Đối với lời nói của Chủng Ngạo, Địch Cửu vẫn khá tin tưởng, lai lịch y có chút thần bí, đoán chừng kiến thức thật sự phong phú hơn mình nhiều.
Thu hồi 36 đầu thượng phẩm Tiên Linh Mạch xong, hắn mới lấy một chiếc nhẫn ra, đưa cho Chủng Ngạo:
- Lão Chủng, trên người ngươi ngay cả chiếc nhẫn trữ vật cũng chẳng thấy đâu, vật này ngươi giữ lại mà dùng đi. Mặc dù ngươi chướng mắt Tiên Linh Mạch, nhưng ta vẫn để mấy đầu vào trong, nói không chừng có ngày ngươi lại cần dùng.
- Vậy thì đa tạ.
Nghe Địch Cửu nói, Chủng Ngạo bèn thu chiếc nhẫn lại. Làm một tu sĩ, làm sao tu luyện mà không có nhẫn trữ vật được.
Địch Cửu lại lấy thêm hai chiếc nhẫn, lần lượt đưa cho Mặc Vũ Xuân và Thụ đệ.
- Trong này có chút tài nguyên tu luyện, chúng đủ khả năng giúp hai người đột phá cấp bậc Tiên Vương. Ở nơi đây, nếu không muốn trở thành “đồ ăn” của người khác thì thực lực là quan trọng nhất, hai người cần phải cố gắng tu luyện. Đi thôi, bây giờ chúng ta trở về Đại Đỉnh Tiên Thành.
Thời điểm Tiểu Thụ Nhân thu hồi nhẫn trữ vật mới chợt nhớ tới một sự kiện:
- Đại ca, lúc Tiểu Hoang đi có đưa cho đệ một cái ngọc giản…
Địch Cửu sốt ruột nói:
- Y đưa ngươi đồ mà còn không biết sớm lấy ra.
Thụ đệ nhanh chóng lấy ngọc giản ra. Trên thực tế, Giải Hoang ra ngoài lại mang Hắc Hỏa mà không phải nó nên trong lòng Tiểu Thụ Nhân có chút khó chịu. Nếu không phải sớm muộn gì đại ca cũng biết chuyện, nó đúng là không muốn giúp Giải Hoang việc này.
Thần niệm Địch Cửu vừa rơi lên ngọc giản thì sắc mặt liền trở nên khó coi: “Đại ca, ta nhận được huyết mạch truyền tin từ phụ thân, nói người bị Việt Lượng Tiên Đế bắt giữ, bây giờ đang bị đính tại cửa thành Đại Đỉnh Tự Do. Ta không biết chuyện này là thật hay giả, nếu giả, đại ca nhận được ngọc giản liền hiểu, nếu là thật thì ta phải đi cứu ông ấy. Tu vi Mặc tỷ tỷ và Thụ đệ quá yếu, không có tác dụng hỗ trợ, vì thế ta liền dẫn Hắc Hỏa đi cùng, nay Hắc Hỏa sắp bước vào hàng ngũ Tiên Yêu Thú cấp bảy, có thể giúp ta một tay.
Nếu đại ca nhìn thấy miếng ngọc giản này, vậy nghĩa là phụ thân đang muốn đối phó đại ca. Đại ca không cần đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, an nguy ta không có vấn đề gì. Còn Hắc Hỏa, đại ca không cần lo lắng, mặc dù nó đi cùng ta nhưng không vào trong thành, chỉ ở chỗ rất xa nhận tin tức.
- Hai cái tên ngớ ngẩn này.
Địch Cửu thầm mắng một câu.
Với cái đạo hạnh cỏn con ấy mà Giải Hoang cũng muốn qua mặt cha y sao, đúng là không biết sống chết. Giờ phút này, Địch Cửu khẳng định Hắc Hỏa đã rơi vào tay Giải Vạn Lăng, thế nhưng hắn lại không quá lo lắng về an nguy của hai người bọn họ.
Giải Hoang là trưởng tử của Giải Vạn Lăng, dù ông ta có độc ác đến cỡ nào thì cũng không giết con mình được. Còn Hắc Hỏa, đây là Yêu thú nghịch thiên tới cực điểm, Giải Vạn Lăng sẽ càng không nỡ động thủ.
- Lão Chủng, ngươi biết cái gì là huyết mạch truyền tin không?
Địch Cửu thu hồi ngọc giản, quay đầu lại hỏi Chủng Ngạo, đối với mấy thứ đồ này hắn không hiểu quá rõ.
Nghe hắn hỏi, Chủng Ngạo từ tốn đáp:
- Dưới tình huống không có truyền tin châu, mượn nhờ đích hệ huyết mạch truyền tin là việc thường thấy. Cũng có thể xem đó là một loại thần thông tại nơi này, phải có chút bản lĩnh mới sử dụng được.
