Phương Phí Lâu tận mắt nhìn thấy một vị Tiên Đế bị Địch Cửu giẫm chết mà sợ run cả người, đến tận lúc này gã mới hiểu được bản thân có thể giữ lại mạng quèn dưới tay Địch Cửu là chuyện may mắn nhường nào.
- Vũ Xuân, vào với ta đi.
Hiển nhiên Nghiên Huệ không để mấy loại khốn trận của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành vào mắt, bà cứ thế trực tiếp đi vào trong.
Mặc Vũ Xuân chỉ đành nói với Địch Cửu:
- Địch sư huynh, ta phải cùng tổ sư nói vài lời, đợi lát nữa lại tới tìm huynh nhé.
Địch Cửu gật đầu:
- Muội không cần lo lắng cho ta, tạm thời có thể ta sẽ lưu tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành một đoạn thời gian, nếu muội không muốn thì ở lại đây. Nhớ kỹ, không ai có thể ép buộc muội.
Thấy một tên oắt con lớn lối như thế, Nghiên Huệ hừ một tiếng, lạnh lùng quan sát Địch Cửu:
- Sau hôm nay ta sẽ rời đi nơi đây, nếu ngươi muốn muốn chết thì cứ tiếp tục đi.
Nói xong, Nghiên Huệ kéo tay Mặc Vũ Xuân trực tiếp bước vào tiên thành.
Địch Cửu không trả lời, hắn biết Nghiên Huệ nói câu đó cũng không có ác ý gì. Bà muốn nói cho hắn biết, sau khi bà rời khỏi, nếu hắn lưu lại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thì chỉ có một con đường chết. Nói không chừng trong lòng tổ sư Nghiên Huệ, sở dĩ hắn còn sống tới hiện tại, không phải vì hắn có vương bát chi khí mà những Tiên Đế kia không dám động đến, mà đều nhờ dựa vào danh tiếng của Nghiên Huệ bà ta cả.
Ánh mắt Địch Cửu đảo tới trên người bọn Mễ Tịch, sau đó quay sang nói với Chủng Ngạo đứng bên cạnh:
- Lão Chủng, chúng ta cũng vào thành thôi.
Thụ đệ bèn nâng Trì Nguyên Thanh và Trì Tuân Nhi lên, cùng đi sau lưng Địch Cửu.
- Đại ca, chúng ta tới Tinh Không trà lâu à?
Địch Cửu lắc đầu.
- Tinh Không trà lâu không đi được, nơi đó đã bị ngoan nhân chiếm lấy, ta không dám đụng vào chúng, chỉ có thể đi chỗ khác.
Thấy Địch Cửu thản nhiên vào thành, nhất thời không một ai dám động thủ. Vừa rồi, tình cảnh Nghiên Huệ bắt lấy Cú Dược và việc Địch Cửu một cước giẫm chết Cú Dược vẫn còn in sâu trong đầu đám người kia. Chỉ cần Nghiên Huệ chưa ra khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành thì làm gì có ai dám động thủ với Địch Cửu.
Tiết Phó thành chủ nghe được lời Địch Cửu nói bèn cười lạnh trong lòng. Tinh Không trà lâu của hắn chính là gã chiếm, biết rõ chuyện này mà hắn còn dám vào thành, quả thực là không biết sống chết.
Nhìn Nghiên Huệ mà xem, hiển nhiên bà ấy sẽ không ở lại Đại Đỉnh lâu dài, hơn nữa có vẻ Nghiên Huệ cũng chẳng quá ưa thích tên này. Chỉ cần vị cường giả đó rời đi, đó chính là thời điểm gã lấy mệnh mệnh của thằng oắt kia.
Ngay cả Mễ Tịch chuẩn bị vấn trách Địch Cửu cũng ngừng lại, lão biết nếu hiện tại lên tiếng thì chỉ có khả năng khiến Nghiên Huệ mang hắn ta theo mà thôi, lão sẽ không thể giữ hắn lại được. Mấu chốt là khi Nghiên Huệ rời đi, liệu Địch Cửu có đi theo không?
Lấy tính cách tự phụ kiêu ngạo của đối phương, chỉ cần hắn không đi theo Nghiên Huệ, vậy thì hắn chết chắc rồi.
