Phương Phí Lâu thấy Địch Cửu không có ý định gặp mình, chỉ đành cáo từ rồi cùng n Vô Thường rời đi trước.
Trầm Tự Thuấn đi theo Địch Cửu vào phòng khách, hổ thẹn nói:
- Địch đan sư, thân là phó hội chủ đan hội, ta thật sự quá mất mặt. Dù biết rõ ngươi bị mấy tên Tiên Đế vây công, nhưng ta lại không có năng lực nói một câu lời công đạo vì ngươi. Nếu không phải ngươi còn có chút bản sự thì...
Địch Cửu mỉm cười, lấy Tinh Không Trà, rót một chén cho Trầm Tự Thuấn.
- Hội chủ không cần tự trách, trong tình huống lúc đó, ngươi quả thật không giúp được gì.
Địch Cửu cảm nhận được sự tự trách của Trầm Tự Thuấn đến từ nội tâm, xem ra vị phó hội chủ đan hội này quả thật rất lo lắng cho hắn. Nếu đứng trên góc độ của Trầm Tự Thuấn, ngoại trừ cự tuyệt tới đây vây công Địch Cửu, hiển nhiên là chẳng có phương thức kháng nghị nào tốt hơn.
Đừng bảo Trầm Tự Thuấn, khi nhìn thấy cảnh tám tên Tiên Đế liên thủ, mặc dù n Vô Thường tới đây cầu hắn hỗ trợ mà còn không dám ra tay.
- Địch đan sư thật sự là Tiên Đan Đế?
Đối với Trầm Tự Thuấn, Địch Cửu có tha thứ cho ông hay không kỳ thật chẳng trọng yếu, trọng yếu là, ông hy vọng có thể giao trách nhiệm đan hội cho Địch Cửu. Bởi vì năng lực của Trầm Tự Thuấn thật sự có hạn, nói thực lực, Tiên Đế tầng bốn không tính là gì cả. Nói Đan Đạo, ông miễn cưỡng xem như là Tiên Đan Tôn cấp tám, hơn nữa tỉ lệ thành đan còn không cao lắm.
Địch Cửu nghiêm túc đáp:
- Ta hiện tại còn chưa phải Tiên Đan Đế, bất quá ta tin tưởng, chẳng mấy chốc, mình có thể trở thành Tiên Đan Đế chân chính.
Trầm Tự Thuấn nhận được câu trả lời chắc chắn từ Địch Cửu bèn kích động đứng lên:
- Địch đan sư, ta hi vọng ngươi có thể trở thành hội chủ đan hội. Những năm qua, đan hội vẫn luôn phải chật vật sinh tồn, thật sự là quá gian nan.
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Trầm Tự Thuấn:
- Trầm hội chủ ngồi xuống trước đã. Cứ coi như ta trở thành Đan Đế, nhưng ta gia nhập đan hội bất quá chỉ mới 20 năm mà thôi. Nội tình đan hội thâm sâu, ta có tư cách gì trở thành hội chủ? Hơn nữa, hội chủ đan hội đương nhiệm đâu?
Trầm Tự Thuấn cố gắng bình phục tâm tình của mình, quyết định nói thẳng:
- Ta mời ngươi đảm nhiệm chức hội chủ đan hội, kỳ thật chính là vì hội chủ đương nhiệm Khuất Ngấn.
- Khuất hội chủ thế nào?
Trầm Tự Thuấn đè nén xuống cơn phẫn nộ rồi trả lời:
- Năm đó ở Huyễn Thải tiên lục, đan hội cực kỳ thịnh vượng, lão hội chủ Mục Tà Không là Đan sư cấp cao nhất cửu phẩm Tiên Đan Đế. Lúc đó, số Tiên Đan Vương thất phẩm có đến hơn mười người, Tiên Đan Tôn bát phẩm có năm sáu người. Thế nhưng, từ khi lão hội chủ chẳng hiểu vì sao lại vẫn lạc tại Nguyệt Khư Phần, đan hội liền bắt đầu suy tàn...
- Mục Tà Không tiền bối vẫn lạc tại Nguyệt Khư Phần?
Địch Cửu từng nghe nói qua thanh danh hiển hách của Mục Tà Không. Trên rất nhiều ngọc giản Đan Đạo đều đề cập tới người này.
Trầm Tự Thuấn gật đầu:
- Ta hoài nghi Mục hội chủ bị ám toán, hơn nữa kẻ này còn ám toán cả Khuất Ngấn - đệ tử của Mục hội chủ, đồng thời là hội chủ đan hội đương nhiệm.
- Là ai ám toán?
Địch Cửu nghiêm giọng hỏi.
Mặc dù hắn không có cảm tình sâu đậm gì đối với đan hội, nhưng ít ra hiện tại hắn vẫn là một thành viên của đan hội. Lại nói thời điểm Địch Cửu vừa tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, hắn từng dựa vào tên tuổi đan hội để sống an ổn qua mấy ngày.
