Địch Cửu nhìn sang Dạ Hy rồi từ tốn nói:
- Dạ Hy, có lời gì cứ trực tiếp nói, đừng tỏ vẻ bản thân ngươi cao thượng, mặc quần cộc liền nghĩ mình có thể cứu vớt vũ trụ à? Ta cho ngươi lời khuyên, làm kỹ nữ thì đừng lập bàn thờ trinh tiết, những chuyện ngươi đã làm ai ai cũng biết, lừa mình dối người làm chi?
Dạ Hy lạnh lùng nhìn Địch Cửu.
- Địch Cửu, tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ngươi giết sư đệ Phó Giác là Hội chủ Hữu Đỉnh đan lâu của ta, còn nhốt đạo lữ Nhuế Oanh Nhi của Phó Giác và nữ nhi Dạ Mị của ta, hiện tại ta đang mong ngươi có lời giải thích tại đây. Nếu ngươi không có lý do phù hợp, xem như người khác nói ta cầm tù khách mời, ta cũng phải báo thù vì nữ nhi.
Địch Cửu ngây ngẩn cả người, gia hỏa này thật độc a. Hắn nhốt Nhuế Oanh Nhi cùng Dạ Mị kia khi nào?
Không đợi Địch Cửu trả lời, Dạ Hy lại nói tiếp:
- Chuyện giữa ngươi và Phó Giác ta đã được nghe, mặc dù Hữu Đỉnh đan lâu là sản nghiệp của Dạ Hy này nhưng ta cũng không tán thành sư đệ Phó Giác tạo áp lực cho ngươi, hắn bị ngươi dùng khốn trận vây giết cũng là đáng đời. Nhưng Nhuế Oanh Nhi và Dạ Mị là người vô tội, hi vọng ngươi có thể thả các nàng ra.
Nói xong, Dạ Hy trực tiếp ném một quả thủy tinh cầu ra.
Trong thủy tinh cầu là hình ảnh gia yến giữa Dạ Hy, Phó Giác cùng hai nữ nhân, có lẽ đó là Nhuế Oanh Nhi cùng Dạ Mị trong miệng ông ta. Thời điểm gia yến tiến hành đến một nửa thì Phó Giác nói có chuyện gấp muốn rời khỏi, thấy thế Nhuế Oanh Nhi liền tiến vào tiểu thế giới của Phó Giác, mà Dạ Mị cũng nũng nịu đòi theo Nhuế Oanh Nhi, sau đó cũng tiến vào tiểu thế giới và rời đi.
Hình ảnh chiếu xong xuôi, tất cả mọi người đều nhìn về phía Địch Cửu, chuyện Địch Cửu giết Phó Giác, tất cả mọi người đều rõ ràng, đây là Phó Giác vô lễ trước. Hiện tại Dạ Hy yêu cầu Địch Cửu phóng thích Nhuế Oanh Nhi cùng Dạ Mị là hợp tình hợp lí. Nếu lấy lý do đó để nhốt Địch Cửu, cũng chẳng ai dám nói ông ta làm sai.
Cùng lúc đó, Địch Cửu cũng ngơ ngác xem hình ảnh được chiếu từ thủy tinh cầu, căn cứ theo phân tích từ sự giao động của quả cầu kia thì hình ảnh đó là thật. Nói cách khác, Nhuế Oanh Nhi và Dạ Mị đúng thật đã đi theo Phó Giác, không lâu sau thì gã ta liền bị hắn giết.
Đúng là hắn lấy được một tiểu thế giới từ tay Phó Giác kia, tuy nhiên bên trong toàn bộ đều là tiên linh thảo, còn có một số bảo vật khác.
Duy chỉ có Nhuế Oánh Nhi và Dạ Mị là Địch Cửu chẳng thấy đâu.
Địch Cửu có thể nói rõ bản thân hoàn toàn không biết tung tích hai nữ nhân kia. Thế nhưng hiện tại hắn mà nói vậy, chẳng phải đã đưa cho Dạ Hy một lý do chính đáng để động thủ hay sao?
Việc Dạ Hy động thủ, hắn không để ý, thứ Địch Cửu để ý là hắn muốn dùng một nguyên nhân chính đáng tiêu diệt Dạ Hy chứ không phải lấy cứng đối cứng.
Suy nghĩ xong xuôi, Địch Cửu mới hít vào một hơi, đứng lên ôm quyền nói với mọi người xung quanh:
- Đúng là ta đã lấy được tiểu thế giới của Phó Giác, trong đó cũng có Nhuế Oanh Nhi cùng Dạ Mị. Ngay khi biết được Phó Giác công kích tiệm cơm Hòa Bình của ta, hai nàng ấy cũng thấy đó là chuyện không thể chấp nhận được. Khi đó, cả hai đều hướng ta bồi lễ, ta cảm thấy chuyện này không quan hệ với các nàng, tuy ta không trả lại tiểu thế giới cho Nhuế Oanh Nhi nhưng vẫn rất lễ ngộ hai người.
