Bộ xương này tuyệt đối là một vị cường giả đỉnh cấp, hơn nữa nơi đây còn có khí tức Thánh âm Châu, rất có thể người đó đã từng luyện hóa Thánh âm Châu ở đây. Thế nhưng một vị cường giả tuyệt thế tại sao lại muốn luyện hóa Thánh âm Châu ở cái nơi tràn ngập sương độc như Nguyệt Tiên Hải?
Địch Cửu nghĩ mãi mà không rõ. Nhìn thấy xiềng xích trên bộ xương, hắn tiện tay ném Quang Minh Tinh Không qua đấy.
Thế nhưng chẳng ngờ Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không là tiên diễm cấp chín mà lại đốt không được đạo xiềng xích này.
Ngay cả Đạo Hỏa cũng đốt không được, Địch Cửu không cần dùng Thiên Sa Đao thử chém, bởi vì chắc chắn là vô dụng thôi.
Thần niệm Địch Cửu thẩm thấu xuống dưới, rất nhanh liền tìm được mấy cái lỗ khảm phía dưới xiềng xích.
Trên lỗ khảm này còn có một số cặn bã màu xanh, Địch Cửu nhặt lên một hạt cặn bã màu xanh xem thử, thiên địa nguyên khí nồng đậm mênh mông liền lao qua, gần như chỉ trong chớp mắt, tu vi Địch Cửu vọt tới Đại La Tiên tầng chín viên mãn, tùy thời có thể bước vào Tiên Vương cảnh.
Địch Cửu cực kỳ kích động, hắn vội nhặt hết mấy chục hạt cặn bã màu xanh còn lại lên rồi dùng hộp ngọc đựng nó. Thứ này tuyệt đối là bảo vật còn cao cấp hơn cả cực phẩm tiên tinh, chỉ có điều là quá ít.
Sau khi mười mấy hạt cặn bã đó bị Địch Cửu lấy đi, hộ trận phía ngoài lập tức sụp đổ, sương độc nhanh chóng tiêu tán.
Hồ Hầu và Hứa Cung Lợi đang đứng trong đại trận nơm nớp lo sợ, đột nhiên phát hiện trận pháp trói buộc bọn họ đã biến mất, liền vội vàng điên cuồng xông về Nguyệt Tiên Hải, hai người kích động đến mức toàn thân run rẩy.
Địch Cửu trông thấy hai người phóng tới Nguyệt Tiên Hải, cũng phát hiện khốn trận vô hình trói buộc nơi đây đã biến mất. Hắn biết hẳn là mình vừa cứu được hai tên kia, hộ trận và khốn trận vô hình đều do những hạt tròn màu xanh này cung cấp nguyên khí.
Hiện tại hắn lấy những hạt tròn màu xanh đi, nguyên khí không còn, khốn trận đương nhiên phải biến mất.
Địch Cửu đoán chừng dù hắn không tới đây thì mấy chục hạt tròn màu xanh đó cũng không tồn tại được lâu nữa.
Xiềng xích trên bộ xương cũng rơi xuống. Địch Cửu hiển nhiên không khách khí, chuẩn bị ném xiềng xích và bộ xương khô vào trong Chân Linh thế giới của mình.
Ngay lúc này, Địch Cửu nhìn thấy phía dưới bộ xương khắc vài chữ.
- Trọng U, tuy Chủng Ngạo gia gia ta đây bị ngươi cầm tù tại Giang Sơn Hồ để lấy máu, nhưng người đừng mơ gia gia luyện hóa Thánh âm Châu cho ngươi. Chủng Ngạo gia gia thà rằng tước đoạt Nguyên Thần, mang theo Thánh âm Châu chạy trốn hết góc này tới góc khác của Giang Sơn Hồ cũng tuyệt đối không luyện hóa Thánh âm Châu...
