Thế giới thứ chín

Chương 434




Sau khi Địch Cửu ném tên Tiên Vương này đi, hắn căn bản lười quản tiếp, cứ thế nhanh chóng đi vào chỗ sâu hơn của đại trận. Chỉ là một Tiên Vương cỏn con, xem như tu vi không ổn đi nữa thì Địch Cửu cũng không để ý. Huống chi, hắn biết dù người nọ có ý bỏ trốn cũng không trốn được đi đâu.

Vừa vào trong, Địch Cửu liền phát hiện trong đại trận vẫn có độc tố mang tính ăn mòn, chỉ là so bên ngoài yếu nhược hơn nhiều thôi.

- A, ngươi là người mới?

Một nam tử nhìn gầy yếu trông thấy Địch Cửu liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, y lớn giọng hô:

- Hứa Cung Lợi, không phải chiếc nhẫn của tên này là ngươi cầm đi chứ?

- Lại thêm một tên?

Người vừa lên tiếng không phải Hứa Cung Lợi mà là Sấu Hầu.

Hai người đó Địch Cửu đều biết, chúng chính là tên đã cướp đoạt nhẫn trữ vật của hai gia hỏa kia.

Thần niệm của Địch Cửu đã bao trùm đại trận này, ngoại trừ ở giữa có một vùng thần niệm thẩm thấu không vào thì hắn thấy được trong đại trận chỉ có ba người sống trước mắt.

- Trong này chỉ có ba người các ngươi là người sống?

Địch Cửu hỏi.

- Đúng vậy tiền bối, trong đây chỉ còn lại ba người chúng ta.

Tên Tiên Vương gầy yếu từng bị Địch Cửu ném qua một bên hấp tấp chạy tới, trả lời mang theo vài phần nịnh nọt.

Thần niệm Địch Cửu quét tới thân thể ba người nọ, hắn thấy rõ tu vi đối phương đều là trăm không bằng một, hai Tiên Tôn và một Tiên Vương.

- Nói đi, chuyện gì đã xảy ra?

Ánh mắt Địch Cửu nhìn về phía bọn chúng.

- Để ta nói cho.

Nam tử vừa đáp tiến lên trước một bước, chủ động ôm quyền hướng về phía Địch Cửu.

Ngay sau đó, Địch Cửu liền cảm nhận được một cỗ uy hiếp cuốn tới, gia hỏa này muốn ám toán hắn a. Một Tiên Tôn hậu kỳ nếu là tu vi vẫn còn thì đúng là có thể nhẹ nhàng ám toán hắn. Thế nhưng hiện tại nơi đây hoàn toàn nằm dưới sự khống chế từ thần niệm của hắn, gia hỏa kia không ngờ vẫn giữ chủ ý đó, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

Thấy thế, Địch Cửu không chút do dự đánh ra một quyền, đối phó tu sĩ tu vi chỉ còn lại 1% này thì chỉ cần một bàn tay của hắn cũng đủ chụp chết đối phương. Địch Cửu tức giận là vì đối phương muốn giết mình nên mới xuất thủ. Hắn tuyệt đối sẽ không cho loại rác rưởi như vậy có cơ hội sống tiếp.

Địch Cửu chẳng thù chẳng oán với tên gia hỏa này, thậm chí còn không nghĩ tới việc tiêu diệt đối phương, không ngờ gã lại chủ động đánh lén hắn, đã vậy còn nương tay làm chi.

"Oanh."

Núi non theo quyền sơn cuốn tới từ hư không, khí tức tử vong không chút kiềm chế liền đổi chỗ trong nháy mắt, thấy thế tên Tiên Tôn gầy yếu kinh hãi kêu lên:

- Không có khả năng, ngươi sao có thể…

Dựa theo ý nghĩ của gã, dù là tu vi bản thân chỉ còn 1% thì mức độ thành công của việc gã đánh lén một con kiến hôi như Địch Cửu cũng lên tới chín thành.

Nhưng gã vừa ra tay đã bị quyền phong của Địch Cửu mạnh mẽ đánh tới.

"Phốc!"

Huyết vụ đen nhánh nổ tung trong không gian, Nguyên Thần tên đó vừa mới tràn ra liền bị đạo quyền phong thứ hai của Địch Cửu oanh thành hư vô, thần hồn câu diệt.

Trông thấy Địch Cửu một quyền oanh sát Nguyên Bảo, tên Tiên Tôn kia giật nảy cả mình. Y bèn vội vàng khom người nói:

- Tiền bối, vãn bối chưa bao giờ nghĩ tới Nguyên Bảo muốn đánh lén người, vãn bối cùng Nguyên Bảo không có chút quan hệ nào.

