Không chút do dự, nam tử áo vàng lập tức đưa đan dược vào miệng rồi nuốt xuống.
Khí tức cực nóng khuếch tán bên trong thức hải, ngay lúc đó, nam tử áo vàng nhận ra hao tổn nhiều năm không được chữa trị của thức hải dần được khôi phục, vì thế y kích động vô cùng.
Chữa trị thức hải coi như xong, đã vậy nam tử áo vàng còn cảm giác được thần niệm của mình đang gia tăng, thậm chí còn có xu thế ngưng thực.
Hảo đan, đây tuyệt đối là hảo đan, loại đan dược này y nhất định phải đạt được.
- Địch Đan Đế, ta là Đảo chủ Ung Tả Thành của Lưỡng Tích đảo ở Lôi Đình tiên lục. Đan dược Địch Đan Đế cho có tác dụng rất lớn với ta, chỉ là số lượng hơi ít một chút. Nếu ngài có thể tặng ta 30 mai đan dược loại này và Tố Sắc Vân Giới Kỳ, chúng ta có thể trao đổi công bằng.
Ung Tả Thành đã nhìn ra Địch Cửu rất coi trọng Đại Trụ Đỉnh, cộng với việc Địch Cửu là một Đan Đế, nên y nghĩ giao dịch này sẽ thành công.
Nào ngờ Địch Cửu lại từ tốn đáp:
- Ung đảo chủ, Tố Sắc Vân Giới Kỳ của ta không dùng để trao đổi chớ đừng nói còn tặng thêm 30 mai Thức Lạc Đan. Ta có thể lấy 30 mai Thức Lạc Đan ra giao dịch, cộng thêm mười đầu Tiên Linh Mạch thượng phẩm, 500 triệu tiên tinh thượng phẩm, 50 triệu điểm tự do tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Đương nhiên, còn có một khối Diêm Quang Thần Thiết siêu cấp lớn. Nếu ngươi thấy được liền đồng ý, bằng không thì quên đi.
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu cầm ra một khối Diêm Quang Thần Thiết lớn bằng cái thớt để lên bàn.
- Đây là Diêm Quang Thần Thiết?
Mấy vị Tiên Đế kia thấy thế liền kinh hô, loại vật này chỉ lớn cỡ quả đấm đã có giá trị liên thành cực cao. Mà khối Địch Cửu lấy ra lại to bằng cái thớt, thậm chí có người hoài nghi Địch Cửu đã thu thập sạch Diêm Quang Thần Thiết tại Tiên giới!
Diêm Quang Thần Thiết là vật liệu Tiên khí tốt nhất, chỉ cần tìm được Tiên Khí Đế loại một, có thể dùng thứ tài liệu này luyện chế ra Tiên khí có lực công kích đỉnh cấp. Có thể nói, Diêm Quang Thần Thiết là thứ vô cùng hữu dụng với bất kỳ một tu sĩ nào.
Trên thực tế, Địch Cửu không cần lấy ra nhiều Diêm Quang Thần Thiết như vậy, chỉ cần một phần mười khối đó đã đủ kinh động tất cả Tiên Đế đang ngồi nơi đây.
Ung Tả Thành lập tức do dự, thứ Địch Cửu lấy ra có cái nào mà không quý giá, đặc biệt là Diêm Quang Thần Thiết to bằng cái thớt kia, chỉ riêng mình nó đã đủ khiến hơn chín thành tu sĩ ở đây động tâm. Tuy nhiên y biết rõ, mặc dù những thứ kia trân quý thật, thế nhưng nó vẫn chưa đủ so với Đại Trụ Đỉnh.
Nếu không phải hiện tại Đại Trụ Đỉnh không có một chút tác dụng nào với y, cộng với việc Ung Tả Thành đang cần Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, y thật sẽ không lấy loại bảo vật như Đại Trụ Đỉnh ra để giao dịch.