Khi trông thấy hàng chữ đó, trong lòng Địch Cửu chợt lạnh lẽo, hóa ra nơi đây là một cái pháp bảo của người tên Trọng U. Dựa theo lời Chủng Ngạo để lại, Nguyệt Khư Phần chính là Giang Sơn Hồ, bất luận hắn di chuyển tới bất kỳ đâu trong Nguyệt Khư Phần thì vẫn cứ nằm trong pháp bảo của người khác.
Ý định tấn cấp Tiên Vương tại đây của Địch Cửu hoàn toàn biến mất không thấy, giờ khắc này, hắn chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt.
Nguyệt Khư Phần trở thành nơi thí luyện của vô số tu sĩ trong nhiều năm như vậy, có thể thấy được bản thân Trọng U cũng xảy ra vấn đề. Tuy nhiên bất luận Trọng U có phải vẫn lạc hay chưa, Địch Cửu đương nhiên không dám mạo hiểm.
Đừng bảo cường giả như Trọng U, ngay bản thân Địch Cửu mà giờ có bị hủy đi nhục thân, chỉ cần đạo tắc của hắn vẫn còn, vậy hắn sẽ có thể khôi phục lại. Thậm chí dù chỉ còn một tia đạo tắc niệm ký cũng đã đủ giúp hắn có cơ hội sống lại.
Ngay cả hắn cũng không dễ dàng vẫn lạc, huống chi là cường giả đỉnh cấp như Trọng U.
Bất chấp trên biên giới bờ Nguyệt Tiên Hải rất có thể còn mấy tên Tiên Đế đợi mình, Địch Cửu không dám lãng phí một hơi thời gian ở đây nữa. Thậm chí nghĩ đến mình cư ngụ trong trong không gian pháp bảo của người khác nhiều năm như vậy, Địch Cửu chợt cảm giác da đầu của hắn tê dại hẳn đi.
Hắn nhanh chóng đưa thi cốt của Chủng Ngạo và xiềng xích vào trong Chân Linh thế giới, đánh lên mười mấy đạo cấm chế đỉnh cấp rồi cấp tốc tiến ra Nguyệt Tiên Hải.
Lúc này, kể cả Nguyệt Tiên Hải Bạo hay Nguyệt Tiên mê vụ cũng không thể ngăn cản Địch Cửu bức thiết chạy khỏi đây.
Lộ trình vốn mất chí ít ba bốn tháng, thế nhưng Địch Cửu vẻn vẹn chỉ dùng hơn một tháng đã thấy bờ Nguyệt Tiên Hải.
Nếu đổi thành thần niệm của người khác thì chẳng cách nào quét ra ngoài tại Nguyệt Tiên Hải, thế nhưng thần niệm của Địch Cửu có thể trông thấy rõ ràng trên bờ có chí ít mười mấy tên Tiên Vương, thậm chí có cả cường giả Tiên Tôn đang tụ tập quanh đó.
Tuy nhiên chuyện này chẳng hề ảnh hưởng gì đến Địch Cửu, bởi vì hắn không dự định cập bờ.
Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị thi triển Thần Niệm Độn, một thân ảnh đột ngột rơi vào trên thuyền.
- Ta tìm ngươi khắp nơi, Thánh âm Châu đâu?
Thân ảnh này vừa lên thuyền liền vội vã tra hỏi tin tức Thánh âm Châu.
Địch Cửu xòe tay ra, Thiên Sa Đao xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn:
- Thánh âm Châu là của ta, không nhọc ngươi nhớ nhung.
Người đến là nam tử trung niên, tướng mạo bình thường, nhìn thoáng qua khá giống quản gia, Địch Cửu chẳng cần hỏi cũng biết đối phương là ai, hiển nhiên chính là cái nguyên thần suy yếu được hắn cứu trước kia.
Trong lòng của hắn thầm khâm phục gia hỏa này, trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm, y thế mà lấy được đủ vật liệu, miễn cưỡng khôi phục được nhục thân của mình.
Địch Cửu hiện tại không dám đưa bộ xương trong Chân Linh thế giới cho gia hỏa này. Hắn tu luyện thiên địa quy tắc, người khác có thể nhìn nam tử trung niên này rất bình thường, cảnh giới chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng hắn biết đối phương cực kỳ mạnh.