- Ta biết rồi, bây giờ chúng ta đến Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành đi, những tên thiếu nợ ta, từng người từng người đều phải trả lại.
Địch Cửu nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn kêu Giải Hoang hủy đi vật truyền tin, không ngờ Giải Vạn Lăng vẫn còn biện pháp, những lão yêu quái này thật nhiều thủ đoạn.
…
Bắc Cung Tinh Ma cung.
Giải Hoang mặt không thay đổi ngồi tại chỗ, ngay cả gia phó Thân An trung thành nhất với mình cũng không còn tác dụng. Nguyên bản Đông Cung được truyền thừa cho Giải Hoang nay đã bị đệ đệ Giải Thừa chiếm cứ, y chỉ có thể dọn đến Bắc Cung. Với thân phận Giải Hoang hay Thiếu chủ Tinh Ma cung đi nữa thì mặt mũi y bây giờ đã mất hết. Đông Cung phải tặng cho đệ đệ, còn chính mình thì tới Bắc Cung, còn có cái gì thống khổ hơn nữa.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, thần niệm Giải Hoang không cần quét ra cũng biết là cha mình đến. Những năm gần đây, không biết lão cha đã tới dò hỏi bao nhiêu lần, nhưng y sớm hạ quyết tâm, dù bị bức tử, Giải Hoang cũng tuyệt đối không nói cho ông ấy biết Đại Hòa điện ở nơi nào.
Bước chân đi tới cửa liền dừng lại, tiếp đến một nam tử có dáng người cao lớn xuất hiện, đó chính là phụ thân Giải Vạn Lăng của Giải Hoang.
Giải Vạn Lăng nhìn Giải Hoang ngồi bất động, thở dài nói:
- Hoang nhi, vô luận như thế nào chúng ta cũng đều là phụ tử. Ngoại nhân dù sao cũng vô pháp so sánh được thân tình. Ta đúng là có chỗ không tốt, bởi vì ta thật sự không nghĩ tới con bị trúng độc để chữa trị tốt cho con. Sở dĩ ta che giấu sự tồn tại của Giải Thừa cũng là vì lo cho sức khỏe của con thôi.
Giải Hoang vẫn im lặng không đáp, y biết rõ vì cái gì trước đó cha không tìm y, mà thẳng đến mấy năm trước mới đi tìm. Là bởi vì linh hồn bài của y vẫn chưa vỡ nứt, dựa theo ý nghĩ của ông ấy, y hẳn là đã sớm chết mới đúng. Nếu linh hồn bài còn nguyên, chứng tỏ nhi tử ông ta đã được người cứu.
Giải Hoang rời đi với Địch Cửu, người có khả năng cứu y chỉ có đại ca, thế nên ông ta muốn ép hỏi y về chuyện của huynh ấy.
- Mà ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới mới ngắn ngủi mấy năm mà tu vi con đã là Đại La Tiên viên mãn, thiếu chút nữa liền bước vào Tiên Vương chi cảnh. Con yên tâm, Lưu La Tiên Đan đối với người khác là trân quý vô cùng, nhưng với Tinh Ma cung chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Chờ đệ đệ con xuất quan, hai người các con sẽ cùng nhau trùng kích Tiên Vương chi cảnh đi.
Giải Vạn Lăng tràn đầy từ ái khuyên nhủ.
Giải Hoang nuốt những gì mình tính nói xuống, vốn Giải Hoang muốn nhìn mẫu thân một chút, thế nhưng nếu y bảo vậy, nói không chừng sẽ làm ông ta tức giận mà thêm hành hạ mẫu thân.
Những gì Giải Vạn Lăng vừa nói càng khiến sự thất vọng trong lòng Giải Hoang tăng thêm, Tinh Ma cung muốn có Lưu La Tiên Đan tất nhiên rất dễ, nhưng vì sao phụ thân chưa đưa cho y? Lúc này, trong lòng Giải Hoang đã sáng tỏ, đó là vì đệ đệ Giải Thừa của mình đang trùng kích Đại La Tiên viên mãn.
Cha y muốn chờ Giải Thừa thành công tấn cấp Tiên Vương xong mới để y trùng kích Tiên Vương chi cảnh. Vì cái gì không để Giải Hoang tấn cấp trước? Hẳn là vì ông ta đã quyết tâm muốn chọn Giải Thừa làm người thừa kế. Chỉ khi Giải Thừa bước vào Tiên Vương chi cảnh trước, ông ta mới có thể lấy đó làm cớ, danh chính ngôn thuận tuyên bố chuyện này ra ngoài.
Trong nháy mắt Giải Hoang bỗng thấy may mắn vì quen được Địch đại ca, bằng không ngay cả tư cách làm đá kê chân cho Giải Thừa y cũng không có.
