Thế giới thứ chín

Chương 444




- Địch huynh, chuyện này không liên quan gì tới ta. Hai vị bằng hữu của huynh là bị Bái Dã và Môn chủ Tây Lăng Nguyên Di chỉ thị Tiết Quang Mậu đính họ tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ta căn bản không cách nào ngăn cản được. Địch huynh, hẳn huynh cũng biết, ta là Thành chủ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nếu có người công kích hộ trận Đại Đỉnh thì ta nhất định phải đứng ra giải quyết.

Cơ hồ ngay tại lúc Địch Cửu chém chết Tây Lăng Nguyên Di, Mễ Tịch bèn lớn tiếng hô lên.

Trên thực tế, lão đã sớm ngừng việc công kích Khốn Sát Trận kia, đẳng cấp Khốn Sát tiên trận này quá cao, nếu mọi người đồng tâm hiệp lực, có lẽ vẫn còn một cơ hội đánh vỡ.

Thế nhưng từng người đã bị nhốt lại, họ đang điên cuồng công kích những nơi vô dụng khác, trong thời gian ngắn, việc công kích như vậy căn bản không tạo nên bao nhiêu tác dụng.

Chưa kể, trong hộ trận này vẫn còn có một cường giả n Vô Thường đứng về phía Địch Cửu và lão Chủng chưa ra tay.

- Địch đạo hữu, ngươi và Tiểu Hoang là bằng hữu, mặc dù ta có đắc tội nhưng dù gì ta vẫn không giống những ngoại nhân kia. Việt Vô Lượng tranh đoạt thú sủng Hắc Hỏa của ngươi, ta còn đang định thương lượng với gã ta, kêu gã thả Hắc Hỏa ra.

Giải Vạn Lăng luống cuống nói.

Địch Cửu có thể giết Tây Lăng Nguyên Di, tất nhiên cũng đủ khả năng giết Giải Vạn Lăng ông.

Bên trong loại Khốn Sát tiên trận đỉnh cấp này, mỗi một giây qua đi, thực lực họ liền yếu bớt một mảng lớn, mà phần thắng của Địch Cửu lại tỷ lệ thuận với điều đó. Muốn lấy được sự thông cảm từ đối phương thì nhất định phải tranh thủ.

Địch Cửu không thèm để ý đến Mễ Tịch và Giải Vạn Lăng, hắn ném ra mấy viên trận kỳ, sau đó vung Thiên Sa Đao cuốn một cái về phía Việt Vô Lượng.

Việt Vô Lượng thấy thế, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Gã không nghĩ mình mạnh hơn so với Tây Lăng Nguyên Di, Địch Cửu có thể giết Tây Lăng Nguyên Di thì Việt Vô Lượng gã tính là cái gì.

Thiên Sa cuốn lên từng đạo đao mang, mang theo khí thế một đi không trở lại bổ về phía Việt Vô Lượng.

Dù không nguyện ý đối mặt với Địch Cửu thì giờ phút này Việt Vô Lượng cũng phải tế pháp bảo Bát Giác Càn Khôn Chùy của mình ra. Chỉ là Bát Giác Càn Khôn Chùy còn chưa triệt để phát ra công kích thì gã đã cảm nhận được một loại khí tức tử vong kinh khủng bao phủ tới.

Việt Vô Lượng nơi nào còn dám tiếp tục tế ra vũ khí, thân hình gã điên cuồng vặn vẹo rồi hóa thành một đạo tàn ảnh tránh sang kế bên.

Chỉ là Khốn Sát tiên trận có hạn chế cực lớn với động tác của Việt Vô Lượng, nếu ở chỗ khác, gã hoàn toàn có thể tránh đi, thế nhưng một đạo đao mang không biết từ nơi nào âm thầm rạch một đường phía sau lưng gã.

"Phốc!"

Chiêu thức đáng sợ kia xẹt qua đùi gã, chém đứt một cái bắp đùi. Cùng lúc đó, Thiên Sa Đao lại tiếp tục chém ra một vết thương thật sâu trước ngực Việt Vô Lượng, ngay cả xương ngực cũng bị chém đứt vài khúc.

- Giải Vạn Lăng, ngươi thật hèn hạ!

Việt Vô Lượng phẫn nộ rống lên một tiếng rồi ngã ngồi trên mặt đất, gã nhanh chóng lấy mấy viên đan dược nuốt vào.

Thanh âm của Giải Vạn Lăng vang lên:

- Việt Vô Lượng, năm đó ngươi để nữ nhi lăng loàn của ngươi ám toán Giải Hoang con ta, hôm nay còn dám ám toán Địch đạo hữu, ta là muốn nhân tiện tính toán với ngươi một chút. Địch đạo hữu, chúng ta liên thủ xử lý tên gia hỏa ác độc này đi.

Ám toán Việt Vô Lượng xong, Giải Vạn Lăng mới xoay người nói câu sau với Địch Cửu.