Về phần Địch Cửu có muốn rời đi với Nghiên Huệ không, trong lòng mọi người đều đoán được chút chút. Năm đó Địch Cửu mới chỉ là Tiên Quân sơ kỳ, nửa điểm chỗ dựa cũng không có đã dám ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành kinh doanh Tinh Không Trà, thậm chí can đảm đối đầu với Đại Tinh đan lâu, giết nữ nhi Hoàng Diệp Thiểm của Minh chủ Thiên Phong Tiên Môn.
Sau đó, đơn độc một người tham gia đấu giá hội tại Đại Đỉnh Tiên Thành, cướp đoạt bảo vật từ tay mấy cường giả Tiên Đế. Thời điểm chạy trốn còn ra tay cướp đoạt Tinh Nguyệt thương lâu tại Nguyệt Khư Phần, nếu vậy mà còn gọi là không khoa trương thì còn gì khoa trương hơn nữa?
Rất có thể hiện tại tên phách lối này đã bước vào Tiên Vương cảnh, cộng với chỗ dựa là nam tử đi bên cạnh hắn kia, khả năng người nọ là một vị Tiên Đế hậu kỳ, hắn há nhịn nhục rút lui?
Vừa nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn mà Địch Cửu đã bước vào Tiên Vương, lửa nóng trong lòng đông đảo cường giả cháy càng lớn.
- Sau khi Nghiên Huệ đi, chắc chắn Địch Cửu sẽ không đi theo.
Mễ Tịch từ tốn nói, âm thanh tràn đầy khẳng định.
- Sao ngươi chắc như thế?
Một người cất tiếng hỏi, tất cả mọi người đều đoán Địch Cửu sẽ không đi, bất quá không dám khẳng định như Mễ Tịch mà thôi.
Giọng điệu của Mễ Tịch mang đầy vẻ mỉa mai:
- Người này nghĩ rằng bản thân có thể một mình chống lại cả Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành chúng ta, thời điểm hắn tới cũng đâu có đi với Nghiên Huệ. Được Nghiên Huệ tạm thời che chở chỉ là vừa đúng lúc gặp phải thôi, bà ấy cũng không phải chỗ dựa của hắn. Ta đoán Địch Cửu là dựa vào tên nam tử bên cạnh hắn kia, hẳn tu vi y rất mạnh.
Mọi người nghe xong cũng không nói gì, dù Địch Cửu mời được cường giả Tiên Đế mạnh hơn cũng đừng hòng xưng vương xưng bá tại Đại Đỉnh Tiên Thành. Chỉ có Phương Phí Lâu im lặng không nói, Chủng Ngạo cường đại thế nào gã cực kỳ rõ ràng. Tiên Đế hậu kỳ trong mắt lão Chủng kia, căn bản cũng chẳng bằng con kiến hôi.
- Vì sao không động thủ?
Chủng Ngạo vừa vào thành cùng Địch Cửu, vừa nghi ngờ hỏi.
Lúc này, Địch Cửu mới bật cười, giải đáp cho y:
- Hiện tại động thủ không đã tay, còn rất nhiều người chưa xuất hiện. Ta lo chúng thấy được khả năng của ta sẽ xấu hổ ngượng ngùng chẳng dám lên. Nếu ta động thủ sẽ là một mẻ hốt gọn. Hơn nữa còn một chút vấn đề, đừng nhìn hiện tại những con rùa này xem sắc mặt Nghiên Huệ nên chưa ra tay. Tuy nhiên chỉ cần Nghiên Huệ còn ở đây, ta cũng không tiện động thủ, có động tĩnh gì thì bảo đảm bà ấy sẽ ra mặt.
Đối với loại người như Nghiên Huệ, Địch Cửu hiểu rõ. Đó là những người tự nghĩ mình siêu phàm, tu vi cũng cực cao. Chờ hắn giết chóc quá nhiều người, chỉ cần mấy tên gia hỏa tại Đại Đỉnh Tiên Thành cầu cứu, nói không chừng bà ta sẽ ra mặt. Nghiên Huệ dù sao cũng là tổ sư của Mặc Vũ Xuân, nếu mình hạ sát chiêu thì không tốt, nhưng không giết cũng chẳng xong.
- Đại ca, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?
