Sát thế của Giới Địch chẳng hề ảnh hưởng tới Địch Cửu, thậm chí còn chưa kịp đến gần Địch Cửu thì đã bị Chủng Ngạo ngăn cản, biến mất không còn tăm tích.
Giới Địch trầm mặt xuống, dù thực lực của gã là Tiên Đế tầng chín, Giới Địch vẫn hoài nghi mình không phải là đối thủ của Chủng Ngạo. Bên cạnh Địch Cửu có loại cường giả đỉnh cấp như vậy, mà Dạ Hy lại không ra mặt giúp đỡ, Giới Địch thật sự không còn dám vọng động.
Trong ấn tượng của Địch Cửu, tâm cơ của Dạ Hy rất thâm trầm, tuyệt đối không phải đơn giản như biểu hiện bề ngoài. Dạ Hy lấy cây Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ giả này ra, rất có thể là nhằm vào Tố Sắc Vân Giới Kỳ trên người hắn.
Chỉ có điều, khi Địch Cửu nghĩ Dạ Hy phải đặt lực chú ý trên người mình thì hắn phát hiện dường như Dạ Hy lại đang quan sát một nam tử râu dài có tu vi Tiên Đế tầng sáu.
- Dạ cung chủ, ta có một cái đan đỉnh cũng không cách nào luyện hóa. Nhưng ta cam đoan cái đan đỉnh này tuyệt đối không phải hàng giả, mà là đồ tốt hàng thật giá thật. Ta không biết luyện đan, nếu Dạ cung chủ hứng thú, chúng ta có thể trao đổi.
Một Tiên Đế tầng bảy mặc áo vàng đột nhiên đứng lên đề nghị, trên tay y còn cầm một cái đan đỉnh.
Đan đỉnh bình thường đều là ba chân, tuy nhiên cái trước mặt lại có đến năm chân.
Địch Cửu cẩn thận xem xét, cảm giác được cái đan đỉnh ấy không hề tầm thường, thần niệm của hắn nhanh chóng quét qua Thế Giới Thư.
Vừa quét qua, Địch Cửu liền mừng rỡ vô cùng, trên Thế Giới Thư đã nhiều hơn một tờ giới thiệu về cái đan đỉnh trước mắt, nó có tên là Đại Trụ.
Đây tuyệt đối là bảo vật, bằng không, Thế Giới Thư sẽ không tạo ra thêm một trang mới.
Phần giới thiệu Đại Trụ Đỉnh có viết, đỉnh tên Đại Trụ, sinh sau thời vũ trụ mở thiên địa, hóa vạn vật, sinh âm Dương...
Cái này nhất định là một vật Thần Đỉnh Luyện Khí, Địch Cửu quyết định phải lấy bằng được Đại Trụ Đỉnh để luyện đan. Hắn thân là Tiên Đan Tôn bát phẩm, đáng tiếc là không có nổi một cái đan lô tốt. Sở dĩ nam tử áo vàng đó lấy ra Đại Trụ Đỉnh, khẳng định bởi vì không thể phân biệt ra được Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ là thật hay giả.
Dạ Hy ngồi ở bên kia vẫn đang tập trung quan sát Tiên Đế râu dài, có lẽ gã đang thèm muốn bảo vật trên người tên Tiên Đế tầng sáu nọ.
Khi nam tử áo vàng lấy ra Đại Trụ Đỉnh, trong mắt Dạ Hy lập tức lộ ra thần sắc kích động. Chỉ là sự kích động này lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt, nếu không nhờ rất nhiều pháp tắc trận kỳ được bố trí quanh đây, ngay cả Địch Cửu cũng không thể nhìn thấy.
Dạ Hy đang định nói chuyện, Địch Cửu bỗng nhiên xen ngang:
- Vị đạo hữu này, Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ của Dạ cung chủ trăm phần trăm là hàng giả. Bên ta ngược lại có thứ đạo hữu cần, thậm chí ta còn tặng thêm cho đạo hữu một thứ cực kỳ có ích.
Nói xong, Địch Cửu lập tức ném một bình ngọc cho nam tử áo vàng.
Thật sự là Địch Cửu rất cần Đại Trụ Đỉnh, bằng không, hắn tuyệt đối sẽ không đưa trước đồ vật của mình ra như vậy. Thần niệm của Địch Cửu vẫn một mực tạo dựng pháp tắc trận kỳ, cho nên hắn phi thường mẫn cảm đối với ba động chung quanh. Hắn cảm giác thức hải của nam tử áo vàng này tựa hồ có chút vấn đề, thần niệm ba động cũng không thể liền mạch.