Lúc nói chuyện, ngay cả nửa điểm dối gạt y cũng không dám có. Lấy loại thực lực này của đối phương, nếu muốn giết y thì chỉ là chuyện nhấc một ngón tay.

- Tiền bối, vãn bối chỉ là thủ vệ, chẳng có quan hệ gì với Nguyên Bảo cả.

Tiên Vương Hứa Cung Lợi bị Địch Cửu bóp cổ ném ra ngoài khi nãy cũng quýnh quáng khom người nói.

- Nói đi, nơi đây đã xảy ra chuyện gì?

Địch Cửu từ tốn hỏi.

Tiên Tôn kia liền vội vàng đáp:

- Để vãn bối kể đi, vãn bối tên Hồ Hầu, bởi vì pháp bảo là đao nên rất nhiều bằng hữu đều gọi vãn bối là Hồ Thất Đao.

- Chớ nói nhảm, vào vấn đề chính đi.

Địch Cửu mất kiên nhẫn.

- Đúng, đúng a….

Hồ Hầu nói liền mấy từ đúng, sau đó càng thêm cẩn thận thưa bẩm:

- Vãn bối nghe nói Thiên Đao Tinh Kim xuất hiện tại Nguyệt Tiên Hải nên mới tới đây tìm kiếm, chuẩn bị luyện chế một thanh đao khí...

Xem ở gia hỏa này là tìm kiếm Thiên Đao Tinh Kim mới xuất hiện tại đây, Địch Cửu cũng lười lên tiếng. Thiên Đao Tinh Kim cùng Tử Sa Sa ở tu chân giới đều là vật liệu luyện khí cấp chín, trên thực tế hai loại đó đều là thứ không phân định được đẳng cấp, dù tại Tiên giới cũng giống vậy mà thôi.

Sở dĩ bọn chúng quý giá như thế là vì sau khi Thiên Đao Tinh Kim và Tử Sa Sa hòa hợp thì đao khí được luyện chế có khả năng thăng cấp. Nguyên liệu ban sơ khi luyện chế Thiên Sa Đao của hắn chính là Thiên Đao Kim Tinh và Tử Sa, hiện tại thanh đao đã tấn cấp đến cấp bậc Tiên khí thượng phẩm.

- Sau khi vãn bối đến Nguyệt Tiên Hải, phát hiện đúng là có Thiên Đao Tinh Kim tồn tại, chỉ là vãn bối còn chưa cướp được thì Nguyệt Tiên Mê Vụ liền nổi lên. Vãn bối bị cuốn đến đây, ỷ vào chính mình có một ít Hóa Độc Tiên Đan nên mới kiên trì tiến nhập tiên trận này. Lúc vãn bối tiến vào, tiên trận này có tới bảy người. Chỉ là trong tiên trận cũng có sương độc ăn mòn mà trận môn kia cũng vô pháp đóng lại, lúc này bọn vãn bối mới biến thành loại bộ dáng gầy yếu như tiền bối thấy, những người khác chết sạch, Nguyên Bảo cùng Hứa Cung Lợi đều là kẻ đến sau….

Hồ Hầu nói xong vẫn kinh hồn táng đảm liếc nhìn Địch Cửu. Y khẳng định Địch Cửu chưa phải là Tiên Vương, mới thế hắn đã lợi hại nhường này, quả là đáng sợ mà.

Địch Cửu chau mày hỏi:

- Vậy vì sao các ngươi muốn cướp đoạt nhẫn trữ vật?

Trong này, Địch Cửu vẫn có thể tu luyện, hắn không tin Hồ Hầu cũng tu luyện được như mình.

Hứa Cung Lợi lo lắng bản thân nói sai một câu sẽ bị đánh giá không có giá trị bèn tranh thủ cướp lời Hồ Hầu:

- Bọn hắn đều là muốn tìm thử trong nhẫn của người mới tới có đan dược giải độc hay không, kỳ thật dù tiền bối không đến, chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu.

Hứa Cung Lợi nói những lời đấy là muốn để Địch Cửu biết, dù hắn ra tay hay không thì ba người họ cũng sớm chết, việc đó không có ý nghĩa gì cả.

Nghe xong, Địch Cửu gật gật đầu:

- Thế chuyện gì đã xảy ra ở trung tâm đại trận?

Hồ Hầu đáp:

- Tiền bối, phương viên mấy trượng xung quanh tâm trận không ai có thể tiến vào, ta ở đây lâu nhất cũng không vào được.

Địch Cửu hỏi nửa ngày, ngoại trừ biết hộ trận này đã sớm tồn tại, trên cơ bản không có cái gì hay vật gì có giá trị. Hắn cuốn chiếc nhẫn dưới đất lên, khoát tay:

- Các ngươi tránh ra một bên đi, không nên quấy rầy ta làm việc.

