Bành Hà bị Khốn Sát Trận của Chủng Ngạo vây khốn, đang lúc không mò ra đầu mối, đột nhiên phát hiện Địch Cửu dám phóng tới chỗ mình, trong lòng ông ta lập tức đại hỉ, chỉ cần giết chết Địch Cửu là được rồi.
Phong Ma Trảo của Bành Hà vừa mới cuốn ra, một loại kiềm chế cực độ liền truyền tới, nhanh chóng cô đọng không gian lại. Một cái tiên nguyên thủ ấn nắm cổ Bành Hà đưa lên, nương theo đó là giọng nói Chủng Ngạo:
- Địch Cửu, lĩnh vực của ngươi không được, nếu ta không ra tay, dù có Khốn Sát Trận này thì ngươi vẫn chỉ có thể đả thương gia hỏa đó mà thôi. Mau chóng giết sạch đi, ta không có thời gian rảnh rỗi chơi đùa với ngươi đâu.
“Bành!”
Huyết vụ nổ tung, Bành Hà hóa thành huyết khí trong tay Chủng Ngạo, biến mất không thấy gì nữa.
- A, Không Gian Huyết Độn? Lợi hại, tại địa phương nhỏ này mà lại có thể trông thấy Không Gian Huyết Độn!
Chủng Ngạo kinh ngạc thốt lên, không thèm để ý đến việc Bành Hà bỏ trốn.
Địch Cửu khó chịu bảo:
- Ta nói lão Chủng, hôm nay ta muốn báo thù, ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu lại để mấy tên rác rưởi kia đào tẩu, tiệm cơm Hòa Bình của ta còn mở cái rắm à?
Địch Cửu thật sự rất khó chịu, Chủng Ngạo sớm muộn gì cũng bỏ đi. Nếu hôm nay hắn giết thêm vài tên Tiên Đế, tương lai số Tiên Đế đến tìm hắn gây sự sẽ ít hơn nhiều.
Sắc mặt Chủng Ngạo ửng đỏ, lúng túng nói:
- Ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không xuất hiện loại chuyện này nữa. Khốn Sát Trận của ta bỏ đã thêm mấy cái trận kỳ rồi, lĩnh vực của đám Tiên Đế ở đây đều bị Khốn Sát Trận khóa lại, ngươi động thủ đi, đây là thời điểm tốt nhất để ngươi gia tăng kinh nghiệm.
Địch Cửu động thủ, Thiên Sa Đao hóa thành đao mang hướng về phía Tây Lăng Nguyên Di.
Tất cả mọi người trong Khốn Sát Trận đều bị khóa lại, đừng nói lĩnh vực, ngay cả thần niệm cũng bị áp chế, chỉ mỗi Địch Cửu là không hề bị ảnh hưởng.
Tây Lăng Nguyên Di đang điên cuồng công kích Khốn Sát Trận, mỗi một lần trường thương của ông ta đánh xuống đều sẽ cuốn lên vô cùng vô tận thương văn. Mỗi một đạo thương văn oanh trên Khốn Sát Trận đều sẽ tạo ra từng đợt rung động. Giờ phút này, trong lòng ông ta tràn ngập cuồng nộ và kinh hãi, Tây Lăng Nguyên Di chẳng thể nào ngờ Địch Cửu lại có thể bố trí Tiên Sát Trận đẳng cấp cỡ vậy.
Tây Lăng Nguyên Di từng đi qua vô số địa phương, thế nhưng ông ta chưa bao giờ thấy qua loại Khốn Sát tiên trận mạnh như thế.
Ông ta hoài nghi thứ này đã siêu việt tiên trận cấp chín, bằng không thì không có khả năng đồng thời vây khốn tám tên Tiên Đế lại một chỗ.
- Tạp chủng, khó trách có gan để bản đế tiến đến, hóa ra là bố trí được Khốn Sát tiên trận siêu việt cấp chín. Hôm nay bản đế dù có vẫn lạc cũng nhất định phải giết ngươi...