Trông thấy Địch Cửu chỉ lo đi đường, Thụ đệ thắc mắc hỏi.
Hiện tại cây nhỏ còn phải vác theo hai người, nếu là tay không dạo phố, nó tuyệt đối sẽ không vội vã hỏi.
- Đến rồi này.
Địch Cửu dừng lại trước nơi phồn hoa nhất Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Chủng Ngạo ngẩng đầu liền thấy một tòa kiến trúc to lớn. Phía trên còn có mấy chữ to to lơ lửng: “Phúc Đồng đại tức lâu”.
Tạm thời chưa nói tới địa vị của tức lâu này tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, chỉ cần nhìn vị trí cùng diện tích liền biết đây tuyệt đối là một trong mấy cái tức lâu đỉnh cấp ở đây.
Địch Cửu tế Thiên Sa Đao ra, một đạo đao mang màu xanh nhạt lập tức đánh xuống, tiên trận cấp bảy phía ngoài Phúc Đồng đại tức lâu trực tiếp bị đập nát.
- Họ Địch kia, ngươi dám oanh hộ trận của Phúc Đồng đại tức lâu….
Thân ảnh Hôi chưởng quỹ mập mạp lập tức vọt ra, gã tức giận quát lớn.
Thấy thế, Địch Cửu cười ha ha:
- Ngươi nghĩ mình là ai mà dám nói ra mấy lời này? Ngay cả hộ trận bên ngoài Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành gia còn dám bổ, ngại gì một cái tức lâu nhỏ nhoi?
Vừa dứt lời, Địch Cửu liền bổ thêm một đao nữa.
Khí tức tử vong bao phủ tới khiến sắc mặt Hôi chưởng quỹ trắng bệch, gã kinh sợ kêu lên:
- Ngươi dám giết ta….
Tiên Vương hậu kỳ đứng cạnh Hôi chưởng quỹ liền bước lên một bước, y muốn ngăn trở đòn đánh từ Địch Cửu, chỉ là y vừa động liền cảm giác không gian chung quanh ngưng đọng lại. Đây là lĩnh vực Tiên Đế! Phát hiện này khiến toàn thân tên Tiên Vương ứa ra mồ hôi lạnh.
"Phốc!"
Thân thể Hôi mập mạp bị Thiên Sa Đao chém thành hai khúc, rơi xuống mặt đất.
Địch Cửu thấy thế liền thở dài, tên này phải có bao nhiêu kiêu ngạo mới nghĩ là hắn không dám bổ gã a?
"Bành!"
Một đám lửa rơi xuống người Hôi chưởng quỹ, tên Tiên Vương kia cũng chẳng khác là bao, y bị Địch Cửu chém chỉ bằng một đao, thậm chí còn chẳng kịp nhận ra mình sắp chết.
Toàn bộ hành động chỉ diễn ra trong mười giây ngắn ngủi, những tu sĩ còn lại của Phúc Đồng đại tức lâu đều bị kinh trụ, vài giây sau, tiểu nhị và khách nhân mới hoàn hồn lại, vội vã vọt ra ngoài.
Địch Cửu giương Thiên Sa Đao trong tay lên, từ tốn nói:
- Tất cả khách nhân ở trọ lập tức rời đi, cho các người mười giây, bằng không sẽ chẳng còn cơ hội ra khỏi tức lâu này đâu.
Chẳng cần mười giây kia, khách nhân chưa nghe Địch Cửu nói hết câu đã nhao nhao độn gấp ra ngoài, không có người nào dám lấy cái mạnh nhỏ của mình ra chơi đùa. Tu sĩ khác với người bình thường, trên cơ bản đồ vật của họ đều bỏ vào trong nhẫn trữ vật, không có cái gì cần về phòng thu xếp.
Dù Phúc Đồng đại tức lâu có truy hỏi cũng là chuyện sau đó, trong mắt những khách nhân đó, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Chưa đến năm giây, tất cả khách nhân đều ùa ra khỏi tức lâu. Ngay cả tiểu nhị cũng có một nửa chạy thoát, còn thừa lại một nửa chỉ biết liều mạng phát ra tin tức cầu cứu, sau đó thêm một tên chấp sự dẫn đầu chuẩn bị xông tới kiềm chế Địch Cửu. Cả bọn tin tưởng, chẳng mấy chốc phó thành chủ sẽ tới.
