Rất nhanh nụ cười khinh thường của Phương Phí Lâu liền khựng lại, một đao kia rõ ràng muốn bổ vào phạm vi lĩnh vực gã khống chế, còn một chưởng vừa rồi của gã thì chỉ chụp vào hư không.
"Răng rắc!"
Lĩnh vực của Phương Phí Lâu lại bị Thiên Sa Đao bổ nứt ra một đường, đao khí xé rách lập tức tràn vào, Phương Phí Lâu vội vàng dời một bước sang bên cạnh, đao thế từ Thiên Sa Đao chém rớt một mảnh góc áo gã đang mặc.
Còn may là tu vi gã mạnh hơn Địch Cửu rất nhiều, vậy nên lĩnh vực của đối phương căn bản không cách nào tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với lĩnh vực của gã, bằng không một đao mới rồi đã đủ để đánh gã trọng thương.
- Tốt, tốt...
Phương Phí Lâu không chỉ không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
- Ngay cả Tiên Vương ngươi cũng chưa tới mà đã đủ khả năng chạm tới biên giới Không Gian Pháp Tắc, khó trách ngươi có thể luyện chế Tinh Không Trà. Địch chưởng quỹ, ngươi thật sự mang đến cho ta một kinh hỉ a.
Địch Cửu trong lòng cũng vui mừng chẳng kém, một đao vừa rồi vậy mà dung hợp một tia Không Gian Pháp Tắc từ trong Đại Cước Ấn vào đó, thành công chém vào góc áo của một vị cường giả Tiên Đế hậu kỳ.
Tuy nói vừa nãy là do Phương Phí Lâu không xem trọng Địch Cửu, dẫn đến gã có chút chủ quan, thế nhưng việc này chứng tỏ một khi Địch Cửu bước vào Tiên Vương, hắn có đủ năng lực làm Phương Phí Lâu thụ thương.
Một đao này dung hợp cảm ngộ Không Gian Pháp Tắc từ Đại Cước Ấn, cũng làm hành động của Phương Phí Lâu chậm hơn một chút.
Địch Cửu khẳng định Phương Phí Lâu chờ ở chỗ này không phải vì giết hắn. Nếu không phải giết hắn, hắn liền có thể kéo dài một chút thời gian.
Vẻn vẹn một đao đi qua, Địch Cửu liền cảm ứng được Chủng Ngạo đang đến đây. Việc này khiến Địch Cửu vô cùng hài lòng. Bởi vì ban nãy hắn đã thi triển Thần Niệm Độn toàn lực, còn Chủng Ngạo thì vẫn chưa dung hợp nhục thân, thế mà đã đuổi tới nhanh như vậy, không tệ.
- Tên vương bát đản ấy dám cản đường ăn cướp, hôm nay ta muốn dạy cho gã một bài học.
Địch Cửu vừa nói vừa bước lên trước rồi bổ một đao ra ngoài.
Lời này của Địch Cửu không phải là nói cho Phương Phí Lâu nghe, mà đối tượng là Chủng Ngạo, hắn khẳng định Chủng Ngạo hiểu rõ ý tứ trong lời nói của mình.
Trông thấy Địch Cửu bổ đao thứ hai tới, Phương Phí Lâu thoáng dở khóc dở cười. Rốt cuộc gã đã biết vì cái gì mà đối phương dám đắc tội nhiều cường giả Tiên Đế ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi, hóa ra đây là một tên đần.
Nhìn đao thế bổ tới, Phương Phí Lâu quyết định phải dạy cho Địch Cửu một bài học khó quên, gã sẽ phế đi một cánh tay của Địch Cửu.
Chỉ là tay gã vừa mới vươn ra lại cảm giác được một cỗ sát cơ lăng lệ khóa chặt lấy mình. Trong sát cơ này mang theo khí tức tử vong, chỉ cần Phương Phí Lâu dám động một chút hẳn phải chết không nghi ngờ.
