Thế giới thứ chín

Chương 442




Địch Cửu cứ thế mà lớn lối ngồi trong trận môn chờ mọi người, thấy tình cảnh này, dù là Tây Lăng Nguyên Di cũng có chút ngây ngẩn.

Đây là ý gì, hắn không sợ chết?

Có một số người vốn là hạ tiện như vậy, nếu Địch Cửu đóng chặt pháp trận, đoán chừng bọn chúng đã sớm đánh tới cửa. Hiện tại Địch Cửu rộng mở đại trận để chúng đi vào, nhưng cả bọn lại chẳng ai dám tiến vô.

Trong nháy mắt mọi người do dự kia, bỗng nhiên có một thân ảnh đột ngột vọt thẳng vào.

Không ai là không nhận ra bóng người xông vào này, đó chính là Bành Hà. Bành Hà muốn A Hàm Chân Ly Thủy đến điên rồi, dù chỉ có một tia cơ hội ông ta cũng không muốn bỏ qua.

- Ha ha….

Tây Lăng Nguyên Di cười lớn một tràng:

- Bản đế muốn nhìn xem Khốn Sát Trận này đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.

Cuồng tiếu xong, Tây Lăng Nguyên Di cũng không chút do dự bước vô trong. Bất quá ông ta khác với Bành Hà, sau khi Bành Hà tiến vào liền dùng tốc nhanh nhất xông về phía Địch Cửu. Còn Tây Lăng Nguyên Di lại là không nhanh không chậm, hiển nhiên đang chờ những người khác nữa.

Tây Lăng Nguyên Di chờ chưa bao lâu thì Giải Vạn Lăng và Việt Vô Lượng đã cùng xuất hiện bên trong đại trận.

Ba vị Đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục đều đã tiến vào, thế nên những Tiên Đế Tiên Tôn còn lại cũng từng người nối đuôi đi theo.

Cơ hồ sau khi tất cả tiến vào hộ trận xong, thông đạo phía sau hộ trận đột ngột biến mất, hộ trận chính thức đóng lại.

- Địch đạo hữu, ta rất cần A Hàm Chân Ly Thủy, điều kiện tùy ngươi ra.

Bành Hà vọt tới trước mặt Địch Cửu, ôm quyền nói ra yêu cầu của mình một cách gọn gàng dứt khoát.

Chỉ cần Địch Cửu đưa A Hàm Chân Ly Thủy cho mình, ông sẽ ngay lập tức xoay người rời đi.

Đừng nói hiện tại Địch Cửu không có A Hàm Chân Ly Thủy, dù có đi nữa hắn cũng không cho Bành Hà. Vô luận tính tình Bành Hà tốt đến đâu, hắn cũng dứt khoát không cho.

Lúc trước chính vì đối phương mà thiếu chút nữa hắn đã vẫn lạc tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành. Có thể nói, chỉ cần hắn chậm nửa giây thôi thì kẻ có tên Địch Cửu đã biến mất khỏi thế gian. Nếu không phải Bành Hà sớm động thủ với mình, hắn há có thể lâm vào loại tuyệt cảnh kia?

- Ta rất khâm phục dũng khí của Địch chưởng quỹ, đương nhiên một người muốn sống lâu cũng không phải chỉ dựa vào dũng khí.

Tây Lăng Nguyên Di hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp vươn tay chụp tới hắn.

Tây Lăng Nguyên Di há có thể không hiểu mục đích mà Địch Cửu quang minh chính đại chờ họ tiến vào. Vì vậy thoạt nhìn gã nôn nóng tiến lên, thậm chí còn là người đầu tiên động thủ, thế nhưng vừa rồi ngay cả một phần mười tiên nguyên Tây Lăng Nguyên Di cũng chẳng thi triển.

Trong lòng Tây Lăng Tiên Đế hiểu rõ, thứ trên thân Địch Cửu không chỉ mình gã muốn. Đã thế, đối mặt với ngần này cường giả, chắc chắn nhãi ranh kia sẽ chuẩn bị hậu chiêu, vậy gã dựa vào cái gì phải toàn lực xuất thủ.