Địch Cửu chưa kịp lên tiếng liền nhận được truyền âm từ Việt Vô Lượng:

- Địch đạo hữu, lần này ta nhận thua, nếu ngươi nguyện ý tha cho ta một lần, ta sẽ giết Bái Dã cho ngươi, đồng thời buông lỏng tâm thần để cho ngươi lên đồng hồn cấm chế.

Địch Cửu vốn muốn trực tiếp xử lý Việt Vô Lượng, nhưng nghe xong liền ngẩn người, sở dĩ gã ta nói lời này khẳng định là nghĩ cấm chế của mình không làm gì được gã. Chẳng qua, nếu tên này thật sự nghĩ thế, vậy chỉ có thể nói gã đã nghĩ lầm rồi.

Lấy sự lý giải từ cơ sở pháp tắc của hắn, muốn âm thầm hạ cấm chế lên người Việt Vô Lượng thì khẳng định gã chẳng cách nào cảm nhận được.

Việt Vô Lượng tưởng Địch Cửu do dự liền đánh một đạo chùy ấn về phía Bành Dã.

Thấy vậy, trong lòng Địch Cửu âm thầm khâm phục những lão già quả quyết này, không đợi hắn đồng ý đã chủ động xuất thủ. Hiển nhiên Việt Vô Lượng cũng biết đây là cách duy nhất mở ra một con đường sống cho mình.

Việt Vô Lượng muốn giết Bái Dã, Địch Cửu há có thể ngăn cản? Những người này hắn đều có thể giết chết, nhưng mà Việt Vô Lượng giết cùng hắn giết là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Việt Vô Lượng làm thế chẳng khác nào muốn chung phe với Địch Cửu, chỉ cần gã giết Bái Dã, vậy Tinh Nguyệt thương lâu cùng Việt Vô Lượng chính là cục diện không chết không thôi.

Bái Dã tuyệt không nghĩ đến Việt Vô Lượng sẽ ám toán mình, ông ta vốn đã chuẩn bị để kích phát mấy cái độn phù, vậy nên lúc bị tấn công mới chẳng có nửa điểm phản ứng. Bởi vì toàn bộ tâm tư của Bái Dạ đều đặt hết lên người lão Chủng chưa từng ra tay kia, nơi nào sẽ nghĩ đến chính mình bị đồng đội đâm sau lưng?

"Phốc!"

Một đạo huyết vụ nổ tung, Bái Dã bị Việt Vô Lượng oanh thành bã vụn.

- Lão Chủng, giúp ta chế trụ Giải Vạn Lăng.

Địch Cửu hô lên.

Nể mặt Giải Hoang, Địch Cửu sẽ không giết Giải Vạn Lăng, bất quá nhất định phải để lão gia hỏa đó thương gân động cốt một chút.

- Được.

Chủng Ngạo gật đầu, vừa nói vừa nhanh tay quăng xuống mấy đạo trận kỳ xung quanh người Giải Vạn Lăng, không đợi Giải Vạn Lăng kịp phản ứng, một bàn tay của Chủng Ngạo đã đập lên khuôn mặt ông.

"Đùng!"

Nửa bên mặt của Giải Vạn Lăng bị Chủng Ngạo đập nát, thời điểm ngã xuống đất, trên thân xương cốt thốn liệt, tu vi đã sớm bị phong bế.

- Địch đạo hữu...

Giải Vạn Lăng hoảng sợ nhìn Địch Cửu, trong lòng ông ta dâng lên một loại sợ hãi khó diễn tả, ông ta thầm nghĩ lẽ nào đối phương thật sự muốn giết chết mình?

Địch Cửu bên này đang từng bước đi đến bên người Việt Vô Lượng, chụp một bàn tay xuống đỉnh đầu gã.

Việt Vô Lượng không cảm giác được sát khí nên dứt khoát thả lỏng tâm thần. Gã đã nói qua, cho phép Địch Cửu hạ cấm chế trên người gã, việc này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Về phần phản kích Địch Cửu, cứ nhìn Giải Vạn Lăng vừa bị lão Chủng đánh bay chỉ bằng một bàn tay mà không có bất kỳ năng lực phản kháng chút nào, thì gã liền biết mình phải cam chịu rồi.

"Đùng!"

Ngay khi thủ ấn Địch Cửu chạm tới đỉnh đầu Việt Vô Lượng, gã liền cảm nhận được mi tâm tê rần nhưng lập tức khôi phục bình thường.

Khuất nhục lúc này xem như thứ yếu, việc đầu tiên Việt Vô Lượng muốn làm là tìm ra nơi nào trên thân thể mình bị Địch Cửu hạ cấm chế.

Thế nhưng gã lại chẳng tìm được bất kỳ dấu vết nào cả.

- Ha ha, lão Việt, tốt xấu gì ngươi cũng là một vị Đại Tiên Đế, ta làm sao có thể hạ được cấm chế trên thân ngươi? Hôm nay ta tha cho ngươi một lần, về sau khi đi theo ta lăn lộn nhớ kỹ đừng phạm loại sai lầm ngu ngốc này lần nữa.

