- Địch huynh...
Mễ Tịch trông thấy thủ đoạn hắn đối phó với Mông Thiến Thiến, trong lòng thầm run lên, lão biết tình trạng của mình hiện giờ vẫn đang rất nguy hiểm.
Địch Cửu lạnh lùng quát:
- Bây giờ còn chưa đến phiên ngươi nói chuyện.
Nếu không phải Địch Cửu còn muốn tiếp tục lưu lại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thì hắn đã sớm giết Mễ Tịch. Bởi vì hắn hiểu, giết Mễ Tịch này xong sẽ còn có Mễ Tịch khác, trừ phi hắn một mực trú trong Đại Đỉnh. Mễ Tịch bình thường rất ít quản sự, đồng thời có chút tình cảm đối với Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, loại người này làm thành chủ thì không còn gì tốt hơn.
Vả lại hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Mễ Tịch.
Mông Thiến Thiến rất biết điều, nghe thấy Địch Cửu quát lớn Mễ Tịch bèn vội vàng nói:
- Nguyệt Hằng lâu ta nguyện lấy ra hai phần cổ phần cho Địch huynh...
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Đừng nói những thứ không có ích lợi này, ta chẳng giống các ngươi, tham lam chút đồ tốt của người khác. Cổ phần Nguyệt Hằng lâu cứ giữ lại đi, tuy nhiên ta thiếu một chút tiên linh thảo.
Mông Thiến Thiến nhanh chóng lên tiếng:
- Nguyệt Hằng lâu nguyện lấy ra một dòng Mộc thuộc tính cực phẩm Tiên Linh Mạch, 500 gốc tiên linh thảo cấp bảy, 200 gốc cấp tám, 100 gốc cấp chín, 100 viên cực phẩm tiên tinh, một ức thượng phẩm tiên tinh, 500 khối vật liệu luyện khí cấp chín dâng lên cho Địch huynh.
Mông Thiến Thiến khẩn trương nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu rất hài lòng, hắn gật đầu, vui vẻ đáp:
- Mông hội chủ chớ sợ hãi, xin mời ngồi. Thụ đệ, an bài cho Mông hội chủ an vị đi.
Những thứ mà Mông Thiến Thiến vừa nói đều hữu dụng đối với Địch Cửu hiện giờ, đúng hơn là cấp thiết. Nể mặt nhiều bảo vật như vậy, hắn liền tha cho nữ nhân này một mạng.
- Vâng, đại ca.
Thụ đệ hấp tấp chạy ra, đỡ lấy Mông Thiến Thiến đi đến chỗ ngồi bên phải.
Mông Thiến Thiến thở phào nhẹ nhõm, vội nuốt mấy viên đan dược vào.
Thương thế của nàng không nhẹ, may mà Nguyệt Hằng lâu luôn có sẵn đan dược chữa thương đỉnh cấp.
Nhìn Mễ Tịch đang muốn nói chuyện, Địch Cửu lần nữa khoát tay chặn lại:
- Chưa đến phiên ngươi.
Nói xong câu đó, hắn liền nâng tay lên, một quả cầu lửa hiện ra bao phủ lấy Tiết Quang Mậu, Tiết Quang Mậu vốn đang chịu vết thương chồng chất, trọng thương không dậy nổi. Gã còn đang suy nghĩ nên lấy gì ra trao đổi để cầu xin tha mạng, không nghĩ tới Địch Cửu vốn chẳng có ý đàm phán, thẳng tay ném cầu lửa sang.
Tiết Quang Mậu còn vô số lời nói nhưng chỉ đành phải ngậm ngùi xuống suối vàng. Thậm chí Tiết Quang Mậu còn đang nghĩ, tên súc sinh nhà ngươi nếu đã muốn giết lão tử thì sao không giết trong Khốn Sát Trận, giữ lại tới bây giờ mới giết là có ý gì?
Địch Cửu chưa bao giờ nghĩ sẽ cho Tiết Quang Mậu có cơ hội dùng bảo vật đổi lấy tính mạng. Hiện tại mới giết đương nhiên là để hai tên gia hỏa còn sống sót càng thêm kinh hồn táng đảm.
Trông thấy Địch Cửu liếc tới, hội chủ Đại Tinh đan lâu Thành Tinh Nhẫn theo bản năng rùng mình một cái, vội vàng thi lễ:
- Đại Tinh đan lâu Thành Tinh Nhẫn gặp qua Địch đạo hữu.
Địch Cửu thở dài:
- Lúc đầu ta vốn là Đan sư khách khanh của Đại Tinh đan lâu nhà ngươi, tu vi ngươi chẳng ra sao, vì cái gì mà cứ thích mưu đồ như vậy? Lại còn muốn bắt ta đi luyện đan cho Đại Tinh đan lâu?
- Chuyện này...
