Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ thật sự. Xem ra Dạ Hy không chỉ có hàng giả mà còn có cả đồ thật trong người.
Sau một khắc, tất cả những người đứng ở trên Hoàng Hồ đều có thể cảm nhận được một đợt nguyên khí khủng bố ào tới, cho dù là nguyên khí trong Đại Hòa điện cũng không bằng 1% cỗ thiên địa nguyên khí này.
Địch Cửu thầm kinh thán, tu luyện dưới loại thiên địa nguyên khí đỉnh cấp đó, chắc hẳn thực lực của hắn sẽ lần nữa đề thăng.
Còn nếu Dạ Hy dùng nó để phát động Thiên Địa đại trận thì sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Địch Cửu vừa mới nghĩ tới đây, chợt nghe thấy từng đợt oanh minh truyền đến, nương theo đó là toàn bộ không gian xung quanh đều biến mất. Địch Cửu dường như lâm vào trong sát mạc, sau một khắc, một đạo nhận mang đáng sợ xuyên qua lồng ngực hắn, không hề có bất cứ cơ hội phản kháng nào, thiếu chút nữa Địch Cửu đã bị đạo nhận mang này chém thành hai mảnh.
Đây tuyệt đối là đại trận đỉnh cấp siêu việt Tiên trận, hiện tại không chỉ Địch Cửu, mấy Tiên Đế còn lại đều đồng loạt bị thương nặng, kể cả Bất Kiếm Tiên Đế, Dung Tuyết Tiên Đế hay n Vô Thường cũng liên tục bị sát mang bào trọng thương.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy, bằng không, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ toàn quân bị diệt. Đại trận này thật đáng sợ, thậm chí còn ghê gớm hơn so với viễn cảnh n Vô Thường mô tả.
- Địch Cửu, trong thời gian ngắn, ta phá không được đại trận của gã. Ngươi nhất định phải bảo trụ tính mạng, ta khẳng định đối phương không kiên trì được bao lâu.
Thanh âm Chủng Ngạo kịp thời truyền đến.
Địch Cửu không rảnh để ý Chủng Ngạo, thời điểm lại bị một đạo nhận mang chém đứt xương đùi, một cây trận kỳ của hắn đã được khởi động. Hắn hoài nghi, nếu như mình không có thủ đoạn pháp tắc chu thiên, dù hắn tạo dựng vô số pháp tắc trận kỳ thì e rằng cũng vô pháp khởi động đại trận.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Âm thanh bạo liệt đáng sợ truyền đến, sóng âm cuồng bạo nổ ra, tất cả tu sĩ trong Khốn Sát Thần Trận đều cảm nhận được không gian đang sụp đổ, Hoàng Hồ dưới chân nghiêng ngả rung động không ngừng.
Bởi vì khởi động Khốn Sát đại trận nên mái tóc của Dạ Hy đã biến thành màu xám trắng, sắc mặt ông ta càng lúc càng tái nhợt, không có ai biết rõ chuyện gì xảy ra hơn Dạ Hy. Đây chính là Hoàng Hồ đang bị Địch Cửu xé rách, thật sự là bị Địch Cửu xé rách.
Sau khi Hoàng Hồ nổ tung, Dạ Hy đột nhiên mất đi khả năng khống chế Khốn Sát đại trận.
Ngay thời khắc ấy, Dạ Hy mới vỡ lẽ ra một điều, trận tâm chân chính của Khốn Sát đại trận tự nhiên này thế mà lại là Hoàng Hồ. Tuy nhiên đã quá muộn, thời điểm Dạ Hy nhận ra trận tâm cũng là lúc trận tâm bị người khác đánh vỡ nát.
Cảm giác tuyệt vọng xông lên đầu ông ta. Vì sao Khốn Sát đại trận cường đại mà trận tâm lại quá yếu ớt như vậy?