Thời điểm hắn yếu thế đã nhờ cậy bọn họ, hiện tại bọn họ muốn nhờ cậy hắn, tự nhiên là hợp tình hợp lý. Nếu có thể giúp một tay, hắn sẽ không chút do dự ra tay giúp đỡ.
- Đệ nhất cường giả Huyễn Thải tiên lục, Hoàng Hồ cung Dạ Hy.
Trầm Tự Thuấn nhấn mạnh từng chữ một.
Dạ Hy? Địch Cửu rất quen thuộc cái tên này. Sở dĩ hắn không dám ở lại trong Loạn Tắc không gian thời gian dài chính là vì lo lắng Dạ Hy đến tìm mình.
- Năm đó ngươi hẳn đã dịch dung đi đến đấu giá hội để đấu giá một viên Thời Gian Tinh Thạch, đúng không? Ta hoài nghi Dạ Hy từng đuổi theo ngươi. Chỉ là Dạ Hy thích đơn độc hành động, cho nên người khác không biết mà thôi.
Trầm Tự Thuấn giải thích.
Địch Cửu ném ra một quả thủy tinh cầu, trên thủy tinh cầu xuất hiện một nam tử đội cao quan:
- Trầm hội chủ, đây có phải Dạ Hy không?
Trầm Tự Thuấn lập tức gật đầu:
- Đúng, người này chính là Dạ Hy.
Địch Cửu thu hồi thủy tinh cầu, đáp ứng Trầm Tự Thuấn:
- Trầm hội chủ, ngươi nói đi, ta cũng có thù với người nọ. Lúc đầu ta cho rằng gã biết được ta xuất hiện tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thì sẽ lập tức tới, không ngờ đến hiện tại mà gã còn chưa lộ diện.
- Được. Chỉ cần danh tiếng Tiên Đan Đế của ngươi truyền ra ngoài, Dạ Hy sớm muộn cũng sẽ tới tìm ngươi.
Địch Cửu cười lạnh:
- Ta chỉ sợ gã không tới.
Trầm Tự Thuấn không hề hoài nghi lời Địch Cửu, với đội hình tám vị Tiên Đế cộng thêm hơn mười vị Tiên Tôn tới gây sự, dù Dạ Hy ở đây có lẽ cũng phải đành tạm lui. Mà Địch Cửu chẳng những bình yên vô sự, còn chém giết hơn tám thành người đến gây phiền phức cho hắn.
Trầm Tự Thuấn sẽ không hỏi Địch Cửu làm như thế nào, ông chỉ cần biết hắn làm được là đủ, đây chính là thực lực.
Trầm Tự Thuấn sửa sang lại suy nghĩ của mình, uống một ngụm Tinh Không Trà xong liền tấm tắc khen:
- Trà ngon, mười mấy năm trước ta từng uống qua Tinh Không Trà, lần đó quả thực xem như là một lần vấn đạo. Dạ Hy muốn tìm ngươi đoán chừng có hơn phân nửa là vì loại Tinh Không Trà này.
Năm đó, Khuất Ngấn hội chủ vừa mới tấn cấp cửu phẩm Tiên Đan Đế liền nhận được thư mời. Dạ Hy mời hội chủ đi Hoàng Hồ cung làm khách luận đạo, lúc đấy Khuất hội chủ đã có dự cảm không lành, nhưng Dạ Hy là đệ nhất cường giả Huyễn Thải tiên lục, dù trong lòng hội chủ không thoải mái thì vẫn phải đến chỗ ông ta.
Trầm Tự Thuấn thở dài một hơi, tiếp tục kể:
- Khuất hội chủ trước khi đi đã dặn dò ta ta, nếu như người rất lâu mà vẫn chưa trở về, vậy ta phải mau chóng dời đan hội đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
- Kết quả là Khuất Ngấn hội chủ đến nay vẫn chưa trở lại?
Địch Cửu khiếp sợ không thôi, sở dĩ hắn chấn kinh là bởi vì Khuất Ngấn đi bái phỏng Dạ Hy khẳng định là quang minh chính đại.
Dưới loại tình huống này, Dạ Hy vẫn dám khiến Khuất Ngấn mất tích, cái này phải có bao nhiêu ngưu bức? Dù sao Khuất Ngấn cũng là hội chủ một đan hội mà. Nếu Dạ Hy dám làm như thế, đó là phạm vào tối kỵ. Cái này khác với tình huống của hắn, bởi vì Địch Cửu là tự vệ những kẻ muốn đối phó mình. Dạ Hy phạm vào loại tối kỵ như thế mà vẫn bình an không có chuyện gì, vậy Huyễn Thải tiên lục còn ai dám nói với Dạ Hy nửa chữ không?