Phương Phí Lâu lạnh cả người, với tu vi Tiên Đế tầng bảy, hắn nghĩ bản thân sẽ không đoán sai trong chuyện này, xem ra có một cường giả có thực lực cường hãn hơn tu sĩ đồng cấp khác đang dùng sát thế khóa chặt mình.
"Phốc!"
Một đạo huyết quang nổ tung, một cánh tay của Phương Phí Lâu bị Địch Cửu chém đứt, rơi vào trong lĩnh vực của gã.
Thấy thế, Địch Cửu cười ha ha, hắn đi đến trước mặt Phương Phí Lâu rồi dùng Thiên Sa Đao trong tay vỗ vỗ mặt đối phương:
- Phương hội chủ, ngươi nói xem ta có nên giết ngươi không?
Bấy giờ, sắc mặt Phương Phí Lâu tái nhợt, gã đã nhìn thấy Chủng Ngạo đang chậm rãi đi tới từ hư không. Mỗi một lần bước chân kia rơi xuống, Phương Phí Lâu lại cảm giác trái tim của mình giật mạnh.
- Địch chưởng quỹ, chuyện này là lỗi của ta, là ta mắt mù mới đi chọc đến Địch chưởng quỹ.
Phương Phí Lâu động cũng không dám động, sát cơ từ lĩnh vực của Chủng Ngạo so với gã mạnh hơn gấp nhiều lần, gã mà động chính là muốn tìm đường chết.
- Ha ha, chỉ dựa vào miệng nhận lầm thì có cái rắm a. Vừa rồi chính ngươi nói, ta đã cho ngươi một kinh hỉ lớn mà, hiện tại để xem ngươi cho được ta bao nhiêu kinh hỉ!
Địch Cửu khinh bỉ nhìn Phương Phí Lâu.
Nghe vậy, trong lòng gã bèn thở phào một hơi, xem ra Địch Cửu không tính giết mình.
Tất nhiên Địch Cửu không tính giết Phương Phí Lâu, hắn giết gã không có bất kỳ chỗ nào tốt. Mà chỉ cần trong tương lai hắn dẫn theo Chủng Ngạo đi lại bốn phía, người khác liền biết Phương Phí Lâu từng hạ sát ý với hắn. Loại người như Phương Phí Lâu có rất nhiều trên đời này, giết làm sao mà hết.
Nếu giết không hết, vậy cứ lợi dụng chỗ tốt của chúng đi.
- Địch huynh, cần vật gì ngài cứ mở miệng, chỉ cần Phương Phí Lâu ta có thể lấy ra. Đúng, chỗ ta có một số đồ vật, ngài xem trước một chút đi.
Phương Phí Lâu nói xong liền không chút do dự đem chiếc nhẫn của mình đưa cho Địch Cửu.
Tay Địch Cửu cuốn một cái, thần niệm dễ dàng mở chiếc nhẫn của Phương Phí Lâu ra, trong kia có vài ức tiên tinh thượng phẩm, nhưng khiến Địch Cửu mừng rỡ không thôi chính là trong đó còn có một đầu thượng phẩm Tiên Linh Mạch thuộc tính Lôi, thứ này tuyệt đối là bảo vật.
Đáng tiếc vật liệu luyện khí và luyện đan quá ít.
Không chút khách khí, Địch Cửu trực tiếp thu chiếc nhẫn vào, hắn từ tốn nói:
- Ta cần một ít tiên linh thảo cấp tám hoặc cấp chín. Đương nhiên, vật liệu luyện khí đỉnh cấp ta cũng không có nhiều.
Nghe thế, Phương Phí Lâu vội đáp:
- Không thành vấn đề, ta cam đoan có thể giúp ngài lấy ít nhất 500 gốc tiên linh thảo cấp tám, tiên linh thảo cấp chín thì quá mức trân quý, nhưng 50 đến 60 gốc hẳn là không có vấn đề. Còn vật liệu luyện khí, ta sẽ tận lực giúp ngài thu thập.