- Địch đạo hữu, đồ vật ngươi lấy ra rất nhiều, thế nhưng không có bảo vật nào đặc biệt giá trị, ta hi vọng Địch đạo hữu có thể xuất thêm một ít thành ý nữa...
Ánh mắt của Ung Tả Thành thể hiện rõ vẻ trông mong.
Thứ hấp dẫn y không phải Diêm Quang Thần Thiết, cũng không phải mười đầu Thần Linh Mạch thượng phẩm hay 500 triệu tiên tinh cùng số lớn điểm tự do, mà là 30 mai Thức Lạc Đan.
- Thật có lỗi, thứ có thể trao đổi ta đều lấy ra hết rồi, nếu Ung đảo chủ vẫn chưa vừa ý, ta chỉ biết hẹn lần sau vậy.
Địch Cửu không có ý định lấy ra thêm thứ khác để trao đổi.
Sở dĩ, hắn lấy Diêm Quang Thần Thiết ra cũng vì biết giá trị Đại Trụ Đỉnh phi thường cao. Nếu ít hơn thì có chút không hợp lý, tuy nhiên hắn cũng không tính lấy bảo vật ngang cấp ra giao dịch. Không phải hắn không có, mà vì bảo vật ngang cấp với Đại Trụ Đỉnh thật sự là chí bảo.
Tỉ như Thái Cổ Lôi Thạch, mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô các loại.
Dạ Hy cũng không hi vọng Địch Cửu thành công đạt được Đại Trụ Đỉnh, vì thế thấy tình hình như vậy liền chủ động nói:
- Nếu Ung đảo chủ không nguyện ý trao đổi, vậy ta cũng thu hồi Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, mọi người tiếp tục lấy đồ vật ra giao dịch đi nào.
- Địch Đan Đế, đã thế ta có thể mua Thức Lạc Đan bằng tư cách cá nhân hay không?
Ung Tả Thành lén truyền âm hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu từ tốn truyền âm lại:
- Ta biết Ung đảo chủ rất giàu có, bất quá giá cả Thức Lạc Đan thật sự vô cùng cao, chỉ sợ Ung đảo chủ mua không nổi.
Loại đan dược như Thức Lạc Đan này, xem như đan phương bị lộ, Địch Cửu đoán cũng không có mấy người đủ khả năng luyện chế thành công.
Hắn là nhờ vào việc đụng chạm tới Thời Gian Pháp Tắc, kết hợp với việc bản thân là Tiên Đan Tôn có thể luyện chế ra tiên đan bát phẩm cửu văn, vì thế mới thành công trong việc kết đan Thức Lạc.
Mặc dù giá trị kém xa Đại Trụ Đỉnh, nhưng hắn nói đối phương mua không nổi cũng chẳng phải là đang làm cao giá.
Ung Tả Thành nghe Địch Cửu trả lời, trong lòng liền trầm xuống, lần nữa do dự. Y biết rõ lời này của Địch Cửu có ý tứ gì, nghĩa là không muốn bán cho y.
Giây lát sau, Ung Tả Thành lại nhận được truyền âm từ Địch Cửu:
- Ung đảo chủ, ta biết giá trị Đại Trụ Đỉnh của ngươi cao hơn so với đồ vật của ta. Nhưng dường như Ung đảo chủ đã quên đi ý nghĩa tu đạo của mỗi tu sĩ, nếu đại đạo bị ngăn trở đều trông cậy vào đồ vật khác mà vượt qua thì đây không phải đại đạo chân chính, mà là tự đánh mất đạo của bản thân. Nói cách khác, nếu ta không phải Luyện Đan sư, đừng bảo những thứ vừa rồi, sợ rằng một phần mười những thứ đó ta cũng chẳng có nổi.
Không biết có phải bị Địch Cửu thuyết phục không mà Ung Tả Thành bỗng nhiên lớn tiếng bảo:
- Ta đồng ý giao dịch.