Trầm Tự Thuấn nặng nề gật đầu:
- Đúng vậy, Khuất hội chủ đến nay vẫn chưa trở về, sau đó chi nhánh đan hội ở Huyễn Thải tiên lục bỗng nhiên bốc cháy...
Nói đến đây, Trầm Tự Thuấn tự cười giễu cợt:
- Ha ha, đột nhiên cháy. Người từng chứng kiến một trận hỏa hoạn bình thường chôn thây rất nhiều cường giả sao? Chuyện đó không chỉ là trò cười, phải nói là một loại châm chọc mới đúng. Sau khi đan hội cháy rụi, hộ pháp trưởng lão đan hội lớp tử lớp vong. Ta lúc ấy không có mặt tại đan hội nên mới có thể kéo dài hơi tàn. Sau khi biết Khuất hội chủ phỏng đoán chính xác, ta không chút do dự dời đan hội đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
- Dạ Hy vậy mà dám làm chuyện như vậy? Gã tại sao phải làm thế?
Dù không có lòng cảm mến với đan hội, Địch Cửu vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ.
Trong mắt Trầm Tự Thuấn tràn ngập bi phẫn:
- Dạ Hy dám làm, hơn nữa gã còn ra mặt chủ trì công đạo, nói là một tên cường giả phóng hỏa đốt đi đan hội, thậm chí còn có Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu. Trong Ảnh Tượng Thủy Tinh Cầu, thời điểm cường giả kia vừa đốt đan hội, Khuất Ngấn hội chủ cũng tình cờ xuất hiện, kết quả là xảy ra một trận đại chiến...
Về phần tại sao muốn tiêu diệt đan hội, đến Huyễn Thải tiên lục nhìn đệ nhất đan lâu - Tiên Hoàng đan lâu liền biết. Tiên Hoàng đan lâu chính là sản nghiệp Hoàng Hồ cung, phân bộ trải rộng toàn bộ Huyễn Thải tiên lục. Nếu như đan hội chưa bị tiêu diệt, Tiên Hoàng đan lâu vốn chẳng có đất sinh tồn. Đan hội luyện đan chỉ thu lấy trích phần trăm, số trích phần trăm cao nhất không cao hơn năm thành, phần lớn là ba đến bốn thành. Giá cả đan dược giảm đến mức cực thấp, tận lực thỏa mãn nhu cầu của tu sĩ mọi cấp độ. Tiên Hoàng đan lâu thì bán đan dược với giá cao chót vót, luyện đan thu hẳn sáu thành, ngoài ra, còn cần một phần phí tổn luyện đan ngoài định mức.
Địch Cửu thở dài, khó trách Dạ Hy muốn tiêu diệt đan hội. Không tiêu diệt đan hội, đan lâu của Dạ Hy hiển nhiên không tiếp tục mở được.
Trầm Tự Thuấn tiếp tục giải thích:
- Kỳ thật Lôi Đình tiên lục đan hội cũng có chung tình huống với đan hội ta, thủ phạm tiêu diệt Lôi Đình tiên lục đan hội chính là Lôi Đình tiên lục Lôi Dương môn. Sau khi Lôi Đình tiên lục đan hội bị hủy, số ít Đan sư đi vào Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đều tìm nơi nương tựa tại Đại Đỉnh đan hội.
Lôi Dương môn Lôi Vận thương hội có cửa hàng tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, chẳng những bán đan dược mà còn sinh ý vật liệu và pháp bảo. Lúc trước Lôi Dương môn có một tên Tiên Vương đi oanh cấm chế Tinh Không trà lâu, chính là Giải Vạn Lăng đuổi đi. Ta dám chắc Lôi Dương môn cũng để mắt tới ngươi, chẳng hiểu sao đến bây giờ còn chưa tìm đến đây, quả thật khiến ta rất nghi hoặc.
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Trầm hội chủ, ta hiểu được. Ta đoán chừng Dạ Hy chẳng mấy chốc sẽ tìm tới nơi này, nếu là vì nghe được chuyện vừa xảy ra tại Đại Đỉnh Tiên Thành mà gã không đến, vậy ta sẽ tự đi tìm gã. Hiện tại tiệm cơm vừa mới mở ra, ta dự định bế quan một khoảng thời gian. Về phần hội chủ đan hội, vẫn là Khuất Ngấn hội chủ. Tạm thời xem như Khuất Ngấn hội chủ chưa trở về, chờ sau khi ta xuất quan, ngươi hãy cùng ta đến Hoàng Hồ cung để bái phỏng đệ nhất cường giả một phen.
Vừa mới thu hoạch không ít đồ vật, Địch Cửu muốn bế quan để chỉnh lý, sau đó tăng cường Đan Đạo bản thân, tiếp theo là đến Đại Hòa điện tu luyện một khoảng thời gian trước đã.
- Đa tạ Địch đan sư.
Nghe thấy Địch Cửu nhận lời, Trầm Tự Thuấn kích động vô cùng, vội vã đứng lên cúi người hành lễ.