Địch Cửu nhanh chóng bổ một đao ra ngoài. Tiên trận giám sát phát hiện một cường giả mạnh hơn so với tất cả mọi người ở đây đang đứng ngoài. Hắn không tự tin đến mức nghĩ đối phương là bằng hữu của mình, cho nên cường giả kia hẳn cũng là tới tìm hắn, nếu vậy cứ chờ gia hỏa đó đi vào rồi động thủ cũng không muộn.

Bằng không mà nói, vừa rồi Địch Cửu cũng không bổ một đao, mà sẽ trực tiếp mở Khốn Sát tiên trận ra rồi.

"Oanh!"

Ngay khi đao khí từ Thiên Sa đánh vào tiên nguyên thủ ấn của Tây Lăng Nguyên Di thì cuồng bạo tiên nguyên nổ tung, sau đó thủ ấn kia biến mất không còn tăm tích. Cổ họng Địch Cửu cảm nhận được vị ngòn ngọt, trong lòng hắn âm thầm rung động. Đúng là sức mạnh tột đỉnh của một vị Đại Tiên Đế, chỉ sợ ngay cả một phần mười bản lĩnh ông ta cũng chưa dụng sức, mới có thế mà hắn đã không trụ nổi.

Tất cả mọi người đã nhìn ra sự chênh lệch giữa Địch Cửu và Tây Lăng Tiên Đế rất xa. Tuy nhiên, điều khiến cả bọn càng khiếp sợ không phải là tu vi của Địch Cửu, mà là hộ trận bên trong đại điện này.

Vừa rồi Địch Cửu giao thủ cùng Tây Lăng Nguyên Di đã khuếch đại tiên nguyên cuồng bạo không gì sánh được, thế nhưng sau khi loại tiên nguyên cuồng bạo này nổ tung thì bên trong đại điện chẳng có lấy nửa điểm gợn sóng. Khả năng duy nhất là nơi đây có một đỉnh cấp tiên trận bọn họ nhìn không ra.

Bất quá chẳng ai thèm lo lắng, dù trận pháp có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là Khốn Sát tiên trận cấp tám mà thôi, Địch Cửu đối đầu với Tiên Đế hậu kỳ cùng tám cường giả Tiên Đế khác, không phải là việc mà một cái trận pháp có thể cứu được.

- Địch Cửu….

Giải Vạn Lăng còn chưa dứt lời liền bị Địch Cửu đưa tay đánh gãy:

- Muốn dông dài gì cũng đợi tới lượt đi.

Nghe thế, Giải Vạn Lăng giận dữ vô cùng, thế nhưng không chờ ông ta tiếp tục nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến một âm thanh trong trẻo:

- Xin hỏi Địch Đan Đế có đó không? n Vô Thường đến từ Huyễn Tinh Hải xin bái kiến.

n Vô Thường?

Mấy vị Tiên Đế đang chuẩn bị động thủ liền ngừng lại, bởi vì tên tuổi của n Vô Thường thật sự quá lớn.

Ngôi xưng đệ nhất cường giả Huyễn Thải tiên lục đến được tay Dạ Hy đều do n Vô Thường mất tích mà giành được. Thời điểm n Vô Thường còn tung hoành thiên hạ thì Dạ Hy là ai?

Tại tứ đại tiên lục, gia tộc thần bí nhất chính là n gia, mà n Vô Thường chính là gia chủ n gia, n gia đệ nhất cường giả.

Năm đó không biết vì nguyên nhân gì, n gia đột nhiên biến mất không thấy đâu, sau đó Dạ Hy mới xuất hiện, ngồi vào vị trí kia.

Hiện tại n Vô Thường đột nhiên có mặt ở đây, còn nói bái kiến Địch Cửu, việc này khiến trong lòng mấy Đại Tiên Đế tại Ma Y tiên lục có chút run rẩy.

Nếu mọi người liên thủ lại đối phó với n Vô Thường, tự nhiên không có vấn đề. Thế nhưng, n Vô Thường cùng một loại với Địch Cửu chắc? Ông ấy đã là loại cường giả mà không phải họ cứ liên thủ lại là có thể đánh được. Huống chi cả đám bọn họ đều là Tông chủ một phương, làm sao bỏ qua danh tiếng mà công khai ỷ đông hiếp yếu như thế được?

Huống hồ vừa rồi n Vô Thường còn gọi Địch Cửu là Đan Đế, từ lúc nào Địch Cửu trở thành Đan Đế?

"Răng rắc!"