Thành Tinh Nhẫn vẻn vẹn mới nói được hai chữ, một đám lửa đã bị Địch Cửu ném qua. Thương thế Thành Tinh Nhẫn nhẹ hơn Tiết Quang Mậu, trông thấy hỏa diễm liền vội vàng tránh đi. Thế nhưng Thành Tinh Nhẫn lập tức phát hiện mình bị một loại lĩnh vực cường đại cầm cố lại. Thành Tinh Nhẫn chỉ đành thở dài, không cầu xin tha thứ, dứt khoát niết diệt nguyên thần và sinh cơ của bản thân.
Đối với kẻ sát phạt quyết đoán như Địch Cửu, cầu mong tha thứ chỉ là tự tìm thêm khuất nhục mà thôi.
Trông thấy Thành Tinh Nhẫn không hề cầu xin tha thứ, Địch Cửu lại cảm thấy hơi nể phục. Nói lời thật lòng, Địch Cửu lưu lại Tiết Quang Mậu đích thật là muốn giết để lập uy. Nhưng lưu lại Thành Tinh Nhẫn là muốn hỏi thăm về Hoắc Thiển Thiên, bất quá hắn do dự một chút rồi lập tức quyết đoán giết người.
Hắn hiện tại đã đắc tội quá nhiều người, nếu giờ hỏi thăm về Hoắc Thiển Thiên thì sẽ để cho người khác biết quan hệ giữa hắn và nàng ta không tệ. Tương lai nếu hắn rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành sẽ không có lợi đối với nàng.
- Địch đạo hữu, ta không giàu có như Mông hội chủ...
Giải Vạn Lăng trông thấy Địch Cửu liên tục giết hai người, trong lòng càng thêm lo lắng Địch Cửu xuống tay với mình.
Đến lúc này, hết thảy hối hận đều là thứ yếu, bảo trụ cái mạng nhỏ của mình mới là trọng yếu.
Địch Cửu đi đến bên cạnh, vỗ một cái lên đầu Giải Vạn Lăng:
- Giải cung chủ, ta không dám có loại bằng hữu này như ngươi. Ngay cả lão bà mình mà ngươi cũng bắt nhốt, ngay cả nhi tử mình mà ngươi cũng tính toán, nói thật ra, ta rất ít khi gặp được loại cặn bã đến mức như ngươi.
- Vâng, vâng, quả thật đại đạo của ta hơi sai lệch, ta lập tức sẽ để Giải Hoang và mẫu thân nó cùng đi ra...
Giải Vạn Lăng vội vàng nói.
Địch Cửu mỉa mai Giải Vạn Lăng:
- Loại như ngươi mà dám nói có đại đạo? Đừng cho ta là trẻ nít lên ba nữa. Cút sang một bên đi, nể mặt Giải Hoang, hôm nay ta bỏ qua cái mạng chó của ngươi.
Tha là tha, tuy nhiên Địch Cửu vẫn hạ xuống một đạo pháp tắc ấn ký trong thức hải của Giải Vạn Lăng. Địch Cửu thầm tự hài lòng, vừa rồi Giải Vạn Lăng không hề mở rộng tâm thần, chỉ là bị Chủng Ngạo đập thành trọng thương, thế mà hắn vẫn dễ dàng hạ pháp tắc niệm ký, điều này nói rõ cường độ thần niệm của hắn cường đại hơn cả Giải Vạn Lăng.
Việt Vô Lượng đưa một cái hộp ngọc cho Địch Cửu:
- Địch đạo hữu, món đồ này là ta ngẫu nhiên lấy được, hiện giờ xin đưa cho Địch đạo hữu.
Địch Cửu tiếp nhận hộp ngọc nhưng không vội mở ra, trước tiên cho thần niệm phá tan cấm chế, thẩm thấu vào bên trong, khi thần niệm quét đến đồ vật trong hộp ngọc, Địch Cửu lập tức đại hỉ.
Trong đó là một cái Hỏa Bản Nguyên Tinh, đúng là thứ hắn đang cần. Hắn có hai đóa hỏa diễm, Đạo Hỏa đã thăng đến Tiên Diễm cấp chín. Còn một đóa Hư Không Hôi Viêm vẫn chưa có cách nào bước vào cấp bảy, viên Hỏa Bản Nguyên Tinh này vừa vặn dùng được.
Mặc dù Hỏa Bản Nguyên Tinh có tác dụng, bất quá Việt Vô Lượng lấy ra quá ít đồ vật so Mông Thiến Thiến, chuyện đấy khiến Địch Cửu chẳng hài lòng chút nào. Hơn nữa gia hỏa này để lại cấm chế, chính là để Địch Cửu mở ra cấm chế làm tiết lộ Hỏa Bản Nguyên Tinh trong tay hắn, gia hỏa này quả nhiên có âm mưu.
- Ngươi đi xuống đi, ngươi giết Tân Nguyệt thương lâu Bái Dã, chờ rời đi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi, nhớ kỹ phải nhổ tận gốc Tân Nguyệt thương lâu.
