Bởi vì Địch Cửu cứu được Trì Tuân Nhi, Trì Nguyên Thanh đã cho hắn một cửa hàng, sau này Trì Nguyên Thanh còn tới thăm hỏi tạ ơn hắn. Khi Địch Cửu nói mình chuẩn bị làm sinh ý tiên linh trà, Trì Nguyên Thanh liền dứt khoát ra ngoài tìm kiếm Tiên Linh trà thụ giúp hắn.
Không nghĩ tới thời điểm Trì Nguyên Thanh trở về, cả y và con gái đều bị đính trên cổng thành. Địch Cửu tuyệt đối không thể làm lơ như chuyện này không hề liên quan tới mình.
Trì Nguyên Thanh và Trì Tuân Nhi còn chưa triệt để tắt thở, hiển nhiên là bọn người kia cố tình làm thế để chờ bắt hắn.
Địch Cửu nói với Chủng Ngạo:
- Lão Chủng, hôm nay trong lòng ta rất không thoải mái, muốn giết người.
Chủng Ngạo từ tốn đáp:
- Dù ngươi có giết sạch cả cái thành nhỏ này, ta cũng không có ý kiến.
Đại Đỉnh đối với bất kỳ một tiên lục nào đều xứng là đại thành, bất quá ở trong mắt Chủng Ngạo thì chỉ xem như là một tòa thành be bé. Trong ký ức của Chủng Ngạo, cả một tinh cầu bị người khác tiêu diệt tựa hồ cũng không phải chuyện đại sự gì, đừng nói chỉ một tòa thành cỏn con.
Địch Cửu tế Thiên Sa Đao ra, vẻn vẹn một đạo đao mang liền xé rách hộ trận của Đại Đỉnh. Trì Nguyên Thanh và Trì Tuân Nhi được cuốn lại gần Địch Cửu, sau khi đút đan dược vào trong miệng hai người, Địch Cửu mới bảo Thụ đệ:
- Ngươi chiếu cố bọn họ một chút, lát nữa ngươi không thể giúp được gì đâu.
Đồng thời điểm, trong phủ thành chủ, Tiết Quang Mậu nhảy dựng lên, gã vừa mới nhận được tin tức, Địch Cửu chẳng thèm dịch dung mà hiện đang quang minh chính đại đi tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
- Thật sự đủ gan dạ.
Tiết Quang Mậu cười lạnh, không chút do dự xông ra ngoài.
Trong nháy mắt lao ra, Tiết Quang Mậu liền cảm nhận được tòa thành đang bị công kích. Tiết Quang Mậu ngây ngẩn cả người, ai có lá gan lớn như vậy? Dám công kích hộ trận Đại Đỉnh?
Đừng nhìn thành chủ là Mễ Tịch, thế nhưng một khi có người công kích Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, vậy tuyệt đối không phải là chỉ khai chiến với mỗi Mễ Tịch, mà là kẻ đó đang đắc tội với đông đảo cường giả trên rất nhiều tiên lục.
Giờ phút này, không chỉ phó thành chủ Tiết Quang Mậu, tất cả cường giả đang có mặt tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đều nhận được tin tức, nhao nhao xông về cửa thành, thậm chí cường giả đang ở trên mấy đại tiên lục, sau khi nhận được tin cũng liền vội vàng chạy tới truyền tống trận để quay về Đại Đỉnh.
- Ngươi lại dám công kích Đại Đỉnh hộ trận...
Hai tu sĩ thủ thành sợ ngây người, lập tức truyền tin đi, sau đó xông về phía Địch Cửu.
Có người dám công kích hộ thành mà bọn họ không động thủ thì cầm chắc cái chết.
Đáng tiếc, tu vi hai người này vẫn chỉ mới là Đại La Tiên, còn chưa vọt tới trước mặt Địch Cửu thì đã bị Thiên Sa Đao đao mang chém nát, hóa thành hai bãi huyết vụ rơi xuống mặt đất.
