Địch Cửu - chủ nhân Tinh Không trà lâu đã đánh vỡ hộ trận của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, sau đó giết chết Hôi chưởng quỹ của Phúc Đồng đại tức lâu rồi chiếm nơi đấy làm của riêng. Không chỉ vậy, hắn còn đem Phúc Đồng đại tức lâu đổi tên thành tiệm cơm Hòa Bình. Chuyện lớn đến thế, đừng bảo là trong Đại Đỉnh, ngay cả mấy đại tiên lục còn lại đều lưu truyền khắp nơi.
Về sau một đám Tiên Đế và cường giả Tiên Tôn phẫn nộ trước hành động của Địch Cửu, bèn liên thủ tiến về tiệm cơm Hòa Bình, trong đó còn có ba Đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết Địch Cửu sẽ chết rất khó coi. Không, chỉ có thể nói đoán chừng ngay cả cơ hội luân hồi Địch Cửu cũng không có.
Thế nhưng vẻn vẹn gần nửa ngày trôi qua, một đám người đi vào mà đến lúc tiến ra chỉ còn lại có bốn người, gồm Đạo Chủ Việt Vô Lượng - Thiên Vân đạo, Cung chủ Giải Vạn Lăng - Tinh Ma cung, Lâu chủ Mông Thiến Thiến - Nguyệt Hằng lâu cùng Thành chủ Mễ Tịch.
Ngoại trừ Mễ Tịch, ba người còn lại đều trọng thương. Bảng hiệu tiệm cơm Hòa Bình vẫn đứng sừng sững tại chỗ cũ, thậm chí còn có rất nhiều người trông thấy Địch Cửu lần nữa bắt đầu bố trí hộ trận cho tiệm cơm.
Không phải là thăng cấp hộ trận, mà là đem mấy cửa hàng ở đối diện và xung quanh Phúc Đồng đại tức lâu toàn bộ vòng lại.
Những cửa hàng có thể cạnh tranh với Phúc Đồng đại tức lâu há có thể kém? Chủ nhân mấy cửa hàng kia ngoại trừ thành chủ Mễ Tịch còn có Điện chủ Đoái Bình Xuyên Chấp Pháp điện, Hữu Đỉnh đan lâu và những tu sĩ khác đi đến tiệm cơm Hòa Bình kiếm chuyện với Địch Cửu.
Khác biệt duy nhất là ngoại trừ tiệm cơm ra, những tức lâu còn lại toàn bộ đều bị san bằng, ở nơi đó, một quảng trường khổng lồ được xây nên, danh xưng quảng trường Hòa Bình.
Mọi người chỉ biết đứng nhìn mà không ai dám đứng ra nói nhảm nửa lời, tất cả hiểu rõ trong lần xung đột này, người thắng chính là Địch Cửu.
...
Bên trong đan hội tại Đại Đỉnh Tiên Thành, Trầm Tự Thuấn đang tiếp đón Phương Phí Lâu đến từ Lưu Ly thương hội. Mặc dù mặt ngoài vẫn tính là bình tĩnh, trên thực tế Phương Phí Lâu có thể nhìn ra sự nặng nề trong mắt Trầm Tự Thuấn.
Địch Cửu là một thiên tài Đan sư không thể nghi ngờ, lại còn là Đan sư ghi danh trên Đan hội, chỉ vì thân mang bảo vật nên bị người ta nhớ thương. Thế mà khi sự việc xảy ra, Đan hội lại không có cách nào bảo vệ người của mình, đây chẳng phải đang đánh vào mặt họ sao? Hoặc nói, mấy người kia sẽ đánh giá Đan hội ra gì?
Thế nhưng những người “thương nhớ” Địch Cửu thật sự quá cường đại, cường đại đến mức ngay cả đứng ra nói một câu công đạo, Đan hội cũng không dám.
Tuy đang nói chuyện Trầm Tự Thuấn, nhưng thực tế Phương Phí Lâu cũng hiểu rõ tâm tình của y. Năm đó danh hiệu Đan hội lớn nhất thuộc về Đan hội của Huyễn Thải tiên lục, về sau Đan hội kia bị người tiêu diệt, mấy tổ chức thuộc về những tiên lục còn lại cũng lần lượt suy thoái.
Cuối cùng bọn họ bị ép tới mức phải dọn tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, dù thế vẫn xem như miễn cưỡng tự vệ mà thôi. Thậm chí việc Hội chủ của Đan hội mất tích, Đan hội cũng chẳng dám gióng trống khua chiêng đi tìm.
Chuyện lần này gồm có tám tên cường giả Tiên Đế và hơn mười cường giả Tiên Tôn đi gây sự với Địch Cửu. Mặc dù Phương Phí Lâu không đi nhưng từ tận đáy lòng gã luôn hi vọng Địch Cửu sẽ bị giết.
Tuy nhiên, không biết vì sao, sâu trong nội tâm, Phương Phí Lâu vẫn mơ hồ nghĩ Địch Cửu sẽ sống sót cuối cùng.
- Phương hội chủ, ngươi nói sự tồn tại của Đan hội Đại Đỉnh thật chỉ vì người luyện đan?