Nói xong, Địch Cửu lớn tiếng cười.

Trong lòng của hắn đích thật vui sướng vô cùng, với biểu lộ kia của Việt Vô Lượng, chứng tỏ đối phương không tìm được pháp tắc ấn ký hắn vừa hạ. Loại pháp tắc ấn ký này lần đầu không cảm thấy được thì tương lai nhất định cũng sẽ không nhận ra.

- Đa tạ Địch đạo hữu rộng lượng, hiên tại Việt Vô Lượng thật hổ thẹn, vậy mà trước đó ta đã khinh suất, tranh đoạt thú sủng với đạo hữu.

Việt Vô Lượng vừa nói vừa khoát tay một cái, Hắc Hỏa liền rơi trên mặt đất.

- Đại ca.

Vừa xuất hiện, Hắc Hỏa đã kinh ngạc kêu lên.

Thần niệm của Địch Cửu lập tức rơi trên người Hắc Hỏa, biết Hắc Hỏa không nhận quá nhiều ủy khuất, đoán chừng là Việt Vô Lượng vẫn chưa tìm được thủ đoạn bắt Hắc Hỏa nhận chủ.

- Có phải càng tu luyện đệ càng đần không? Cái thứ rác rưởi gì cũng bắt đệ đi được à?

Địch Cửu không có nửa phần khách khí vỗ đầu Hắc Hỏa, sau đó hắn mới vẫy tay một cái. Lúc này, toàn bộ trận kỳ cùng nhẫn trữ vật đều bị Địch Cửu cuốn về phía hắn, đại điện lần nữa khôi phục không gian yên tĩnh.

Khác biệt duy nhất chỉ là vô số bãi máu trên mặt đất mà thôi.

Toàn bộ đại điện tầng một, ngoại trừ n Vô Thường không động thủ và Mông Thiến Thiến ở bên ngoài, thì người duy nhất mà Địch Cửu không ra tay chính là Mễ Tịch.

Cường giả tu vi Tiên Tôn ở Đại Đỉnh hiện giờ chỉ còn lại Thành Tinh Nhẫn từ Đại Tinh đan lâu với Phó thành chủ Tiết Quang Mậu. Những người còn lại, không bị Khốn Sát tiên trận giảo sát cũng bị Địch Cửu liên thủ với Chủng Ngạo tiêu diệt.

Vốn là một trận hỗn chiến nhưng vì Khốn Sát tiên trận nghịch thiên của Chủng Ngạo mà biến thành một cuộc đồ sát tập thể.

- Đa tạ Địch huynh thủ hạ lưu tình, Nguyệt Hằng lâu ta cũng là bị Tây Lăng Nguyên Di cổ động...

Trong lòng Mông Thiến Thiến âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân an phận, bằng không mà nói, cứ nhìn vết xe đổ từ Hội chủ Phó Giác từ Hữu Đỉnh đan lâu thì biết.

Không đợi Mông Thiến Thiến nói xong, Địch Cửu trực tiếp đánh gãy lời đối phương:

- Lão Chủng, nữ nhân này tưởng ta ngu ngốc lắm nên mới nói ra mấy câu ngây thơ thế kia, ngươi giúp nàng ta tỉnh táo lại đi, dù không có Khốn Sát tiên trận, cũng không để một vị Tiên Đế tầng năm nói nhảm được.

Mông Thiến Thiến còn chưa nghĩ thông suốt vì sao Địch Cửu nhìn ra tu vi của mình thì một cái tiên nguyên thủ ấn liền chụp tới.

Dù gì Mông Thiến Thiến cũng là cường giả Tiên Đế tầng năm, nàng ta điên cuồng mở rộng lĩnh vực, muốn tránh thoát khỏi công kích của Chủng Ngạo, việc này cũng chứng minh phán đoán của Địch Cửu là đúng.

Tốc độ xuất chiêu của Chủng Ngạo khá là từ tốn, thế nhưng vẫn nhẹ nhàng xé mở lĩnh vực của Mông Thiến Thiến, y nắm lấy cổ nàng ta, mạnh tay ném xuống đất.

Âm thanh xương cốt vỡ vụn liên miên vang lên, Mông Thiến Thiến cảm giác được tu vi toàn thân dường như đã bị phế, một loại khí tức tử vong ập tới.

- Địch huynh, xin thủ hạ lưu tình, lần này là Nguyệt Hằng lâu ta mắt mù mới dám đến nơi này quấy rầy huynh, bất kỳ tổn thất gì Nguyệt Hằng lâu đều nguyện ý bồi thường, tuyệt không có nửa điểm dám khất nợ.

Mông Thiến Thiến sợ hãi cầu xin.

Thấy đối phương hiểu chuyện, Địch Cửu bèn gật đầu:

- Thế này mới đúng, nhớ kỹ, lần sau muốn cướp đồ từ người khác thì nhất định phải học xong cách ăn nói, bằng không chết thế nào ngươi cũng chẳng biết đâu.