Lần này căn bản cũng không cần lĩnh vực của Chủng Ngạo, Thiên Sa Đao bổ ra từng mảnh từng mảnh đao mang, sau thời gian mười giây, toàn bộ Phúc Đồng đại tức lâu ngoại trừ Địch Cửu và mấy người bên ngoài, chẳng một ai còn sống.
...
Tại Phủ thành chủ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, Tiết Quang Mậu đột ngột đứng lên, gã nghĩ đến trước đó Địch Cửu nói Tinh Không trà lâu bị mình chiếm đoạt nên chẳng dám trở về thì cả người liền tức tới mức phát run.
Hắn công khai đánh nát hộ trận Phúc Đồng đại tức lâu, giết Hôi Chưởng quỹ và vơ vét toàn bộ của cải của tức lâu. Không chỉ vậy, những tiểu nhị và chấp sự rời đi chậm một chút cũng bị tên oắt kia chém tận giết tuyệt. Quả thực Địch Cửu đang không ngừng tát vào mặt gã.
- Tiết phó thành chủ, ta đề nghị ngươi vẫn nên bình tĩnh lại, chớ có nôn nóng hành động.
Nhận được tin, Đoái Bình Xuyên thản nhiên nói:
- Bây giờ ngươi đi căn bản cũng không làm gì được hắn, lão Chủng bên người hắn hẳn là một vị Tiên Đế hậu kỳ. Xem như không có Nghiên Huệ, chúng ta cũng không nhất định lưu được Địch Cửu lại. Thế nên chúng ta cần phải chờ, chờ Tông chủ của Ngũ đại tiên môn ở Ma Y tiên lục tới. Nghe nói Dạ Hy của Huyễn Thải tiên lục cũng đang tìm hắn, chỉ cần cường giả tập hợp đầy đủ, dù Nghiên Huệ không đi, xem như Địch Cửu có ba đầu sáu tay cũng chỉ biết ngoan ngoãn mặc cho chúng ta xử trí.
Trong lòng Đoái Bình Xuyên kỳ thật không cam tâm, vì gã biết trên người Địch Cửu có một viên đạo quả.
- Vô Lượng Tiên Đế từ Ma Y tiên lục đến.
Cơ hồ ngay khi Đoái Bình Xuyên vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng người hầu thông báo, sau đó một nam tử mặt đỏ tóc đỏ liền sải chân bước vào.
….
Bên trong Yên Vân tức lâu.
Nghiên Huệ bỗng nhiên thở dài đứng lên:
- Vũ Xuân, ngươi đi theo ta đi. Nếu ngươi không đi, ta cũng không giúp được.
- Sư tổ, Địch sư huynh đối với đệ tử có ân cứu mạng, dù sao đi nữa đệ tử cũng phải đi cùng huynh ấy.
Mặc Vũ Xuân kích động đáp lời.
- Vừa rồi Giải Vạn Lăng ở Tinh Ma cung cùng Tây Lăng Nguyên Di của Bất Chu Tiên Môn đều đã đến đây, bọn họ là vì Địch Cửu mà tìm tới. Sát tâm của người này quá nặng, ở Phúc Đồng đại tức lâu đã giết ít nhất 20 người….
Nghiên Huệ nhìn Mặc Vũ Xuân, hiện tại ngay cả bà cũng không cứu được Địch Cửu. Bà biết nam tử đi cùng Địch Cửu kia là một vị Tiên Đế, thế nhưng một vị Tiên Đế thì cũng chẳng là gì tại Đại Đỉnh này.
- Sư tổ, cầu người dẫn Địch sư huynh theo cùng đi.
Mặc Vũ Xuân nghe sư tổ nói vậy thì càng thêm lo lắng.
Thế nhưng Nghiên Huệ chỉ cau mày lắc đầu, nói thật, bà cũng không nghĩ đến Địch Cửu sẽ kéo tới nhiều cường giả như vậy. Nếu mấy đại Tiên Đế từ Ma Y tiên lục không xuất hiện thì bà còn có thể suy nghĩ lại. Hiện tại cường giả ngày càng nhiều, đây không phải là chuyện mà Nghiên Huệ có thể khống chế.
-