Thông đạo vừa được đóng lại nay đã mở, bên ngoài trận môn có một nam tử trung niên dáng vẻ gầy gò đang đứng.

Mông Thiến Thiến vẫn luôn im lặng bỗng nhiên có chút hiểu rõ vì cái gì Phương Phí Lâu không chịu đến đây. Hiện tại nàng khẳng định, cái tên kia có chút hiểu biết về Địch Cửu này.

Nghĩ vậy, nàng bèn hít một hơi thật sâu, nếu n Vô Thường tới đây cũng vì mục tiêu giống họ thì chẳng còn gì tốt hơn, cứ dựa theo kế hoạch mà làm. Tuy nhiên, nếu n Vô Thường muốn giúp Địch Cửu thì phiền toái lớn rồi.

n Vô Thường trông thấy trận môn mở ra thì ánh mắt lóe lên một tia kinh nghi, bất quá lão không có nửa phần chần chờ, trực tiếp bước vào, rất nhanh liền xuất hiện ở đại điện của tiệm cơm Hòa Bình.

- Gặp qua n gia chủ.

n Vô Thường vừa đến, mọi người trong đại điện nhao nhao ôm quyền thăm hỏi ân cần.

Thấy thế lão ngây người mất một lúc, sau khi biết được Địch Cửu đang ở Đại Đỉnh, điều đầu tiên n Gia chủ làm là thông qua độn phù đến đây. Đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi, lão mới biết được có mấy tên cường giả tìm Địch Cửu gây phiền phức, trong lòng n Vô Thường tất nhiên đại hỉ, lão bèn vội xông lại đây muốn trợ giúp đối phương.

Đối với n Vô Thường mà nói, đây đúng là cơ hội trời ban, lão đã tìm Địch Cửu bao nhiêu năm, hiện tại vừa gặp cứ đưa lên một phần đại lễ cái đã, tương lai sẽ dễ chuyện hơn.

Nhưng đến nơi này, lão mới biết có bao nhiêu cường giả đang tụ tập tìm ân nhân gây phiền phức.

Có thể nói, ngoại trừ hai tu sĩ Tiên Đế sơ kỳ bên ngoài, còn lại đều là Đại Tiên Đế tầng năm hoặc tầng bảy.

Giải Vạn Lăng, Tây Lăng Nguyên Di và Việt Vô Lượng chính là cường giả trong cường giả, một trong ngũ đại Tiên Đế của Ma Y tiên lục. Ba người này, dù là ai đi nữa cũng đều đủ khả năng đối đầu với Tiên Đế tầng chín.

- Tu vi n huynh lại tăng tiến rồi, thật đáng mừng. Nhưng để ta nói với huynh chuyện này, tên Địch Cửu đó là kẻ hung ác vô cùng, hắn đã giết vô số người lương thiện, nếu n huynh đã tới đây thì cũng vừa vặn vì tiên lục chúng ta chủ trì công đạo.

Tây Lăng Nguyên Di hiểu rõ sự cường đại của n Vô Thường, sau khi thăm hỏi, ông ta căn bản không chờ n Vô Thường lên tiếng đã chủ động đứng ra nói. n Vô Thường dù mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một người mà thôi.

Bỗng nhiên n Vô Thường cảm giác vận khí của mình cũng chẳng phải quá tốt, đối mặt với chừng này cường giả, nếu lão còn ra mặt thay Địch Cửu thì chẳng phải đưa đại lễ gặp mặt, mà là tặng không cái mạng nhỏ của mình.

Mặc dù n Vô Thường cũng hiểu sơ một chút về mọi chuyện đang xảy ra, thế nhưng lão không nghĩ phía sau Địch Cửu còn có Chủng Ngạo. Bằng không, n Gia chủ nhất định sẽ liều một phen.

Giờ phút này, lão chỉ có thể ôm quyền hướng Tây Lăng Nguyên Di, sau đó cũng làm động tác y chang như thế với Địch Cửu:

- Địch Đan Đế, lần trước thật đa tạ ngươi. Nếu không phải ngươi vì lão luyện đan, mệnh lão đã sớm tiêu tán.

Địch Cửu sớm đã nghĩ ra thân phận của đối phương, đây có lẽ chính là chủ nhân của Tử Diện. Vì thế, hắn khoát tay chặn lại:

- Việc đó đã giải quyết xong rồi, có qua có lại mà thôi, bất kỳ người nào đến, nếu đủ tài vật ta đều làm như thế.