- Rất tốt, nếu vậy ngươi viết một tờ giấy vay nợ đi. Đúng rồi, ta vẫn luôn cần rất nhiều tiên linh thảo và vật liệu luyện khí, lần sau ta tới Lưu Ly thương hội, ngươi nhớ kỹ phải chiết khấu nhé. Ngươi mà không làm, ta cũng chỉ biết lấy thứ trên thân ngươi giảm giá đem bán thôi.
Địch Cửu sẽ không khách khí, Phương Phí Lâu rõ ràng là muốn bắt hắn về bào chế, hiện tại hắn không giết gã liền xem như khai ân lắm rồi, này cũng là xem trọng đồ vật trong nhẫn của gã.
- Vâng, vâng..
Phương Phí Lâu làm gì dám phản bác, gã nhanh chóng khắc nội dung ghi nợ lên một viên ngọc giản rồi đưa cho Địch Cửu, sau đó lại lấy viên ngọc bài màu vàng ra rồi nói:
- Đây là thân phận bài dành cho khách quý của Lưu Ly thương hội chúng tôi, chỉ cần ngài đưa ngọc bài này ra, tại bất luận thương lâu nào cũng đều nhận được đãi ngộ cao cấp nhất.
- Cũng biết thức thời đấy, cút đi, lần sau đừng để rơi vào tay ta.
Địch Cửu hừ lạnh một tiếng.
- Vâng, vâng…
Phương Phí Lâu vội vã nhặt lấy cánh tay bị đứt lên, ồm quyền hướng về phía Chủng Ngạo đang đứng kế bên Địch Cửu rồi cấp tốc bỏ chạy.
- Ánh mắt ngươi quá kém, chỉ vì những vật này mà lại thả gia hỏa kia đi.
Chủng Ngạo vừa nói vừa lắc đầu.
Địch Cửu cười ha ha:
- Ngươi biết cái gì, cái đó gọi thả dây dài câu cá lớn.
Không giết Phương Phí Lâu, Địch Cửu sẽ liên tục có thêm nguồn tài nguyên tu luyện, giết Phương Phí Lâu xong thì Lưu Ly thương hội sẽ đổi một vị Tiên Đế khác làm hội chủ, đến lúc đó hắn cũng không thể mang theo Chủng Ngạo giết tới tận cửa để đoạt đi đồ vật được.
Chủng Ngạo chướng mắt những vật Phương Phí Lâu bồi thường khiến Địch Cửu hoài nghi đối phương đến từ một vị diện cao cấp hơn, bằng không, không thể nào ánh mắt của y lại cao như vậy.
Địch Cửu tế ra Cực Vân Chùy rồi xoay người nói với Chủng Ngạo:
- Tiểu Đả, ngươi giúp ta khống chế Cực Vân Chùy, ta muốn bế quan một đoạn thời gian.
Địch Cửu đưa một viên ngọc giản cho Chủng Ngạo, đây là ngọc giản chứa điểm đến cuối cùng của chuyến đào tẩu từ Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành lúc trước.
Chủng Ngạo gật gật đầu, không hề dông dài liền nhận lấy quyền khống chế Cực Vân Chùy. Loại địa phương này với y mà nói, căn bản cũng không thể tu luyện. Dù có thể tu luyện, y cũng không cần. Nếu Chủng Ngạo không tìm được nhục thân của mình thì y cần tìm bảo vật ngưng tụ nhục thân, đương nhiên sẽ không dùng nhục thân ngưng tụ để cứu hỏa đó.
Địch Cửu vừa tiến vào Cực Vân Chùy liền bắt đầu luyện chế Lưu La Tiên Đan, hắn vốn là một thất phẩm Tiên Đan Vương, chỉ vẻn vẹn lô thứ hai liền thành công cho ra sáu mai đặc đẳng Lưu La Tiên Đan.
