Địch Cửu không nghĩ việc lập tức lên bờ, sau đó rời khỏi Nguyệt Tiên Hải là ý tưởng đúng đắn. Tốc độ của Tây Lăng Nguyên Di chắc chắn nhanh hơn hắn nhiều, chờ hắn đến Nguyệt Tiên Hải, nói không chừng ông ta đã đứng sẵn ở đó đợi hắn rồi. Dù hắn muốn lên bờ thì cũng phải tìm nơi bế quan tấn cấp đến Tiên Vương trước.
Về phần cái thần niệm ấn ký kia thì đang được đặt ở trên một chiếc thuyền gỗ nhỏ khác, sau khi Địch Cửu bố trí pháp trận tự hành trên thuyền xong thì hắn để nó từ từ trôi trên mặt biển. Bản thân hắn lên một chiếc thuyền khác, di chuyển cùng hướng với chiếc thuyền nhỏ kia nhưng tốc độ nhanh hơn nhiều.
Chỉ vài ngày sau, Tây Lăng Nguyên Di xuất hiện trên chiếc thuyền mà Địch Cửu vứt bỏ, đưa tay cầm thần niệm ấn ký lên quan sát.
Ông ta cười lạnh, sau đấy thuyền gỗ dưới chân ông bỗng nhiên xoay lại, đi ngược với phương hướng ban đầu.
Mặc dù Địch Cửu đã giết Tây Lăng Tái, tuy nhiên trong lòng ông lại không khỏi bội phục hắn, bởi vì chỉ mới mấy ngày mà hắn đã có thể tách được thần niệm ấn ký ra.
Nếu ấn ký đã nằm trên thuyền gỗ tự hành, vậy Địch Cửu tất nhiên sẽ đào tẩu theo hướng ngược lại. Cho dù có hơi chếch đi, Tây Lăng Nguyên Di vẫn tin tưởng mình có thể tìm được tung tích của hắn. Thời gian ngắn như vậy thì không có bao nhiêu con đường để đi trên Nguyệt Tiên Hải.
Sau khi tìm chừng mười ngày mà vẫn chẳng thấy bất kỳ manh mối gì, Tây Lăng Nguyên Di bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, thuyền của ông đột ngột ngừng lại, ông cảm giác mình bị lừa rồi. Lúc trước Địch Cửu vô cùng xảo trá tại Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, nếu muốn chạy trốn, rất có thể hắn sẽ đi theo hướng của chiếc thuyền gỗ kia.
Tây Lăng Nguyên Di thở dài, không tiếp tục quay đầu đuổi nữa. Bất luận là xuôi hướng hay nghịch hướng thì ông cũng đuổi không kịp. Biện pháp duy nhất chính là ôm cây đợi thỏ tại bờ Nguyệt Tiên Hải, chờ Địch Cửu tự lộ mặt.
Sâu kiến xảo trá cách mấy thì vẫn chỉ là sâu kiến mà thôi.
Địch Cửu xuất hiện tại Nguyệt Tiên Hải, còn giết nhi tử Tây Lăng Tái của Tây Lăng Nguyên Di, tin tức này rất nhanh đã được lan truyền đi khắp nơi.
Xung quanh Nguyệt Tiên Hải bỗng có rất nhiều cường giả lạ mặt xuất hiện, những người đó cứ quanh quẩn phụ cận bờ biển. Tất cả mọi người đều hiểu, hiển nhiên những người này vì Địch Cửu mà đến, bất quá chẳng ai nói ra.
...
Lần đầu tiên Địch Cửu cảm thấy lo lắng vì bị đông đảo cường giả để mắt tới. Lúc trước hắn bị Tiên Đế truy sát cũng chưa khẩn trương như bây giờ.
Trước khi tiến vào Nguyệt Tiên Hải, Địch Cửu đã biết thứ đáng sợ nhất trong đây không phải là Nguyệt Tiên Hải Bạo hoặc Phệ Kim Thú, mà chính là Nguyệt Tiên mê vụ.
Nghe đồn nếu lỡ gặp phải Nguyệt Tiên mê vụ, vậy xem như là hữu tử vô sinh. Chưa từng nghe nói có tu sĩ gặp Nguyệt Tiên mê vụ mà còn sống sót trở về.
Còn may Nguyệt Tiên mê vụ có quy luật, tu sĩ thí luyện trên Nguyệt Tiên Hải chỉ cần ra biển trong thời gian cố định thì sẽ giảm đi tỷ lệ gặp phải nó.
Sở dĩ Địch Cửu lo lắng là vì hắn hoài nghi mình đã gặp Nguyệt Tiên mê vụ.