Thấy Địch Cửu dám nói bảo vật của mình là giả, thậm chí còn ném đồ vật cho người kia, Dạ Hy sầm mặt lại, dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi:
- Địch Đan Đế, ngay cả ta cũng không dám khẳng định lá cờ này có phải Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ hay không, nhưng Địch Đan Đế chỉ nhìn lướt qua liền nói là giả, có phải quá mức hay không?
Địch Cửu cười đáp:
- Dạ Hy, ngươi lừa gạt người khác thì được, nhưng không gạt được ta. Trên người của ta cũng có một cây Tố Sắc Vân Giới Kỳ, mọi người dùng thần niệm quét thử xem.
Nói xong, Địch Cửu bèn lấy Tố Sắc Vân Giới Kỳ ra đặt trước mặt. Trước đó, Giới Địch yêu cầu Địch Cửu lấy Tố Sắc Vân Giới Kỳ ra lại bị Địch Cửu châm chọc một phen, hiện tại chẳng cần ai nói, hắn lại chủ động lấy ra, việc này khiến sắc mặt Giới Địch đen thui như đít nồi. Bởi vì việc này cho thấy không phải Địch Cửu không muốn lấy ra, mà là Giới Địch không đủ tư cách để hắn phải làm thế.
Mấy chục đạo thần niệm chớp mắt liền rơi vào Tố Sắc Vân Giới Kỳ, có câu không sợ không biết hàng.
Gần như tất cả người ở đây đều chưa từng gặp qua Ngũ Hành Kỳ, cho nên không ai dám khẳng định cây Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ kia là thật hay giả. Hiện tại Địch Cửu lấy ra Tố Sắc Vân Giới Kỳ để mọi người tùy tiện dùng thần niệm kiểm tra, chẳng mấy chốc tất cả đều nhận ra đây chính là cờ thật, còn cây Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ kia dường như có chút cổ quái. Khí tức tuy rất giống, thế nhưng đạo vận trong đó lại cách biệt quá xa.
Cũng có nghĩa, rất có thể Địch Cửu đang nói thật, cây Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ của Dạ Hy quả nhiên là hàng giả.
- Cách quá xa, ta nhìn không rõ ràng lắm.
Lời vừa dứt, một bàn tay đột nhiên chộp tới Tố Sắc Vân Giới Kỳ.
Địch Cửu cười thầm, Thiên Sa Đao lập tức bổ ra, đồng thời hắn kêu lên:
- Lão Chủng...
Chủng Ngạo không đợi Địch Cửu dứt lời, khí thế cường hãn nhanh chóng khóa tay đối phương, lúc này Thiên Sa Đao đã đánh tới.
Khí thế của Chủng Ngạo mạnh đến mức ngay cả Phương Phí Lâu cũng không dám loạn động, trải qua một khoảng thời gian tu dưỡng, khí thế của y càng thêm cường đại. Tên Tiên Đế muốn cướp Tố Sắc Vân Giới Kỳ chỉ mới bước vào tầng bảy mà thôi, sau khi người nọ bị Chủng Ngạo khóa chặt, Thiên Sa Đao liền chém rụng cánh tay của đối phương.
Người nọ biến sắc, nhanh chóng dùng tay còn lại bắt lấy cánh tay đang rơi của mình. Địch Cửu không chút do dự vận dụng hai cây pháp tắc trận kỳ, cánh tay đang rơi thoát khỏi lĩnh vực của tên Tiên Đế, sau đó nổ tung trong hư không.
- Ngươi có ý gì?
Tên Tiên Đế tầng bảy đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Nếu không phải Chủng Ngạo quá mạnh thì gia hỏa này đã sớm động thủ rồi.
- Không phải đồ vật của mình thì đừng tùy tiện cầm, bằng không cẩn thận sẽ gãy hết móng vuốt.
Địch Cửu từ tốn đáp.
Hôm nay có quá nhiều người tới đây, cộng thêm Địch Cửu còn muốn cứu hội chủ đan hội Khuất Ngấn, bằng không thì hắn đã sớm động thủ. Nếu muốn vừa cứu người vừa động thủ với Dạ Hy, vậy nhất định phải có lý do đầy đủ. Địch Cửu đoán chừng, suy nghĩ của Dạ Hy không khác mình lắm. Dạ Hy muốn xử lý hắn, đồng thời còn muốn để khắp thiên hạ đều biết bản tọa giết Địch Cửu là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Đương nhiên, Địch Cửu khẳng định sở dĩ Dạ Hy đến giờ vẫn chưa động thủ hẳn là còn có mục đích khác, về phần mục đích đó là gì, hiện tại hắn chưa rõ. Khả năng lớn nhất sẽ là Dạ Hy không giết Địch Cửu mà sẽ nhốt lại, từ từ khai thác bí mật trên người hắn, thậm chí ép hắn chuyên môn luyện đan.