Trầm Tự Thuấn cất tiếng hỏi thăm Phương Phí Lâu, nghe vậy, trong lòng Phương Phí Lâu liền hiểu đối phương đang muốn nói gì. Là Trầm Tự Thuấn đang mê man mà thôi, thế nhưng là một Hội chủ Tiên Đế tầng bốn lại lâm vào tình trạng này thì sẽ rất dễ đánh mất đại đạo của bản thân.
Mặt ngoài, Phương Phí Lâu như đang tập trung lắng nghe lời nói của Trầm Tự Thuấn, thật chất trong lòng gã đang nghĩ tới chuyện của Địch Cửu.
Gã nghĩ muốn biết kết quả cũng phải đợi một ngày nữa.
Thực lực Địch Cửu không yếu, vô luận hắn thắng hay thua cũng phải giằng co không ít thời gian.
Tuy nhiên, không bao lâu sau lại có việc khiến gã thất kinh không thôi. Một tin tức về Địch Cửu được truyền tới...
Thời điểm thần niệm Phương Phí Lâu rơi vào truyền tin châu, gã lập tức kinh hãi đứng lên. Vốn gã đã ngờ ngợ kẻ chiến thắng là Địch Cửu, vậy mà không ngờ tên kia lại gọn gàng dứt khoát xử lý ngần ấy cường giả tới tìm chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Cường giả còn sống chỉ có bốn người, mà đấy là do Địch Cửu cố ý thả ra, mỗi người trong số đó đều phải trả một cái giá lớn mới giữ được mạng sống của mình.
Sau lưng Phương Phí Lâu liên tục đổ mồ hôi lạnh, lúc trước gã còn phân vân không biết nên đi hay không. Hiện tại gã đã biết câu trả lời. Khi trước nếu quyết định sai lầm thì làm gì còn Phương Phí Lâu ngồi đây.
Phương Phí Lâu khẳng định Địch Cửu có thể bỏ qua cho bốn người Mông Thiến Thiến, Giải Vạn Lăng, Việt Vô Lượng và Mễ Tịch, còn gã, gã chắc chắn không nằm trong dạng được “ân xá” của Địch Cửu.
Ý nghĩ phải nhanh chóng đi bái phỏng Địch Cửu lập tức xuất hiện trong đầu Phương Phí Lâu, ngay lập tức gã liền vọt tới cửa ra vào.
- Phương hội chủ?
Từ trong mê man, Trầm Tự Thuấn tỉnh táo lại, ông ngạc nhiên đứng lên nhìn hành động gấp gáp của Phương Phí Lâu.
Nghe tiếng kêu, gã mới tỉnh ngộ lại, hiện tại mình tuyệt đối không thể tới thăm Địch Cửu, dù muốn đi cũng chẳng thể đi một mình.
Phương Phí Lâu chợt cảm thấy chuyến đi tới Đan hội lần này của mình quá mức đúng đắn, thậm chí còn có phần anh minh thần võ nữa.
Nghĩ vậy, gã bèn ôm quyền, nói:
- Chúc mừng Trầm hội chủ, tám vị Tiên Đế và mười một vị Tiên Tôn tìm đến Địch đan sư gây phiền phức, vậy mà kết quả ngoại trừ Mễ Tịch, Mông Thiến Thiến, Việt Vô Lượng và Giải Vạn Lăng được Địch đan sư thả ra ngoài, thì những người còn lại đều đã bị giết sạch. Địch đan sư đã đem Phúc Đồng đại tức lâu đổi tên thành tiệm cơm Hòa Bình, đồng thời nói rõ trong tương lai, trong phạm vi tiệm cơm Hòa Bình sẽ không cho phép bất luận việc gây rối gì phát sinh.
Ngoài miệng thì bình tĩnh nói thế nhưng trong lòng Phương Phí Lâu lại là kinh đào hải lãng.
Gã biết Địch Cửu rất cường đại, nhưng chưa từng nghĩ tới Địch Cửu sẽ cường đại đến vậy. Lúc này, gã nghĩ lại về cường giả bí ẩn sau lưng Địch Cửu đã từng dùng sát thế từ lĩnh vực trói buộc mình, e rằng dù là Dạ Hy tới cũng không nhất định chống lại được.
- Cái gì?
Trầm Tự Thuấn ngẩn người, sao có thể a? Chẳng ngờ sau ngần ấy chuyện xảy ra, Địch Cửu lại an toàn thoát thân, ngược lại còn đại phát thần uy, giết hết tám phần kẻ địch, điều này có ý nghĩa gì?
Không được, ông nhất định phải lập tức đi bái phỏng vị Đan sư này. Dưới tình huống hiện tại của Đan hội, rất cần loại lực lượng như Địch Cửu đây.
Tâm trạng hiện giờ của Trầm Tự Thuấn cũng hệt như Phương Phí Lâu, ông vội di chuyển ra khỏi phòng.
Thấy thế, gã mới nói:
- Trầm hội chủ, chúng ta cùng đi đi, ta còn thiếu Địch đan sư một chút tiên linh thảo.