Địch Cửu vung tay lên giống như đuổi ruồi vậy.
Nếu không phải để gia hỏa ấy đi gánh vác hỏa lực, hơn nữa còn phải giữ lại để Giải Vạn Lăng báo thù, Địch Cửu đã sớm kích phát pháp tắc cấm chế, phát nổ cái đầu Việt Vô Lượng rồi.
- Đa tạ Địch đạo hữu.
Việt Vô Lượng ôm quyền lui về phía sau mấy bước. Trong lòng ông ta thầm chửi, ngoài mặt lại vẫn phải tỏ ra vui vẻ biết ơn.
- Địch Đan Đế, n mỗ thật sự hổ thẹn...
Đợi đến lúc Địch Cửu xử lý gần như ổn thỏa, n Vô Thường mới tiến lên ôm quyền nói chuyện.
Địch Cửu cũng ôm quyền, đáp lễ:
- n đạo hữu khách khí, chỉ là hôm nay quá nhiều chuyện, không có thời gian tiếp đãi n đạo hữu.
n Vô Thường lắc đầu:
- Địch Đan Đế khách khí, ta tới đây một là vì cảm tạ Địch Đan Đế, cái thứ hai là muốn nhờ Địch Đan Đế luyện chế vài lô đan dược giống lần trước.
Địch Cửu gật đầu:
- Không thành vấn đề, đúng lúc ta đang có đầy đủ tiên linh thảo, để ta luyện chế miễn phí vài lô đan dược cho n đạo hữu.
Thông thường, cửu phẩm tiên đan mãn đan đều là ba viên. Địch Cửu nói miễn phí, trên thực tế hắn đã thu 50% chỗ tốt.
n Vô Thường chắc chắn là cường giả đỉnh cấp, kết giao với loại người này chung quy không phải chuyện gì xấu.
Từ lúc tiến vào đến bây giờ, n Vô Thường nhìn thấy rất rõ phong cách hành sự không chút nào nương tay của Địch Cửu, vì vậy n Vô Thường cực kỳ hối hận, lúc nãy hẳn lão phải nên lập tức ra tay viện trợ, nếu như vậy thì bây giờ rất có thể lão đã trở thành đồng minh đáng tin cậy của Địch Cửu.
Tuy nhiên n Vô Thường lại không ngờ, Địch Cửu vẫn luyện đan cho mình, lại còn không thu phí. Trong tinh không, cửu phẩm Đan Đế khan hiếm hơn Tiên Đế rất nhiều.
- Đa tạ Địch Đan Đế, sau này nếu đạo hữu có việc cần nhờ, n gia ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình.
n Vô Thường vừa nói vừa đưa một tấm lệnh bài màu tím cho Địch Cửu:
- Đây là khách bài trân quý nhất của n gia, chỉ cần kích phát lệnh bài này, người n gia sẽ lập tức tới.
Địch Cửu vốn đang muốn kết giao với n Vô Thường, thấy vậy thì nhanh chóng thu hồi ngọc bài màu tím, ôm quyền đáp:
- Đã như thế, ta cũng không khách khí.
n Vô Thường hài lòng ngồi xuống, Địch Cửu lớn tiếng nói:
- Các vị, tôn chỉ của tiệm cơm Hòa Bình là hòa bình, ta hi vọng hôm nay là lần duy nhất tiệm cơm Hòa Bình xảy ra chiến loạn. Bởi vì tiệm cơm xảy ra xung đột nên tổn thất nặng nề, ta cần phải trùng kiến, cho nên không thể lưu các vị lại.
Ngoại trừ n Vô Thường, tất cả những người khác đều ước gì có thể rời đi sớm một chút. Hiện tại Địch Cửu nói không lưu khách, mọi người vội vàng ôm quyền cáo lui.
Sau khi trông thấy thông đạo ra khỏi Khốn Sát tiên trận, trong lòng bọn họ đều tự nhủ, sau này nếu lại vào đây thì mình chính là tên vương bát đản.
Mễ Tịch nãy giờ chưa bị nhắc đến nên vẫn cứ nghi thần nghi quỷ không thôi, Địch Cửu chủ động đi đến bên cạnh, vỗ bả vai Mễ Tịch, bảo:
- Mễ thành chủ vẫn nên hảo hảo làm thành chủ, chỉ là ta cảm thấy hộ trận Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành không ra sao, ngươi chuẩn bị một chút vật liệu bố trí trận pháp, qua mấy ngày nữa, ta sẽ tìm người bố trí lại hộ trận cho.
- Vâng, vâng, ta nhất định sẽ chuẩn bị thỏa đáng.
Mễ Tịch rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Về phần truyền tống trận đến Tứ Phương tiên lục, Địch Cửu dự định bố trí xong hộ trận ngoài cửa Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi mới hỏi thăm Mễ Tịch về việc này.
-