- Vâng, vâng…

Hồ Hầu, Hứa Cung Lợi nào dám ở trước mặt Địch Cửu dông dài, cả hai vội rút đi. Lúc này, bọn chúng chỉ mong cách Địch Cửu càng xa càng tốt.

Địch Cửu đi về hướng trận tâm, trận tâm này ngay cả thần niệm của hắn cũng chẳng thẩm thấu vào được, không biết là thứ gì.

Thời điểm cách trận tâm còn có mấy trượng, bỗng nhiên Địch Cửu cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc, đây là khí tức mà Thánh âm Châu lưu lại?

Rất nhanh hắn liền xác định cảm nhận của mình là đúng. Hiện tại Thánh âm Châu đang nằm trong đầu hắn, việc này nói rõ Thánh âm Châu đã từng xuất hiện ở đây.

Người khác thẩm thấu thần niệm không ra cũng chẳng vào được, không có nghĩa là Địch Cửu cũng vậy.

Bấy giờ, hắn ngồi ngay giữa trận tâm, bắt đầu vận chuyển quy tắc chu thiên mà nhào bắt khí tức quy tắc chung quanh.

Một đạo lại một đạo huyền ảo đạo niệm bị Địch Cửu nhào bắt được, vẻn vẹn mấy ngày, thần niệm hắn đã thẩm thấu đến trung tâm trận pháp, đó là một cấm chế cực kỳ cao cấp.

Nếu không phải có Thiểm Quang hỗ trợ, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không làm loại việc vô dụng này. Hắn khẳng định cấm chế kia là tiên trận vượt qua cấp chín, không chỉ vậy, mỗi lần thần niệm Địch Cửu đụng đến cơ sở đạo tắc liền có cảm giác cực độ choáng váng.

Hắn hiểu rất rõ ràng nguyên nhân gì, đều do đẳng cấp pháp tắc Trận Đạo nơi này quá cao, xem như hắn có được đạo tắc thứ chín, đáng tiếc tu vi về trận pháp lại quá yếu.

Đắm chìm trong loại trận văn huyền ảo rườm rà này, mặc dù Địch Cửu còn không nhào bắt được cơ sở pháp tắc nhưng đẳng cấp Trận Đạo của hắn lại kịch liệt tăng cao.

Thời gian nửa năm nhanh chóng trôi qua, trình độ Trận Đạo của Địch Cửu liền đột phá Tiên Trận Tôn cấp tám và bước vào hàng ngũ Tiên Trận Đế cấp chín. Cùng một thời gian, hắn đã nhào bắt được đạo cơ sở pháp tắc đầu tiên.

Vạn sự khởi đầu nan, có bắt đầu, Địch Cửu rất nhanh liền nhào bắt được đạo cơ sở pháp tắc thứ hai. Sau lần thành công đầu tiên, chỉ vẻn vẹn thời gian ba ngày, thần niệm hắn đã thành công thẩm thấu vào cấm chế huyền ảo này, đồng thời tìm được trận cơ.

Cấm chế huyền ảo này quá mức nghịch thiên, dù Địch Cửu nhào bắt được cơ sở pháp tắc của đại trận thì với tu vi hiện tại, hắn cũng vô pháp phá giải cấm chế trong khoảng thời gian ngắn.

Trừ phi hắn tiêu tốn rất nhiều năm nữa, đối với Địch Cửu mà nói thời gian bấy giờ cực kỳ quý giá.

Chỉ cần cho hắn biết trận cơ ở đâu, hắn có thể cưỡng ép oanh phá cấm chế này. Dù cấm chế có mạnh hơn nhưng tiên linh khí chung quanh lại yếu kém cũng vô pháp duy trì được lâu. Mà Địch Cửu lại mơ hồ cảm giác được, cấm chế này không hoàn hảo, tựa hồ từng bị người xé rách.

Quả nhiên, vào lúc Địch Cửu bắt đầu cưỡng ép công kích cấm chế, chỉ vẻn vẹn thời gian một ngày, cấm chế nhanh chóng phát ra một tiếng vỡ răng rắc, ngay lập tức Địch Cửu kinh dị phát hiện đồ vật trước mắt.

Lúc này, đối diện hắn là một huyết trì khô cạn, ngoại trừ huyết trì còn có một bộ xương khô bị khóa lại bên trong.

Vừa nhìn thấy bộ xương khô đó, Địch Cửu liền biết gia hỏa kia là ai. Chủ nhân của nhục thân chỉ có xương khô chính là Nguyên Thần suy yếu hắn gặp phải sau khi đạt được Thánh âm Châu.

-