- Vù vù!
Mười mấy đạo thân ảnh nhanh chóng vọt tới cửa thành.
Mễ Tịch là người tới đầu tiên, lão dù sao cũng là thành chủ, hiện tại có người dám công kích hộ trận tiên thành thì đương nhiên lão phải có mặt. Nói lời thật lòng, lão thật đúng là chưa từng gặp qua loại gia hỏa gan to bằng trời này.
Ngoại trừ Mễ Tịch Tiên Đế, còn có thêm sáu bảy vị Tiên Đế khác lao ra, trong đó có cả Phương Phí Lâu.
Địch Cửu trông thấy Phương Phí Lâu liền thầm kinh hỉ, gia hỏa kia thiếu hắn một đống lớn tiên linh thảo cao cấp, hắn đang chuẩn bị đi thu nợ, không nghĩ tới gã cũng ở trong Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Thời điểm Địch Cửu trông thấy Phương Phí Lâu, Phương Phí Lâu cũng đồng dạng nhìn thấy hắn, theo bản năng gã liền rụt đầu lùi ra sau.
- Là ngươi, Địch Cửu, ngươi lớn gan lắm, lại dám công kích hộ trận tiên thành...
Mễ Tịch mới nói phân nửa liền im bặt.
Hộ trận của Đại Đỉnh là một cái Tiên Hộ Trận cấp chín, mặc dù phòng ngự đỉnh cấp chưa mở ra, thế nhưng không phải bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng xé rách. Nhưng hiện giờ Mễ Tịch lại nhìn thấy hộ trận đã bị phá hủy hoàn toàn.
- A, ngươi là đệ tử Thiên Tịnh môn ta?
Thanh âm kinh ngạc vang lên cách Địch Cửu không xa, hắn liền vội vàng tránh ra mấy bước.
- Lão Chủng, người này tới lúc nào? Tại sao ta không phát hiện?
Địch Cửu trông thấy một đạo cô thanh tú đột ngột xuất hiện trước mặt Mặc Vũ Xuân.
Chủng Ngạo truyền âm cho Địch Cửu:
- Nữ nhân này mặc dù kém ta xa lắm, nhưng so với cái tên Tiên Đế kia thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Địch Cửu giật mình.
Mễ Tịch thành chủ thì lại không tỏ ra ngạc nhiên như Địch Cửu, lão cúi người hành lễ với đạo cô kia:
- Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, thành chủ Mễ Tịch, gặp qua Nghiên tiền bối.
Mấy vị Tiên Đế sau lưng Mễ Tịch đều đồng loạt ôm quyền thi lễ, rất hiển nhiên, tuy cùng là cường giả Tiên Đế, nhưng vị đạo cô trước mắt này có địa vị cao hơn bọn họ nhiều.
Đạo cô không để ý đến bọn họ, tiếp tục quan sát Mặc Vũ Xuân, đoạn bảo:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta.
Mặc Vũ Xuân cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ trên người đạo cô, nàng bèn nhanh chóng khẽ khom người:
- Đệ tử Thiên Tịnh môn, Mặc Vũ Xuân.
- Ta là Nghiên Huệ, Thiên Tịnh môn ta vẫn tốt chứ?
Đạo cô mừng rỡ không thôi. Bà ta cảm nhận được tư chất Mặc Vũ Xuân cực kỳ nghịch thiên, tuy nói đại đa số đệ tử Thiên Tịnh môn đều sở hữu Vô Cấu Linh Thể, nhưng tương tự như giữa Tiên Đế có cao có thấp, Vô Cấu Linh Thể cũng có cấp độ.
Mặc Vũ Xuân tuyệt đối không lớn tuổi mà hiện tại đã đạt đến Đại Ất Tiên trung kỳ, dù là chính bản thân bà ta năm đó thì tu vi cũng không bằng Mặc Vũ Xuân bây giờ.