Sương mù trước mắt hắn đang từ từ dung hòa với nước biển màu ngà sữa, vẻn vẹn nửa nén hương, Địch Cửu lập tức không phân biệt được đâu là nước biển, đâu là không gian, thậm chí ngay cả thuyền nhỏ dưới chân hắn cũng bắt đầu tan rã, sau đó biến thành sương mù màu trắng.
Tranh thủ thời gian nhảy thuyền thôi...
Ý nghĩ này vừa nảy ra, Địch Cửu liền tự vỗ đầu mình một cái thật mạnh, tuyệt đối không thể làm như vậy, bởi vì rất làm vậy nghĩa là hắn sẽ chìm thẳng xuống dòng nước đáng sợ đó.
Sương mù thẩm thấu vào da thịt, kinh mạch toàn thân Địch Cửu trong nháy mắt cứng ngắt. Sau đó Địch Cửu đột nhiên cảm giác trước mặt mình bỗng xuất hiện một con đường rộng thênh thang, chỉ cần hắn bước vào con đường kia thì có thể cấp tốc rời đi nơi này.
Địch Cửu vội vàng vận chuyển quy tắc chu thiên, rất nhanh, độc tố trong sương mù đã bị tách ra. Con đường thênh thang biến mất không thấy gì nữa, thần trí Địch Cửu được khôi phục. Hắn thầm thất kinh, sương mù không chỉ ăn mòn kinh mạch và thức hải mà còn có thể mê hoặc tâm trí, khiến cho người ta sinh ra ảo giác.
Dù có tiên niệm cấp tám thì Địch Cửu cũng chẳng dám quét thần niệm ra ngoài.
Địch Cửu mở Đạo Đồng, rốt cục mơ hồ thấy được cảnh tượng. Đây là vì cấp bậc Đạo Đồng quá thấp, nếu Đạo Đồng thăng lên vài cấp thì chắc chắn sẽ thấy rõ ràng hơn.
Đạo Đồng chưa thể triệt để thấy rõ tình huống xung quanh, tuy nhiên đã có thể cảm giác được một chút. Cộng thêm khả năng mê hoặc của sương mù hoàn toàn vô dụng, chí ít trong khoảng thời gian ngắn, Địch Cửu vẫn an toàn.
Không biết đến khi nào Nguyệt Tiên mê vụ mới biến mất, Địch Cửu bèn tranh thủ thời gian dùng Thần Niệm Đoán rèn luyện thần niệm của mình.
Hắn từng thấy nhiều nơi không thể quét thần niệm, thường thì chỉ cần hắn thích ứng, vậy Thần Niệm Đoán sẽ có thể sử dụng để rèn luyện thần niệm.
Thế nhưng không hiểu sao lần này dù hắn dùng Thần Niệm Đoán để rèn luyện rồi mà thần niệm của hắn vẫn chỉ vờn quanh cơ thể, chẳng thể thẩm thấu ra ngoài.
Ròng rã một ngày trôi qua, Địch Cửu mới bình tĩnh lại. Hắn vận chuyển quy tắc chu thiên, thử bắt lấy khí tức quy tắc trong Nguyệt Tiên mê vụ.
Thông qua quy tắc chu thiên, Địch Cửu nhanh chóng tách được khí độc trong Nguyệt Tiên mê vụ ra, rất nhanh hắn liền cảm ngộ một đạo cơ sở pháp tắc trong đó.
Sau khi cảm ngộ được đạo cơ sở pháp tắc đầu tiên, Địch Cửu càng có thêm sự tự tin đối với phương hướng tu luyện của mình, hắn không đoán sai, hết thảy vạn vật vũ trụ đều do pháp tắc tạo dựng mà thành.
Hiện giờ, thần niệm đã có thể thẩm thấu ra, Địch Cửu chẳng mấy chốc lại cảm ngộ thêm được các loại cơ sở pháp tắc khác, loại thứ hai, thứ ba...
Theo việc cảm ngộ cơ sở pháp tắc ngày càng sâu, thần niệm của Địch Cũng cũng thẩm thấu càng lúc càng xa.
- Răng rắc!
Tiếng nứt tương tự như trứng gà vỡ vang lên, trước mắt Địch Cửu đột nhiên sáng tỏ, sương mù chung quanh biến mất không thấy gì nữa.
Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm, hẳn là Nguyệt Tiên mê vụ đã chấm dứt rồi.
Thế nhưng ngay sau đó, Địch Cửu bỗng cảm giác được có gì đấy không đúng, thuyền gỗ dưới chân hắn đang dừng lại tại một mảng lục địa lớn. Hắn nhớ kỹ thời điểm xuất hiện Nguyệt Tiên mê vụ, chung quanh không có bất kỳ lục địa nào.