- Hoang nhi à, tâm cơ tên Địch Cửu rất thâm trầm, hắn dẫn con đi theo chẳng phải tốt lành gì. Trên người tên đó có bí mật cực lớn, ta lo một khi hắn có thành tựu, Tinh Ma cung sớm sẽ trở thành hậu hoa viên nhà hắn. Hoang nhi, tâm địa con thiện lương, xa xa không phải đối thủ của tên kia. Chỉ cần con nói cho ta biết hắn trốn ở địa phương nào, chờ bắt được người rồi, ta nhất định sẽ nể mặt con tha cho hắn một mạng. Còn đồ vật của hắn, ta nửa điểm đều không cần, toàn bộ giữ lại cho con.
Giải Vạn Lăng cũng không biết mình đã nói những lời này bao nhiêu lần, việc Giải Hoang cứng đầu như vậy làm ông cực kỳ bất đắc dĩ.
Nếu không phải là con mình, Giải Vạn Lăng đã sớm sưu hồn đối phương.
Giải Hoang ngồi im, giống như không nghe thấy những gì Giải Vạn Lăng vừa nói, vẫn bình chân như vại.
Thấy thế, Giải Vạn Lăng thở dài, dùng ngữ khí nặng nề nói tiếp:
- Hoang nhi, lần này con trở về không đi một mình, còn Yêu thú gọi là Hắc Hỏa đồng hành nữa, hiện tại Yêu thú kia đã bị Việt Vô Lượng mang đi. Đợi Việt Vô Lượng tra hỏi thành công, Địch Cửu tất nhiên sẽ gặp xui xẻo. Không may Địch Cửu bị Việt Vô Lượng bắt lấy, ép hỏi ra bí mật giúp thực lực Việt Vô Lượng cao hơn, chỉ sợ Tinh Ma cũng là nơi đầu tiên gã ta muốn tiêu diệt.
Giải Hoang đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Giải Vạn Lăng, hỏi:
- Vì sao Hắc Hỏa lại bị bắt?
Giải Vạn Lăng cười lạnh:
- Với mấy thủ đoạn cỏn con kia mà con muốn đùa giỡn trước mặt cường giả Tiên Đế à, sợ rằng con bị người ta giết còn phải cảm tạ người ta nữa. Cũng như việc ta bảo con không nên quá tin vào lời Địch Cửu, bằng không mà nói, tương lai con hiển nhiên sẽ rất thê thảm. Con và Giải Thừa là huynh đệ, cả hai phải đồng tâm hợp lực đối địch với ngoại nhân mới đúng.
Trong mắt Giải Hoang ánh lên sự lo lắng khó kiềm chế, y thật không nghĩ Hắc Hỏa sẽ bị bắt đi. Nếu Hắc Hỏa xảy ra chuyện, Giải Hoang làm sao đối mặt với đại ca cơ chứ.
Về phần cha y mà nói, Giải Hoang chỉ biết cười thầm trong bụng. Chết rất khó coi ư? Nếu không phải y quen biết người đại ca như Địch Cửu thì đã sớm vẫn lạc tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, còn đợi đến tương lai?
Đại ca kinh tài tuyệt diễm, làm sao để ý tới chút gia sản của Tinh Ma cung? Giải Hoang là vận khí tốt mới quen được đại ca.
Sau một hồi lâu, Giải Hoang mới bình tĩnh một chút tâm tình của mình, y nhìn Giải Vạn Lăng, đoạn nói:
- Phụ thân, con hi vọng người không nên đi chọc Địch đại ca. Việt Vô Lượng kia muốn chết, dám bắt sủng thú của huynh ấy đúng là chán sống rồi.
Thủ đoạn của Địch Cửu, Giải Hoang đã tận mắt chứng kiến, lúc trước đại ca chỉ mới là Tiên Quân sơ kỳ mà đã dám đóng đinh Tiên Vương. Hiện tại y đoán chừng Địch đại ca đã vượt qua Tiên Vương chi cảnh, dù là Tiên Đế cũng tính là gì?
- Hừ!
Giải Vạn Lăng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Ông tận tình thuyết phục nửa ngày, thế mà nhi tử không nghe lọt lời, ngược lại còn khuyên ông từ bỏ.
Dù gì Giải Vạn Lăng ông cũng là Cung chủ Tinh Ma cung, một trong tứ đại Tiên Đế tại Ma Y tiên lục, không lẽ phải sợ một tên Địch Cửu cỏn con?
….
Lúc này, cả bọn Địch Cửu đang đứng tại cửa ra vào Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, trong lồng ngực giống như có một đám lửa đang thiêu đốt khiến hắn khó chịu vô cùng.
Bên ngoài hộ trận Đại Đỉnh có hai người bị treo trên cửa. Hai người này Địch Cửu đều biết, là Trì Nguyên Thanh cùng nữ nhi của y - Trì Tuân Nhi.