Cùng lúc đó, y liền lấy Đại Trụ Đỉnh ra, đi tới bên người Địch Cửu, đây là muốn để hết thảy mọi người biết sau khi giao dịch, Đại Trụ Đỉnh không nằm trong tay mình nữa.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn lập tức xuất ra một chiếc nhẫn đưa cho Ung Tả Thành:
- Ung đảo chủ, những thứ này giao cho người. Bởi vì tác dụng đan đỉnh này rất lớn nên ta đưa ngươi tổng cộng 50 mai Thức Lạc Đan. Loại đan dược ấy chỉ mình ta có, những người khác căn bản luyện chế không được.
- Đa tạ, đa tạ...
Ung Tả Thành vội vàng nhận lấy chiếc nhẫn rồi giao Đại Trụ Đỉnh cho Địch Cửu.
Mặc dù trong miệng y nói 30 mai, trên thực tế Địch Cửu có thể xuất ra một nửa số đó đã đủ khiến Ung Tả Thành hài lòng.
Hiện tại giao dịch của cả hai thành công, Địch Cửu còn lấy ra nhiều hơn 20 mai Thức Lạc Đan, thật sự là cực kỳ hào sảng.
Trông thấy Địch Cửu thành công trao đổi Đại Trụ Đỉnh, Dạ Hy hừ lạnh một tiếng. Chờ xử lý giao dịch hai người kia xong xuôi, Dạ Hy mới chậm rãi trao đổi với Ung Tả Thành.
Thấy Địch Cửu có Diêm Quang Thần Thiết, mấy tên Tiên Đế còn lại nhao nhao ôm quyền hỏi:
- Địch Đan Đế, không biết Diêm Quang Thần Thiết còn không?
Trên người Địch Cửu còn rất nhiều Diêm Quang Thần, thế nhưng hắn sẽ không lấy ra giao dịch mà sẽ dùng nó để chuẩn bị cho việc chế tạo đao trận.
Hiện tại có người hỏi thăm, Địch Cửu dứt khoát đáp:
- Tất cả Diêm Quang Thần Thiết của ta đều giao cho Ung đảo chủ hết rồi, mọi người cần cứ trực tiếp kiếm Ung đảo chủ đi.
Nghe vậy, cả bọn liền kéo nhau đi tìm Ung Tả Thành.
Cũng có một ít tu sĩ muốn trao đổi bảo vật với nhau, thần niệm Địch Cửu quét một vòng, đồ tốt tuy không ít nhưng hắn không thấy thứ gì mình cần.
Địch Cửu tính đợi cho mọi người giao dịch xong mà Dạ Hy vẫn không ra mặt, hắn sẽ chủ động khiêu khích y.
Bỗng nhiên, đúng lúc này có người truyền âm cho Địch Cửu:
- Địch Đan Đế, ta muốn hỏi một chút, đan dược mà ngài vừa trao đổi với Ung đảo chủ có thể chữa trị thức hải được không?
Trong lòng Địch Cửu hơi nghi hoặc, tu sĩ truyền âm cho hắn là một Tiên Đế tầng sáu.
Với hiểu biết của Địch Cửu về Thức Lạc Đan, muốn cảm ứng ra khí tức bên trong nó thì phải cầm đan dược trên tay. Hoặc không thì thần niệm của người nọ phải mạnh hơn hắn hiện giờ.
Vị trí ngồi của Tiên Đế tầng sáu này cách khá xa Ung Tả Thành, cũng chẳng chạm vào Thức Lạc Đan, vậy mà cảm nhận được Thức Lạc Đan có thể chữa trị thần niệm, xem ra thần niệm của đối phương hẳn phải mạnh hơn hắn nhiều.
Vô luận có phải hay không, Địch Cửu đều chẳng muốn để ý tới người nọ, hắn đang định đáp hắn không còn đan dược nữa, nhưng bỗng nhiên hắn nhớ tới một việc.