Tây Lăng Nguyên Di trông thấy Địch Cửu xuất hiện, lập tức từ bỏ công kích Khốn Sát tiên trận, trường thương cuốn một cái, hóa thành mảng lớn thương mang đánh về phía Địch Cửu.
Địch Cửu thầm cảm thán Trận Đạo cường đại của Chủng Ngạo, nếu không phải nhờ Khốn Sát tiên trận này, hắn đối mặt Tây Lăng Nguyên Di, chỉ sợ ngay cả cơ hội phản kháng cũng chẳng có.
Mà bây giờ Tây Lăng Nguyên Di toàn lực ra tay, hắn chỉ cảm giác được sát thế bao trùm tới, Tiên Đế lĩnh vực không hề ảnh hưởng gì đối với hắn. Ngược lại, Tiên Vương lĩnh vực của hắn lại khóa chặt lấy Tây Lăng Nguyên Di.
Địch Cửu há có thể buông tha cho ông ta? Hắn vốn chẳng thèm tránh né, tiên nguyên lĩnh vực và thần niệm lĩnh vực chồng chất, ập lên thương mang của Tây Lăng Nguyên Di, kèm theo đó là vô số đao mang Thiên Sa Đao cuốn tới.
Tất cả cường giả bị vây trong đại trận đều có thể cảm nhận được đạo đao mang này cường thế và cuồng bạo cỡ nào. Đám cường giả vốn đang cường công Khốn Sát Trận đều dõi về hướng Địch Cửu và Tây Lăng Nguyên Di.
“Oanh!”
Đao mang đụng vào thương mang của Tây Lăng Nguyên Di, không gian nổ tung, tạo ra từng đợt ba động kinh khủng.
Lực lượng đáng sợ bao trùm tới, Địch Cửu há miệng phun không ít máu nhưng trong lòng lại vô cùng kiên định, Thiên Sa Đao lần nữa cuốn lên, một đường vân rất nhỏ đến cực hạn lộ ra, tiếp tục bổ về phía Tây Lăng Nguyên Di.
Đối với Địch Cửu, loại chiến đấu này phi thường trọng yếu, dù bị trọng thương, thu hoạch của hắn vẫn rất lớn.
Hai mắt Tây Lăng Nguyên Di đỏ rực, hôm nay bất chấp phải bỏ mình trong Khốn Sát tiên trận, ông ta nhất định phải xử lý bằng được Địch Cửu.
Dù không có Tiên Đế lĩnh vực, trường thương của ông vẫn có thể phát ra từng đợt nứt vang, trong nháy mắt đâm tới Địch Cửu, không gian xuất hiện năm đóa thương hoa đỏ rực.
Đây là đệ nhất thần thông Bát Huyết, nhiều nhất có thể oanh ra tám đóa thương hoa, đủ sức xé rách toàn bộ không gian xung quanh.
Tây Lăng Nguyên Di còn chưa luyện môn thần thông này đến cực hạn nên mới chỉ có thể oanh ra năm đóa thương hoa. Nhưng Tây Lăng Nguyên Di tin tưởng năm đóa thương hoa đó nhất định sẽ nghiền nát Địch Cửu thành bã vụn.
Năm đóa thương hoa thật giống như năm quả pháo hoa, phù dung sớm nở tối tàn, những người còn lại trong trận đều nhìn rõ ràng sát chiêu của Tây Lăng tiên đế.
Cùng là Đại Tiên Đế, Giải Vạn Lăng và Việt Vô Lượng vẫn rung động nhìn sát chiêu của Tây Lăng, bọn họ biết trình độ Thương Đạo của Tây Lăng Nguyên Di lại tiến thêm một bước nữa rồi.