Đạo cô không biết Mặc Vũ Xuân một mực tu luyện bên cạnh Địch Cửu, bởi vì có quy tắc đạo vận từ Thiểm Quang cho nên thiên địa quy tắc chung quanh Địch Cửu vô cùng rõ ràng, tiến bộ trong việc tu luyện đương nhiên cực nhanh. Dù có lúc Địch Cửu rời đi thì loại minh ngộ đối với thiên địa quy tắc kia vẫn còn đó, xem như là được lợi cả đời.
Mặc Vũ Xuân ngây người một lúc, sau khi tỉnh ngộ, liền vội vàng hành đại lễ bái kiến tổ sư:
- Đệ tử Thiên Tịnh môn đời thứ 173, Mặc Vũ Xuân bái kiến tổ sư.
Nghiên Huệ cũng ngây người một lúc, Thiên Tịnh môn đã truyền đến đời thứ 173 rồi ư? Qua mấy hơi thở, bà ta mới tỉnh táo lại, vội vàng hỏi:
- Thiên Tịnh môn hiện tại có thịnh vượng không?
Mặc Vũ Xuân trầm mặc, không trả lời.
Nghiên Huệ chau mày:
- Thiên Tịnh môn ta tuân theo thiên ý, cảm giác đạo vận, có cái gì không thể nói?
Mặc Vũ Xuân lại khom người thi lễ, khẽ đáp:
- Đệ tử là truyền nhân Thiên Tịnh môn cuối cùng, tu chân giới từ lâu đã không còn Thiên Tịnh môn nữa.
Nghiên Huệ chau mày, nói:
- Tu chân giới không có cũng không sao, năm đó tôn chỉ của ta đúng là có chút vấn đề. Tương lai Thiên Tịnh môn không cần mở ra đạo tràng ở tu chân giới nữa mà chỉ mở đạo tràng tại Tứ Phương tiên lục là được, lần này ta đang chuẩn bị về nhìn xem, ngươi đi theo ta đi.
Mặc Vũ Xuân thầm than trong lòng, chỉ có thể tiếp tục bẩm báo:
- Hồi tổ sư, Tứ Phương tiên lục mất đi khí vận, lâm vào thời đại hoàng hôn, Thiên Tịnh môn cũng đã không còn...
“Phốc!”
Nghiên Huệ hộc máu, hồi lâu sau, bà ta mới thở dài một tiếng.
- Vũ Xuân, ngươi trước tiên cùng ta vào trong thành, kể lại kĩ càng tình huống cho ta biết.
Mặc Vũ Xuân khó khăn đáp:
- Hồi tổ sư, đệ tử đang cùng Địch đại ca đi...
Mặc Vũ Xuân dĩ nhiên muốn ở bên cạnh Địch Cửu, nàng vốn không định đi theo Nghiên Huệ.
Nghiên Huệ lạnh nhạt bảo:
- Những chuyện này để sau hãy nói, ngươi cùng ta vào thành đã.
Nói xong, Nghiên Huệ liếc qua đám người Mễ Tịch, hỏi:
- Các ngươi muốn chặn đường đệ tử của ta?
Mễ Tịch vội vã khom người trả lời:
- Vãn bối không dám.
Nghiên Huệ gật đầu, nhìn qua Địch Cửu, dứt khoát nói:
- Mặc Vũ Xuân là đệ tử Thiên Tịnh môn, ta mang nàng đi.
Địch Cửu mặc xác Nghiên Huệ, hắn còn chẳng muốn thi lễ, nghe bà ta nói vậy thì chỉ từ tốn đáp:
- Mặc sư muội muốn đi đâu, muốn làm gì, nhất định phải do nàng tự nguyện. Không ai có thể ép buộc nàng, nếu nàng nguyện ý đi cùng với ta, cũng không ai có thể ép buộc nàng.
Vừa nhìn liền biết Nghiên Huệ này là một kẻ cường thế, thật không biết vì sao bà ta có thể dạy bảo mỗi một đệ tử Thiên Tịnh môn đều không tranh quyền thế.