Thời điểm ta tới đây, có nói qua với Dạ Mị, mời nàng cùng tới Hoàng Hồ cung. Chỉ có điều Dạ Mị nói nàng ấy thật vất vả mới có cớ ra ngoài cùng Nhuế Oanh Nhi nên phải chơi cho đã. Bằng không, sau khi trở về, phụ thân chắc chắn sẽ bắt nàng ấy bế quan tu luyện.
Trong lúc nhất thời, Dạ Hy ngốc lăng, ông ta đang chờ Địch Cửu phản bác rồi lấy cớ phẫn nộ động thủ, không nghĩ tới Địch Cửu lại thẳng thắn thừa nhận. Phải biết lời ông nói căn bản là giả, đúng là nữ nhi của ông đã tiến vào tiểu thế giới của Phó Giác, nhưng làm sao ông có thể để Phó Giác mang nàng đi được?
Những người còn lại cũng có một số người tin vào lời Địch Cửu nói. Dù sao thời điểm Phó Giác rời đi thì Dạ Mị vẫn vui khỏe bình thường, nàng ấy đi là vì muốn theo Nhuế Oanh Nhi dạo chơi, nên Địch Cửu nói Dạ Mị chưa về vì không muốn bị phụ thân ép tu luyện cũng rất hợp tình hợp lý.
Địch Cửu há có thể cho phép Dạ Hy tiếp tục nói chuyện, lần nữa ôm quyền nói với đông đảo Tiên Đế:
- Các vị đạo hữu, hôm nay ta tới đây cũng có việc muốn hỏi thăm Dạ cung chủ. Năm đó Hội chủ Khuất Ngấn của Đan hội Đại Đỉnh đáp ứng lời mời từ Dạ cung chủ nên đến Hoàng Hồ cung luyện đan cho ngài, kết quả vừa đến đã mất liên lạc, sau đó mất tích luôn. Ta cũng hi vọng Dạ cung chủ cho ta một câu trả lời thỏa đáng. Mặc dù Đan hội hiện tại xuống dốc nhưng Hội chủ Đan hội không phải ai muốn giam giữ liền giam giữ.
Trầm Tự Thuấn nghe vậy bèn đứng lên nắm chặt nắm đấm. Đã bao nhiêu năm trôi qua, rốt cuộc bây giờ may mắn có Địch Cửu đã đứng ra giúp Đan hội nói lên câu chuyện này.
Sự việc năm đó, người trong Đan hội đều biết Dạ Hy bắt nhốt Hội chủ Khuất Ngấn, để Khuất Ngấn vì Dạ Hy luyện đan. Thế nhưng Đan hội vô năng, chẳng ai dám đứng lên chất vấn ông ta.
Chuyện Dạ Hy và Địch Cửu sẽ chiến đấu với nhau, người tới Tiên quả hội đều biết. Trước đó, Dạ Hy lấy cớ đã bị Địch Cửu nhẹ nhàng phản bác, vô luận Địch Cửu nói thật hay giả, chí ít lúc này, Dạ Hy không có cách nào bắt được nhược điểm từ Địch Cửu.
Hiện tại Địch Cửu hỏi lại Dạ Hy, đại đa số tu sĩ trung lập đều nhìn về phía ông ta.
Năm đó Khuất Ngấn nhận lời mời của Dạ Hy rồi mất tích cũng không phải chuyện nhỏ, vấn đề này đại đa số mọi người đều biết.
Tuy về sau Dạ Hy đã lấy thủy tinh cầu làm bằng chứng, bất quá hình ảnh phía trong rất mơ hồ, hơn nữa còn không thấy được chính diện, có thể nói thủy tinh cầu căn bản chẳng nói lên được điều gì. Sự thật cũng chứng minh thủy tinh cầu đó rất có thể là giả, bởi vì từ đó về sau, Khuất Ngấn chưa từng xuất hiện.
Là Hội chủ Đan hội, vô luận là chuyện gì, Khuất Ngấn có bỏ đi cũng sẽ nói rõ ràng một phen.
Chuyện này đan hội chưa từng đứng ra nói chuyện, tự nhiên cũng không có người nguyện ý hỗ trợ.
Không nghĩ tới sau bao nhiêu năm, Phó hội chủ Trầm Tự Thuấn tìm được Đan Đế Địch Cửu, đồng thời mời Địch Cửu đứng ra nói chuyện thay.
Bấy giờ, sắc mặt Dạ Hy cực kỳ âm trầm, ông ta đáp:
- Năm đó ta đúng là có mới Khuất Hội chủ tới luận đạo, sau đó Khuất hội chủ rời đi có rất nhiều người chứng kiến, ta còn cung cấp thủy tinh cầu làm bằng chứng. Địch Cửu kia, hôm nay ngươi khơi lại chuyện này là có ý gì? Chẳng lẽ Hội chủ Đan hội nhà người mất tích, Dạ Hy ta còn phải phụ trách sao?