Mông Thiến Thiến một mực không nhúc nhích trong góc Khốn Sát Trận, trông thấy năm đóa thương hoa ấy, trong lòng nàng lập tức run rẩy. Với thực lực Tiên Đế tầng năm hiện tại, nàng vẫn cho rằng chỉ cần mình đến Tiên Đế tầng bảy thì sẽ không kém những vị Đại Tiên Đế kia là bao. Thế nhưng bây giờ trông thấy năm đóa thương hoa của Tây Lăng Nguyên Di thì nàng mới biết, dù mình có bước hàng ngũ vào Đại Tiên Đế thì nàng vẫn còn kém xa Tây Lăng Nguyên Di nhiều lắm.
Nếu lão Chủng Ngạo kia không ra tay, dù Khốn Sát tiên trận có trói buộc lại lĩnh vực và đại đa số thần niệm của Tây Lăng Nguyên Di, Địch Cửu vẫn khó thoát tai kiếp.
Năm đóa thương hoa nở rộ xung quanh Địch Cửu, giống như toàn bộ mùa xuân sắp đến vậy, biến Địch Cửu thành nhân vật chính nổi bật giữa những đóa hoa xuân.
Địch Cửu tiếp tục bổ đao, thậm chí ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi.
Khóe miệng Tây Lăng Nguyên Di lộ ra nụ cười lạnh, lúc này xem như lão Chủng phía sau kia ra tay thì cũng không còn kịp nữa rồi.
“Răng rắc!”
Một tiếng nứt vỡ nhỏ đến mức gần như không nghe được vang lên, năm đóa thương hoa của Tây Lăng Nguyên Di đột ngột khô héo.
Tây Lăng Nguyên Di giống như nhìn thấy quỷ vậy, thậm chí còn chẳng cử động mà chỉ kinh hãi nhìn chằm chằm Địch Cửu, trong ý niệm của ông ta hiện tại chỉ sót lại duy nhất âm thanh gào thét.
Đây là thần thông gì, đây rốt cuộc là thần thông gì?
Không ai biết, vừa rồi khi một đao của Địch Cửu chém đứt thần thông Bát Huyết, ông ta nghe thấy được âm thanh nứt vỡ từ pháp tắc thần thông của mình.
Bất luận thần thông gì cũng phải xây dựng trên cơ sở thiên địa pháp tắc, giống như xây nhà phải có nền tảng vậy. Vô luận nền tảng là gạch ngói hữu hình, hay pháp tắc vô hình, nguyên lý đều giống nhau. Một khi đào rỗng nền tảng, vậy căn nhà chắc chắn sẽ sập.
Một đao vừa rồi chém đứt căn cơ thần thông Bát Huyết, khiến năm đóa thương hoa ngay lập tức khô héo.
Cảm nhận được năm đóa thương hoa biến mất, trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, hắn biết Liệt Tắc Đao của mình đã thành công rồi. Mặc dù nhờ Khốn Sát tiên trận mới phá được thần thông Bát Huyết Thương Đạo. Nhưng đó là bởi vì tu vi Tây Lăng Nguyên Di chênh lệch quá lớn với hắn, trong tình huống bình thường thì một đao của hắn vẫn có thể phá vỡ thần thông của Tây Lăng Nguyên Di.
- An tâm chết đi.
Địch Cửu lách qua, lại bổ một đao thật mạnh xuống.
Liệt Tắc Đao còn chưa hoàn thiện, chờ Liệt Tắc Đao hoàn thiện rồi, một đao này không chỉ phá vỡ pháp tắc thần thông mà còn có sát chiêu theo ngay sau.
Tây Lăng Nguyên Di kịp phản ứng, không thể để mặc cho Địch Cửu cứ thế bổ ra một đao được.
Thần niệm yếu bớt, lĩnh vực biến mất, những thứ này đã khiến Tây Lăng Nguyên Di mất đi khả năng phán đoán. Ông ta cho rằng một đao vừa rồi tuyệt đối là thần thông đệ nhất Tiên giới. Cho nên ông mới định dùng tiên nguyên để nghiền ép một đao đó, bởi vì ông tin chắc Địch Cửu không có khả năng còn một chiêu đáng sợ hơn cả Liệt Tắc Đao.