Địch Cửu nhíu mày, chưa vội lên bờ xem xét mà bẻ thuyền chuyển hướng, hắn muốn xem xét xung quanh một vòng. Thế nhưng sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, bởi vì hắn phát hiện mình bị nhốt rồi. Thuyền không cách nào lần nữa tiến vào Nguyệt Tiên Hải. Mỗi khi thuyền vượt quá lục địa 10 trượng thì sẽ bị một đạo bình chướng vô hình ngăn cản.
Với trình độ Tiên Trận Tôn cấp tám của mình mà Địch Cửu vẫn vô pháp nhìn ra đây là bình chướng gì. Hắn chỉ có thể mơ hồ đoán, thứ này không phải cấm chế tự nhiên, rất có thể nó là đại trận do cường giả đỉnh cấp bố trí. Đại trận này gần như đã vượt qua phạm trù tiên trận cấp chín, như vậy mới giải thích được vì sao hắn chẳng nhìn ra được chút nào.
Địch Cửu thu hồi thuyền gỗ, tiến lên lục địa.
Thần niệm của hắn quét ra ngoài liền phát hiện mặc dù nơi này không có Nguyệt Tiên mê vụ, tuy nhiên khí tức quy tắc lại giống hệt như quy tắc trong sương mù vừa nãy, không chỉ ẩn chứa độc tố ăn mòn mà còn gây trở ngại cho thần niệm.
Địch Cửu vừa bước ra vài dặm, thần niệm liền quét đến một cái hộ trận cực lớn. Với trình độ Trận đạo hiện tại, chỉ cần Địch Cửu muốn, hắn tùy thời có thể bước vào hàng ngũ Tiên Trận Đế cấp chín. Bởi vậy nên chỉ liếc qua thì hắn đã biết đây là Tiên Hộ Trận cấp chín, có tác dụng ngăn cách độc tố ăn mòn, xem ra trên hòn đảo này quả thật có đỉnh cấp Trận Đế.
Địch Cửu vẫn chưa đi đến lối vào đại trận thì thần niệm quét được có hai tu sĩ từ Nguyệt Tiên Hải vọt lên, sau đó điên cuồng phóng tới hướng đại trận. Chỉ có điều khi còn cách đại trận chừng trăm trượng, bọn họ đã bổ nhào xuống mặt đất.
Địch Cửu thầm cảm thán, hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hai người kia khẳng định là cũng vô tình tiến vào Nguyệt Tiên mê vụ, sau đó bị cuốn tới nơi này. Bọn họ không có bản lĩnh như Địch Cửu nên bị độc tố ăn mòn đến chết.
Gần như đồng thời với hai người nọ ngã xuống đất, trong đại trận lại có thêm hai nam tử vô cùng gầy yếu xông ra, dùng tốc độ nhanh nhất tiến lên đoạt lấy giới chỉ của hai thi thể, sau đó lại vội vã quay về đại trận.
Tuy Địch Cửu cách bọn họ chỉ hơn mười trượng, thế nhưng bởi vì hắn không phải tới từ cửa vào đại trận nên hai người vẫn chưa trông thấy.
Bên ngoài đại trận có rất nhiều thi cốt, đủ để thấy được sinh tồn trên đại lục này là chuyện gian nan cỡ nào.
Địch Cửu đi đến cửa ra vào đại trận, không đợi hắn nói chuyện, một nam tử xấu xí liền kinh ngjac thốt lên:
- A, lại tới một người sống?
Địch Cửu ôm quyền hỏi:
- Đạo hữu, xin hỏi tiến vào nơi đây rồi có phải là không cách nào đi ra?
Nam tử gầy yếu hừ lạnh đáp:
- Biết rồi còn hỏi. Giao giới chỉ ra đây rồi hãy đi vào.
Tuy nam tử không thể thả thần niệm ra, tu vi cũng suy yếu đến cực điểm, thế nhưng Địch Cửu vẫn cảm giác được, gia hỏa này đã từng là Tiên Vương hậu kỳ.
Địch Cửu đương nhiên không có ý định giao nộp giới chỉ, hắn tiện tay ném nam tử nọ ra xa vài trượng, sau đó đàng hoàng bước vào trong đại trận.
Đại trận này chỉ có tác dụng cản trở độc tố, không có công năng vây giết. Hơn nữa bản thân Địch Cửu đã là Tiên Trận Tôn cấp tám, cho nên chẳng việc gì hắn phải sợ cái đại trận đó.
-