- Ha ha ha ha...
Địch Cửu cười dài một tràng, hắn vươn tay đập bàn trà trước mặt thành bã vụn.
- Dạ Hy, hình ảnh trên thủy tin cầu năm đó là giả, chuyện này người nào mà không biết? Ngươi muốn bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người à? Trên thực tế, sau khi Hội chủ mất tích thì Hoàng Hồ cung liền xuất hiện một Tiên Hoàng đan lâu. Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm, hôm nay Dạ Hy ngươi không giao Khuất Hội chủ ra, ta sẽ hủy đi Hoàng Hồ cung của ngươi.
Lời nói Địch Cửu như chém đinh chặt sắt, không có nửa phần nhân nhượng.
Dạ Hy cười ha hả lớn tiếng, sát khí quanh thân tỏa ra bốn phía, nếu không lấy được lý do chính đáng đối phó Địch Cửu, vậy cứ bắt hắn lại rồi nói sau.
- Địch Cửu, Hoàng Hồ cung sừng sững tại Huyễn Thải tiên lục bao nhiêu năm, không phải ngươi nói hủy liền hủy.
Ngữ khí Dạ Hy băng hàn, khí thế quanh thân càng lúc càng cường hãn.
Cùng lúc đó, Giới Địch ở Lôi Dương môn cũng phụ họa theo:
- Địch Đan Đế, động một chút ngươi lại muốn hủy tông môn nhà người ta, chỉ có loại cuồng bạo chi đồ như ngươi mới làm ra được...
Địch Cửu không đợi gã nói xong, hắn liền đánh gãy lời Giới Địch, khinh bỉ quát:
- Giới Địch, trước đó ta có nghe mấy tên rác rưởi tông môn ngươi “không cẩn thận” đụng vào hộ trận Tinh Không trà lâu của ta, làm sao hiện tại ta lại thành cuồng bạo chi đồ rồi? Chẳng phải Lôi Dương môn của ngươi oanh phá hộ trận nhà người khác cũng là “lỡ tay đụng phải” đó à, ta đánh phá sơn môn của người khác là cuồng đồ? Vậy chẳng phải Lôi Dương môn ngươi chính là Chúa Tể Cuồng Đồ sao? Trên dưới đều là ngươi có lý? Nếu Lôi Dương môn nhà ngươi không làm cuồng đồ thì chẳng lẽ đang đánh rắm?
Nói xong, Địch Cửu nhìn sang Dạ Hy, châm chọc hô:
- Đúng rồi, trước đó Dạ cung chủ cũng bảo Giới Địch có đạo lý, này không phải Dạ cung chủ cũng đang đánh rắm à?
Dạ Hy tím mặt quát:
- Nếu ngươi đủ khả năng hủy đi sơn môn Hoàng Hồ cung của ta là do ngươi có bản lĩnh. Thế nhưng chỉ sợ ngay cả việc nhìn thấy sơn môn hộ trận, ngươi cũng chẳng có tư cách.
Việc Địch Cửu và Chủng Ngạo bố trí Bạo Liệt tiên trận ngoài Hoàng Hồ cung, Dạ Hy đã biết rõ, làm gì còn để nó tồn tại cho tới tận bây giờ? !
Lúc này, Địch Cửu mới quay sang nói với Chủng Ngạo vẫn ngồi yên bất động bên người:
- Lão Chủng, có người khinh bỉ thủ đoạn của ngươi, ngươi hủy cái sơn môn này để họ xem đi.
Chủng Ngạo hừ lạnh một tiếng, nắm mấy viên trận kỳ lên rồi ném vào hư không.
Ngay sau đó, từng đợt thanh âm oanh minh truyền từ bên ngoài vào, kèm theo là những tiếng nổ ầm vang dữ dội.
Dạ Hy biến sắc mặt, rõ ràng ông ta đã cho người phá vỡ tiên trận, vì sao bây giờ vẫn còn có tiếng nổ truyền đến?
Ngay sau đó, sắc mặt Chủng Ngạo cũng không dễ nhìn, y không nghĩ Bạo Liệt tiên trận cấp chín của mình chỉ khiến mỗi hộ trận sơn môn nổ chứ không phải là toàn bộ Hoàng Hồ cung.
- Tên rùa đen này không tệ a, không ngờ ngươi có bản lĩnh phá đi một nửa Bạo Liệt tiên trận của Chủng gia gia đây, có chút bản lĩnh đấy.
Chủng Ngạo cười hắc hắc, đứng lên chuẩn bị động thủ.
Bạo Liệt tiên trận kia không hủy đi hết Hoàng Hồ cung khiến Chủng Ngạo mất hết mặt mũi trước mặt Địch Cửu.
Địch Cửu thấy vậy bèn cười trêu.
- Lão Chủng, ngươi không được rồi, xem ta này.