Dù đối phương mới miễn cưỡng khôi phục nhục thân, tuy nhiên Địch Cửu mơ hồ cảm giác được gia hỏa trước mặt nhất định mạnh mẽ hơn Tây Lăng Nguyên Di rất nhiều. Nếu hắn lấy bộ xương kia ra, đối phương đoán chừng sẽ giết chết hắn trong chớp mắt, thậm chí ngay cả cơ hội thi triển Thần Niệm Độn cũng không có.
- Ta biết....
Nam tử nọ vuốt vuốt tóc, lúng túng nói:
- Ta hoài nghi ký ức của mình có quan hệ với Thánh âm Châu, cho nên ngươi đưa Thánh âm Châu cho ta mượn mấy ngày đi, ta muốn nhìn rõ nó hơn.
Địch Cửu không chút do dự cự tuyệt:
- Thánh âm Châu của ta và trí nhớ của ngươi không có bất cứ quan hệ nào, tuy nhiên thật ra ta có biện pháp giúp ngươi tìm lại trí nhớ.
- Ngươi thật sự có thể giúp ta tìm lại ký ức?
Nam tử kích động không thôi nhìn Địch Cửu, lời hắn nói quả thực làm cho y quá sức vui mừng.
Địch Cửu gật đầu:
- Ngươi có cái gì đáng giá để ta lừa gạt? Ngươi được tự do không phải nhờ ta hỗ trợ sao? Kể cả Thuần âm Hỗn Độn khí mà ngươi dùng để ngưng tụ nguyên thần không phải cũng từ tay ta mà ra sao? Nếu ta nói có thể giúp ngươi tìm được ký ức, vậy chắc chắn có thể làm được. Chí ít có thể giúp ngươi biết tên mình, nguyên nhân tới đây, tới đây để làm cái gì.
- Đúng, đúng, ngươi nói đúng. Nếu không có sự hỗ trợ của ngươi thì hiện tại ta còn đang bị âm khí của Thánh âm Châu khóa tại ở nơi hẻo lánh kia. Vậy bây giờ ta cần làm cái gì?
Nam tử xoa xoa tay, có vẻ vô cùng kích động.
Địch Cửu tủm tỉm cười đáp:
- Ngươi chỉ cần đi theo ta là được, nếu có người gây bất lợi cho ta, ngươi giúp ta đánh kẻ đó.
- Ngươi bảo ta làm thuộc hạ cho ngươi?
Nam tử nhận ra ý đồ của Địch Cửu.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Ngươi không nguyện ý coi như xong, ta không để ý, trước đó giúp ngươi coi như là ta có lòng tốt, cáo từ.
Trên thực tế, Địch Cửu thấy gia hỏa này không cưỡng ép mình, trong lòng đã có một chút hảo cảm. Chờ đến khi thực lực mạnh hơn, hắn mới dám giao bộ xương kia cho y.
- Chờ một chút...
Trông thấy Địch Cửu muốn đi, nam tử kia vội vàng kêu lên.
- Nói đi, còn có chuyện gì?
Địch Cửu vừa nói vừa rút Thiên Sa Đao ra.
Nam tử xoa xoa tay, rầu rĩ bảo:
- Làm thuộc hạ cho ngươi cũng được, chỉ có điều ngươi không thể ép ta làm thuộc hạ cả đời. Hơn nữa, ngươi phải giúp ta vài chuyện. Thứ nhất, ta luôn cảm giác nhục thể của ta còn có thể tìm trở về, cần ngươi giúp đỡ. Thứ hai, ngươi phải tìm được lai lịch của ta, chính ngươi tự nói đấy. Thứ ba, nếu như trong vòng trăm năm mà ngươi còn chưa làm được, vậy ngươi nhất định phải đưa Thánh âm Châu cho ta lĩnh hội một khoảng thời gian.