Sắc mặt Dạ Hy lạnh lẽo, ông ta lạnh lùng nói:
- Địch Đan Đế, ngươi thật sự quá ác độc, Hà Di lâu chủ chỉ muốn nhìn đồ vật của ngươi mà thôi, ngươi vậy mà phế đi một cánh tay của Hà lâu chủ, quả thật khiến ta cũng thấy sợ hãi.
- Muốn nhìn đồ của người khác thì ít nhất cũng phải được người ta đồng ý. Theo ý của Dạ cung chủ, vậy có phải không cần ngươi đồng ý thì ta vẫn có thể thoải mái xem xét giới chỉ của Dạ cung chủ đây?
Địch Cửu châm chọc ngược lại.
Dạ Hy hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nhảm, ông ta nhìn về hướng nam tử áo vàng, đoạn bảo:
- Nếu Ung đảo chủ ưa thích Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, vậy ta đổi với đảo chủ.
Trong mắt Dạ Hy, Địch Cửu chính là một người chết, cần gì so đo với một người chết?
Bị Địch Cửu phế mất một cánh tay, lâu chủ Tiên Hoàng đan lâu Hà Di rất kinh ngạc, với thực lực Tiên Đế tầng bảy, Hà Di cho rằng mình ra tay chớp nhoáng như vậy, Địch Cửu khẳng định phản ứng không kịp, chỉ cần cướp đi Tố Sắc Vân Giới Kỳ thì có thể tùy tiện tìm lý do để Địch Cửu chẳng thể lấy lại.
Không ngờ thế mà gã lại thất thủ, thất thủ coi như xong, còn ném đi cả cánh tay. Mấu chốt là Dạ Hy chỉ mở miệng chứ không động thủ. Phải biết Tiên Hoàng đan lâu là sản nghiệp của Dạ Hy, vừa rồi Hà Di làm vậy cũng là vì Dạ Hy dặn dò, lúc cần thiết thì có thể bất ngờ ra tay.
Nếu Địch Cửu không lấy ra Tố Sắc Vân Giới Kỳ, nam tử áo vàng kia tất nhiên sẽ trao đổi với Dạ Hy. Bởi vì Đại Trụ Đỉnh vốn là để trao đổi với Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ. Nhưng Địch Cửu lại lấy ra Tố Sắc Vân Giới Kỳ, mặc dù còn chưa thể khẳng định 100% Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ là giả, tuy nhiên cũng đã đủ khiến nam tử áo vàng tự nhiên không nguyện ý cầm Đại Trụ Đỉnh đi trao đổi loại bảo vật không xác định ấy nữa.
Địch Cửu không đợi nam tử áo vàng trả lời Dạ Hy, vội vàng nói:
- Ung đảo chủ hãy thử loại đan dược của ta trước đã.
Hắn tin tưởng, chỉ cần đối phương không phải đồ ngốc, sau khi hắn lấy ra Tố Sắc Vân Giới Kỳ, đối phương đương nhiên sẽ ngừng trao đổi với Dạ Hy.
Nam tử áo vàng áy náy nói với Dạ Hy:
- Dạ cung chủ, mặc dù ta rất muốn Thanh Liên Bảo Sắc Kỳ, thế nhưng nghĩ đến Dạ cung chủ mà còn không thể luyện hóa, vậy ta khẳng định cũng không cách nào luyện hóa.
Dạ Hy âm trầm không trả lời.
Nam tử áo vàng nghĩ bụng mình cũng sẽ không trao đổi gì với Địch Cửu, tuy nhiên Địch Cửu rõ ràng là kẻ hung ác, nếu không trao đổi, ít nhất cũng phải nể mặt người ta. Vì vậy nam tử áo vàng chủ động mở bình ngọc Địch Cửu đưa cho, lấy một viên Thức Lạc Đan duy nhất trong đó ra.
Đan dược chưa kịp đưa vào trong miệng, thức hải đột nhiên vang lên tiếng kêu gọi. Nam tử áo vàng chấn động mãnh liệt, chẳng lẽ đây là tiên đan khôi phục thức hải? Nhưng từ xưa đến nay chưa từng nghe nói Tiên giới có loại đan dược này.
-