Trước đó, khi Dạ Hy xuất ra Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, dường như ánh mắt ông ta đã chú ý đến vị Tiên Đế tầng sáu này, hẳn là trên người đối phương có đồ vật Dạ Hy cần?
Không chỉ như thế, ngay tại lúc này, tựa hồ ánh mắt Dạ Hy vẫn như có như không đảo qua người nam tử nọ.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu càng thêm chắc chắn suy đoán của mình.
Vị Tiên Đế râu dài truyền âm tới lần nữa:
- Địch Đan Đế, ta là trưởng lão Giai Kha của Trường Càn Đạo tới từ Ma Y tiên lục. Bởi vì ta biết thức hải Ung đảo chủ từng bị thương, mà Đại Trụ Đỉnh của Ung đảo chủ lại rất nổi danh, nếu không phải đan dược rất cần cho y, sợ rằng y cũng chẳng chịu giao dịch.
- Vậy mà Ung đảo chủ lại vội vàng trao đổi với ngài, chứng tỏ đan dược kia có khả năng lớn dùng để chữa trị thức hải, chỉ có đan dược có tác dụng đó thì Ung đảo chủ mới gấp gáp thành giao. Nếu suy đoán của ta chính xác, Địch Đan Đế cứ việc nói thứ ngài muốn, dù ta không có cũng nghĩ biện pháp lấy tới cho ngài.
Thì ra là thế, Địch Cửu giật mình hiểu được, lập tức liền đáp lời:
- Giai trưởng lão, ngươi đoán không sai, trên người ta thật có loại đan dược này.
Thần niệm Dạ Hy một mực lưu lại bên thân Giai Kha và Địch Cửu, cảm nhận được thần niệm cả hai đứt quãng, ông ta lập tức hiểu được đối phương đang truyền âm cho nhau.
Tuyệt đối không thể để Giai Kha cùng Địch Cửu đạt thành giao dịch, vì thế ông ta vội nói:
- Giai trưởng lão, nghe nói không lâu trước đây tại ngoại thành hư không vực, ngươi đã lấy được một nhánh Không Cực Độ Nha, thứ này ta đang cần gấp, không biết Giai trưởng lão có thể từ bỏ đồ vật yêu thích không?
Nghe thấy thế, trong lòng Địch Cửu chấn động mãnh liệt, Không Cực Độ Nha, đây là vật hắn tha thiết mơ ước.
Đạo Đồng của hắn cần thứ đó để tấn cấp lên Tiên Đạo Đồng, Không Cực Độ Nha này tuyệt đối không thể nhường cho Dạ Hy.
Đồng thời hắn cũng hiểu rõ lý do Dạ Hy muốn Không Cực Độ Nha, nếu Dạ Hy cũng có Đạo Đồng, vậy Đạo Đồng kia cũng cần tấn cấp.
Địch Cửu không chút do dự ôm quyền:
- Giai trưởng lão, thứ ta cần là Không Cực Độ Nha.
Thấy thế, Dạ Hy đột nhiên đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu:
- Địch Đan Đế, có một số việc vốn không muốn ảnh hưởng tới khách nhân nên để hồi sau mới nói, bất quá nếu ngươi nghĩ Dạ Hy này dễ ức hiếp như vậy thì ngươi đã sai rồi.
Lúc đầu ông ta muốn chờ lấy được Không Cực Độ Nha rồi mới tính toán với Địch Cửu, hiện tại ông ta đúng là nhịn không nổi nữa.
Đại Trụ Đỉnh bị Địch Cửu lấy đi sớm muộn gì cũng trở lại bên cạnh ông, nhưng Không Cực Độ Nha lại khác, thứ đấy một khi bị Địch Cửu phục dụng, vậy Dạ Hy còn biết tìm đường nào?
Thật lòng mà nói, Tiên quả hội lần này có liên quan rất lớn tới Không Cực Độ Nha của Giai Kha. Chỉ là trước đại hội, ông vẫn chưa xác định được có đúng là Độ Nha nằm trong tay Giai Kha hay không thôi.
-