Nghe Địch Cửu nói vậy, n Vô Thường bèn gật đầu, chứng tỏ lão đã hiểu ý. Lúc này lão mới quay người, ôm quyền nói với mấy tên cường giả Tiên Đế còn lại:

- Các vị đạo hữu, có thể nể mặt ta mà thương lượng lại?

Việt Vô Lượng lắc đầu.

- Địch Cửu giết thứ tử Tây Lăng Tái của Nguyên Di huynh và trưởng lão Cú Dược của Tân Nguyệt thương lâu, đây chẳng phải là chuyện chỉ cần thương lượng là được.

Vừa nói chuyện, khí thế quanh thân ông ta cấp tốc mở rộng.

Đồng thời, khí thế từ lĩnh vực của Giải Vạn Lăng và Tây Lăng Nguyên Di cũng chồng chất lên nhau mà xuất hiện.

Số lần mấy người bọn họ liên thủ quá nhiều, thành ra phối hợp vô cùng ăn ý, không chút khe hở nào.

Ba tên Đại Tiên Đế vừa động thủ, Bái Dã cùng Bành Hà cũng dứt khoát làm theo, đồng thời triệu hồi pháp bảo tùy thân ra ngoài.

Thấy thế, n Vô Thường biến sắc, với sự kết hợp của mấy loại lĩnh vực cuồng bạo này, nếu lão còn dám động thủ ở đây thì chỉ sợ chẳng còn cơ hội sống sót quay về.

Trong lòng của n Gia chủ cũng hiểu rõ lý do mấy người kia mở rộng lĩnh vực, đây là muốn hù dọa mình, mà lão đúng là bị dọa lui thật.

n Vô Thường thở dài, ngay khi lão đang tính lên tiếng, bỗng nhiên Mạnh Thiến Thiến liền bước lên một bước, nói:

- Nếu n gia chủ đã ra mặt, ta xin phép cáo lui.

Nói xong, nàng xoay người rời đi, khi đến thông đạo, Mạnh Thiến Thiến lại quay đầu nhìn Địch Cửu, ý muốn đối phương mở tiên trận ra.

Lúc này Địch Cửu mới đứng lên, lạnh lùng bảo:

- Tiệm cơm Hòa Bình của ta là nhà tắm công cộng sao? Một đám châu chấu muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?

Nghe Địch Cửu nói thế, sắc mặt n Vô Thường thay đổi ngay, nếu Địch Cửu ỷ vào Khốn Sát Trận mà muốn vây giết nhiều cường giả Tiên Đế như vậy, lão chỉ biết nói trí thông minh của hắn đã dồn hết cho thiên phú luyện đan rồi, không có lấy nửa điểm kinh nghiệm sinh tồn. Theo bản năng, n Vô Thường lùi về sau một bước, lão muốn kết giao với vị này là thật, nhưng chẳng đến mức phải cầm mạng của mình đi kết giao.

Địch Cửu mặc kệ không hỏi tới n Vô Thường, vừa nói xong, Thiên Sa Đao lập tức bổ ra một đao cuốn lên ngàn vạn đao mang, theo từng đạo đao mang rơi xuống, toàn bộ không gian của tầng đại điện này đều biến đổi.

Sát thế cuồn cuộn tràn đầy đại điện, ngay cả Tiên đế cấp chín như n Vô Thường cũng bị quét tới. Trong lòng lão ta kinh hãi không thôi, lão khẳng định Khốn Sát Trận nơi này chính là tiên trận cấp chín, cũng là đẳng cấp cao nhất.

"Phốc! Phốc! Phốc!"

Liên tiếp mấy đạo sương đỏ nổ tung, cường giả Tiên Tôn không cần Địch Cửu động thủ đã trực tiếp bị sát thế cuồn cuộn trong Khốn Sát Trận bao lấy, sau đó nhục thân tan tành.

Địch Cửu nửa điểm cũng không hoảng sợ, Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mang vô cùng rõ ràng, nhanh chóng bổ về phía Bành Hà.

Theo lý thuyết, Tây Lăng Nguyên Di phải là người có cừu hận sâu nhất với Địch Cửu mới đúng, thế nhưng tên gia hỏa khiến Địch Cửu nhớ mãi không quên lại là Bành Hà.