Liên tiếp luyện chế ra 7 8 lô Lưu La, hắn lại luyện chế thêm vài lô đan dược chữa thương.
…
Ngay lúc Địch Cửu chuẩn bị mượn nhờ một ít Pháp Tắc Thời Gian để chiết xuất Hôi Tử Lạc thì bên ngoài truyền tới âm thanh của Chủng Ngạo.
- Tiểu Đả, sao lại nhanh như vậy?
Địch Cửu ngạc nhiên không thôi, nháy mắt liền xuất hiện trên boong thuyền Cực Vân Chùy.
Lúc này mới chỉ qua hai ba ngày, dựa theo suy nghĩ của Địch Cửu, muốn từ Nguyệt Khư Phần đến Hư Không Truyền Tống Trận chính mình bố trí thì nhanh nhất cũng mất mấy tháng, thậm chí là nửa năm.
- Thật đã đến ư?
Thần niệm của Địch Cửu vừa quét qua liền nhanh chóng tìm được vị trí của truyền tống trận lúc trước.
- Ta tùy tiện khắc mấy cái pháp trận giúp Cực Vân Chùy này nhanh lên, bằng không, quá chậm rồi.
Ánh mắt Địch Cửu rơi vào khu động trận văn trên Cực Vân Chùy liền thấy nó quá nhiên đã được làm mới, chỉ là khắp nơi trên thuyền đều đầy vết rách.
- Tiểu Đả, có phải Cực Vân Chùy của ta sắp phế rồi không?
Sắc mặt Địch Cửu có chút khó coi, Cực Vân Chùy này hắn phải bỏ ra giá tiền rất lớn mua tới, hiện tại chỉ mới phi hành một lần mà đã bị hư rồi.
- Ha ha, tài liệu luyện chế Cực Vân Chùy quá mức rác rưởi, đoán chừng chỉ bay được thêm mấy ngày là hỏng.
Chủng Ngạo bật cười, hoàn toàn không có để ý đến việc Địch Cửu tiêu hao hết một kiện Tiên khí phi hành cực phẩm.
Địch Cửu nghe vậy thì tặc lưỡi, hắn cũng lười cãi nhau với Chủng Ngạo, trong mắt Địch Cửu, Cực Vân Chùy là cực phẩm Tiên khí, nhưng với Chủng Ngạo thì quả thật nó chẳng khác rác rưởi là bao.
Bước ra Cực Vân Chùy, rơi vào trên một hư không truyền tống trận cơ ẩn nấp, lúc trước Địch Cửu đã bước ra từ nơi này, ở đấy còn lưu lại một Lưu Ảnh Trận bí ẩn. Lần trước hắn vội vã muốn tìm Tinh Thạch Thời Gian nên không dùng, lần này hắn cố ý trở lại nhìn một chút để xem có người đuổi tới nơi đây hay không.
Mặc dù qua nhiều năm, Lưu Ảnh Trận vẫn còn tốt như cũ, Địch Cửu nhẹ nhõm đem trận văn được khắc hoạ trong Lưu Ảnh Trận truyền vào thủy tinh cầu.
Trong thủy tinh cầu liền xuất hiện một nam tử đầu mang cao quan, trong lòng Địch Cửu thất kinh, thật là có người đuổi tới truyền tống trận cuối cùng của hắn. Không biết lai lịch tên nam tử kia là thế nào.
- Lưu Ảnh Trận khá ổn đấy, cũng có mấy phần bản lĩnh thật sự.
Chủng Ngạo nhận xét.
- Ta muốn tìm một địa phương độ kiếp để bước vào cảnh giới Tiên Vương, ngươi giúp ta hộ pháp đi.
Vô luận tên cao quan kia là ai, Địch Cửu đều hiểu rõ ràng cường giả để mắt tới hắn thật sự quá nhiều, mà hiện tại hắn mới chỉ là Đại La Tiên sâu kiến trong mắt họ mà thôi.