- Thật sự có chút lá gan.
Nghiên Huệ cười lạnh.
Mặc Vũ Xuân vội vàng giải thích:
- Sư tổ, Địch sư huynh từng cứu ta mấy lần, nếu không nhờ Địch sư huynh, đệ tử đã sớm bỏ mình.
- Ha ha, hi vọng Cú Dược ta còn chưa tới quá muộn. Tinh Nguyệt thương lâu ta mặc dù không phải môn phái lớn, tuy nhiên không phải là ai cũng có thể khi dễ. Địch chưởng quỹ, hôm nay ta muốn xem ngươi còn trốn đi đâu...
Một nam tử râu dài xuất hiện, còn chưa nói hết câu, một đạo tiên nguyên thủ ấn liền nắm vào trên cổ, xách gia hỏa này lên.
Cú Dược hoảng hốt, với thực lực Tiên Đế tầng ba, dù Huyễn Thải tiên lục Dạ Hy cũng đừng hòng nhẹ nhàng nắm cổ Cú Dược như vậy.
Sở dĩ Cú Dược vội vàng chạy đến, chính là muốn cho mọi người biết, Địch Cửu khi dễ Tinh Nguyệt thương lâu. Chờ đến khi phân chia chiến lợi phẩm, Tinh Nguyệt thương lâu nhất định phải có phần.
Nhưng bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?
- Ngươi muốn bắt ân nhân cứu mạng của đệ tử ta?
Nghiên Huệ lạnh lùng hỏi.
- Tiền bối tha mạng...
Cú Dược làm sao biết bên cạnh Địch Cửu còn có cường giả loại này? Nhưng lúc mới tới, Cú Dược rõ ràng trông thấy Mễ Tịch, thậm chí Đoái Bình Xuyên và Tiết Quang Mậu đều vô sự.
Những cường giả Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đều toát mồ hôi lạnh. Thiên Tịnh môn Nghiên Huệ e rằng mạnh hơn năm đó rất nhiều. Năm xưa bà ta đã rất đáng sợ, hiện tại càng thêm khủng bố.
Khó trách Địch Cửu dám đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, hóa ra là tìm được chỗ dựa lớn.
- Giết loại người như ngươi chỉ làm ô uế bàn tay của ta.
Nghiên Huệ vung tay, Cú Dược bị ném mạnh xuống đất.
Địch Cửu lơ đãng đạp xuống một cước.
“Phốc phốc!”
Cú Dược còn chưa kịp định thần lại liền bị Địch Cửu giẫm lên mi tâm, đầu Cú Dược lập tức nổ tung.
Địch Cửu phẩy tay, giới chỉ của Cú Dược liền rơi vào trong tay của hắn. Đến khi Địch Cửu nhấc chân ra, một đám lửa đã bao lấy cỗ thi thể không đầu, động tác vô cùng thuần thục.
Thật độc ác! Mấy vị Tiên Đế còn lại đều giật cả mình. Cho dù Nghiên Huệ cũng không dám tùy tiện giết Cú Dược, Địch Cửu thế mà lại dám giết trưởng lão Cú Dược của Tinh Nguyệt thương lâu ngay tại đây.
Nghiên Huệ ngạc nhiên nhìn Địch Cửu, trong lòng âm thầm kinh hãi. Vừa rồi đúng là bà có khóa lại tu vi của gã, thế nhưng khi vứt Cú Dược trên mặt đất thì bà ta cũng đã giải trừ cấm chế rồi. Nói cách khác, chỉ cần một hơi thở, Cú Dược sẽ có thể hoàn toàn khôi phục lại.
Thế nhưng một cước vừa rồi đã chớp lấy một hơi đó. Địch Cửu không ở gần Cú Dược mà lại có thể làm được như vậy, không chỉ là hắn nắm bắt thời cơ quá tốt, càng quan trọng hơn là một cước kia rõ ràng đã đụng chạm đến Không Gian Pháp Tắc.
-