“Nhân sinh giữa thiên địa, như ngựa trắng chạy qua khe hở, bất chợt mà thôi!”
Tây Lăng Nguyên Di nhìn thấy một đạo đao mang ẩn trong khe hở xẹt qua kia...
Ông không tiếp tục phản kháng, đao mang xẹt qua khe hở chỉ bất chợt mà thôi. Tây Lăng Nguyên Di trông thấy đao mang kia chỉ lóe lên nhưng lại có cảm giác tựa hồ vĩnh viễn không thể tránh nổi, cảnh vật trong mắt ông nhất thời chậm lại, ngay cả không gian xung quanh cũng dường như đang chậm hẳn đi….
Tại Ma Y tiên lục, Tây Lăng Nguyên Di nói một không ai dám nói hai, có thứ gì chưa từng gặp qua? Dù là chưa đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc, ông vẫn biết đây chính là Thời Gian Pháp Tắc. Cho nên cử động cũng chỉ uổng công. Tốc độ dù nhanh cách mấy nhưng há có thể nhanh bằng thời gian? Trong dòng thời gian, không cách nào siêu việt ra ngoài, Tây Lăng Nguyên Di hiểu rõ đạo lý này.
Nếu còn lĩnh vực và thần niệm chưa bị áp chế đến cực hạn, tuy một đao của Địch Cửu đụng chạm đến Thời Gian Pháp Tắc nhưng vẫn đừng hòng giết được ông. Thế nhưng...
Trong lòng Tây Lăng Nguyên Di hiểu, hôm nay dù ông tránh thoát được thì sớm muộn vẫn sẽ phải chết trong tay người trẻ tuổi trước mặt.
Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể bước vào Tiên Vương cảnh không phải chuyện hiếm lạ, Tây Lăng Nguyên Di từng gặp, đều là vài kẻ có được bí mật thuộc về mình, lại trùng hợp đạt được đại lượng tài nguyên tu luyện, tăng thêm tư chất nghịch thiên mà thôi. Xem như tu luyện tới Tiên Đế thì tính sao?
Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn bước vào Tiên Vương, mà còn có thể dùng một đao phá vỡ thần thông pháp tắc của ông, sau đó thông qua Thời Gian Pháp Tắc để chém giết, những thứ này đủ để chứng minh, hôm nay Tây Lăng Nguyên Di không chết, ngày sau vẫn phải chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Tây Lăng Nguyên Di là Đại Tiên Đế một phương, không thể nào mở miệng cầu xin tha thứ trước thứ sâu kiến.
“Phốc!”
Huyết quang nổ tung, mi tâm Tây Lăng Nguyên Di bị đao mang xé rách, không đợi Địch Cửu động thủ, Nguyên Thần của Tây Lăng Nguyên Di đã tự động tiêu tán.
Việt Vô Lượng tận mắt nhìn thấy cảnh Địch Cửu giết chết Tây Lăng Nguyên Di, trong lòng cảm giác lạnh lẽo, thậm chí quên mất cả việc tiếp tục công kích Khốn Sát tiên trận.
Hội chủ Hữu Đỉnh đan lâu Phó Giác cũng tận mắt nhìn thấy cảnh mới rồi, bản thân gã đương nhiên càng tin chắc không đời nào mình có thể tránh khỏi một đao đó.
Thực lực gã mới là Tiên Đế tầng ba, tuy cùng là Tiên Đế, nhưng trước mặt Tây Lăng Nguyên Di, Phó Giác chỉ sợ không bằng một con kiến hôi. Thế nhưng hiện tại, Tây Lăng Nguyên Di lại bị Địch Cửu dùng một đao nhẹ nhàng giết chết.
Phó Giác theo bản năng lui về sau một bước, thế nhưng đúng lúc ấy, một đạo nhận mang màu xám phóng ra từ trong Khốn Sát tiên trận, lọt vào từ hậu tâm, đóng đinh Phó Giác lại trong trận.
-