- Tốt, tốt, cùng đi.
Trầm Tự Thuấn gật gù.
Trong lòng Phương Phí Lâu mừng rỡ vô cùng, thời điểm những người khác vây công Địch Cửu, gã đã đi bái phỏng Hội chủ Đan hội, cùng thảo luận vấn đề Đan sư của Đan hội nhận đãi ngộ bất công cỡ nào.
Hai người vội vàng đi đến Phúc Đồng đại tức lâu, không đúng, phải nói là đến tiệm cơm Hòa Bình. Thế nhưng, khung cảnh ở nơi đó hiện giờ lại khiến cả hai đều kinh ngạc.
Trước mặt họ là một quảng trường khổng lồ, đường đi được sắp đặt dọc theo quảng trường, về phần cửa hàng chung quanh và đối diện tiệm cơm Hòa Bình, tất cả đều trở thành một bộ phận của quảng trường.
Dọc theo quảng trường có một tấm bia đá to lớn đứng thẳng, trên tấm bia đá kia khắc bốn chữ, Quảng trường Hòa Bình.
Hộ trận xung quanh quanh Quảng trường đã sớm được bố trí xong, một đám tu sĩ đang nghị luận ầm ĩ tại đấy, xung quanh còn có vô số tu sĩ không ngừng di chuyển về phía bên này.
- Địch huynh thật quá khí phách...
Trông thấy Địch Cửu đem địa phương tấc đất tấc vàng này đổi thành Quảng trường lớn trước mắt, cả hai nhịn không được mà tự lẩm bẩm, ngay cả xưng hô cũng từ Địch đan sư đổi thành Địch huynh.
Thực lực chính là tôn nghiêm, điểm ấy được phát huy vô cùng tinh tế tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Chỉ có tận mắt nhìn thấy, Phương Phí Lâu mới tin rằng những gì mình nghe được hoàn toàn không khoa trương.
Trầm Tự Thuấn nhịn không được xông qua quảng trường, đi thẳng tới cửa chính tiệm cơm Hòa Bình.
- Dừng lại, dừng lại...
Thụ đệ tiến lên ngăn cản Trầm Tự Thuấn cùng Phương Phí Lâu sau lưng ông.
- Hai vị chưa vào được, giờ này tiệm cơm Hòa Bình của chúng ta vẫn chưa khai trương, nếu muốn ở trọ thì phải đợi một thời gian nữa.
Trầm Tự Thuấn ôm quyền:
- Ta là Trầm Tự Thuấn đến từ Đan hội Đại Đỉnh Tiên Thành, muốn cầu kiến Địch đan sư.
Nghe xong, Thụ đệ chưa kịp nói gì liền nghe thanh âm Địch Cửu truyền đến:
- Nguyên lai là Trầm Hội chủ, hộ trận vừa mới xây xong, nếu có chỗ tiếp đón không được chu đáo, xin hãy thứ lỗi.
- Địch đan sư, đây là n Vô Thường đạo hữu?
Trầm Tự Thuấn mừng rỡ không thôi nhìn n Vô Thường đứng bên người Địch Cửu.
Còn Phương Phí Lâu, gã đã sớm nhận ra n Vô Thường, vì thế nhanh chóng bước tới trước mặt cả hai vấn an. Đồng thời trong lòng cũng có chút hoài nghi, có phải lần đại chiến này n Vô Thường đã ra tay hỗ trợ Địch Cửu hay không?
n Vô Thường mỉm cười hoàn lễ, sau đó nói với Trầm Tự Thuấn:
- Ta đến nhờ Địch Đan Đế luyện chế mấy viên đan dược, chuyện ở đây đã xong, đang chuẩn bị cáo từ.
- Địch Cửu đạo hữu, ngươi là Tiên Đan Đế?
Trầm Tự Thuấn bị tin tức vừa nghe dọa cho sợ ngây người.
Mà Phương Phí Lâu đi cùng cũng ngạc nhiên không kém, Địch Cửu là một Tiên Đan Đế?
Đã biết bao lâu Tứ đại tiên lục chưa từng sinh ra Tiên Đan Đế. Nếu đúng như thế, việc n Vô Thường xuất thủ vì Địch Cửu hoàn toàn không có gì phải nghi ngờ cả.
Trong lòng Phương Phí Lâu hiểu rõ, bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những việc này, gã kính cẩn dùng hai tay nâng một chiếc nhẫn lên, đưa cho Địch Cửu:
- Địch huynh, đây là thứ ta đã thiếu huynh. Trước đây không lâu ta vẫn một mực bồi tiếp bên người Trầm hội chủ, cho tới bây giờ mới có thời gian rảnh mà đưa tới, xin Địch huynh thứ tội.
- Ha ha, không sao, không sao.
Địch Cửu không có nửa điểm khách khí, nhanh chóng thu hồi hai chiếc nhẫn kia lại. Đồ vật mà Mông Thiến Thiến hứa đưa cho hắn còn đang đợi nàng ta chuẩn bị, muốn tấn cấp Tiên Đan Tôn và Tiên Đan Đế đều phải trông cậy vào những tiên linh thảo này rồi.