Địch Cửu gật đầu:
- Tốt, ta đồng ý, ta không nhất định biết lai lịch của ngươi, nhưng ta khẳng định có thể điều tra được tên và nguyên nhân ngươi xuất hiện tại Nguyệt Tiên Hải. Còn nữa, ngươi không phải là thuộc hạ, cứ xem như chúng ta đang hợp tác, biết không? Hợp tác! Cuối cùng, nhắc nhở ngươi một chuyện, đừng hơi một tí là đặt Thánh âm Châu ở bên miệng.
- Đúng, hợp tác, ta thích cách nói này. Ta cam đoan sẽ không nói lại ba chữ kia.
Nam tử hài lòng gật đầu.
- Sau này ta tạm gọi ngươi là Tiểu Đả, tên ta là Địch Cửu. Ta có một môn độn thuật rất mạnh, ngươi phải theo sát ta, nếu như theo không kịp, đừng trách ta không giúp ngươi.
Địch Cửu nói xong, thân hình lập tức bay lên, cấp tốc thi triển Thần Niệm Độn. Hắn có chủ tâm thử xem thực lực Tiểu Đả bây giờ mạnh đến cỡ nào.
Địch Cửu thi triển Thần Niệm Độn vượt qua bờ Nguyệt Tiên Hải, chẳng một ai trông thấy.
Chỉ mất mấy ngày, Địch Cửu đã xông ra khỏi Nguyệt Khư Phần. Thời khắc thoát ra ngoài, cả người hắn đều buông lỏng.
Vì không muốn tu sĩ khác đến hỏi thăm nên Địch Cửu nhanh chóng trốn vào trong hư không.
- Oanh!
Một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản Thần Niệm Độn, Địch Cửu bị hư không đụng ngã xuống.
- Ha ha, Địch chưởng quỹ, muốn gặp ngươi một lần thật sự là quá mức gian nan.
Âm thanh cười to truyền đến, một nam tử mập mạp xuất hiện trước mặt Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu trầm xuống, gia hỏa này tuyệt đối là cường giả không kém gì Tây Lăng Nguyên Di. Hắn không nghĩ tới còn có loại Tiên Đế nham hiểm đến độ bố trí ẩn nấp Tỏa Thiên đại trận ở đây. Do Địch Cửu vội vã muốn rời khỏi Nguyệt Khư Phần, hơn nữa chỗ này vốn đã không còn liên quan gì đến Nguyệt Khư Phần nên hắn mới mất cảnh giác.
Chỉ hơi sơ sẩy đã để đối phương vây khốn, bằng không mà nói, Địch Cửu tin tưởng tên mập mạp đó chẳng thể nào đuổi kịp Thần Niệm Độn của mình.
- Ngươi là người phương nào?
Địch Cửu tỉnh táo lại, Thiên Sa Đao phía sau phát ra tiếng ong ong.
Nam tử mập mạp vui vẻ đáp:
- Bản đế Phương Phí Lâu, hội chủ Lưu Ly thương hội, chắc hẳn Địch chưởng quỹ từng nghe qua.
Sở dĩ Phương Phí Lâu dám nói Địch Cửu từng nghe qua, bởi vì Lưu Ly thương hội là đệ nhất thương hội ở Huyễn Thải tiên lục, tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành cũng có thể xưng là một trong tam đại thương hội. Bản thân Phương Phí Lâu là cường giả Tiên Đế tầng bảy. Phương Phí Lâu quanh quẩn ở nơi đây mấy năm, mục đích chỉ có một, chính là bắt Địch Cửu.
Địch Cửu lạnh lùng đáp:
- Gia gia thật đúng là chưa nghe nói qua Lưu Ly thương hội, muốn đánh liền đánh đi.
Trong lúc đang nói chuyện, Thiên Sa Đao hóa thành một đạo đao mang vạn trượng bổ ra. Dưới một đao này, khoảng cách dường như biến mất, chớp mắt đã đánh thẳng vào lĩnh vực của Phương Phí Lâu.
Khóe miệng Phương Phí Lâu lộ ra vẻ trào phúng, quả nhiên là nghé con không sợ cọp.