Nghe Địch Cửu nói chuyện lớn lối đến thế, Tiên Vương kia bỗng dưng có chút ngẩn ra. Nếu ở chỗ khác, gã tất nhiên chẳng chút do dự giải quyết Địch Cửu. Thế nhưng ở đây gã là người dẫn đầu, huống hồ bản thân còn muốn nhờ mọi người tìm thành phố dưới lòng đất phụ gã.
Nếu Tiên Vương hạ sát đối phương, sẽ khiến những tu sĩ còn lại nghĩ gã ép buộc người khác làm theo ý mình, không nghe lời, gã sẽ xài đòn sát thủ. Chuyện này hoàn toàn bất lợi với kế hoạch sắp tới của gã.
Phải biết bản thân gã cần tìm được thành phố nọ trong thời gian ngắn nhất, bằng không, một khi tu sĩ tới nơi đây ngày một nhiều, thậm chí có thêm cường giả mạnh hơn gã tới, vậy chẳng phải chính mình không có chút canh nào để húp rồi ư?
Nghĩ tới nơi đây là Nguyệt Tiên Hải, đối phương căn bản chẳng thể truyền tin ra ngoài, tên Tiên Vương kia mới cố đè nén ý nghĩ giết chết Địch Cửu lại, gã nhìn chằm chằm con mồi bản thân đang nhắm tới, nói bằng giọng điệu lạnh lùng:
- Hách Nhiên ta làm việc không thẹn với lương tâm, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ người nào, tất cả những bằng hữu tổ đội tại đây đều là nguyện ý cùng nhau đi chung. Nhưng không có nghĩa người khác được quyền đục nước béo cò trước mặt ta, ngươi không gia nhập với đội của ta cũng không sao, bất quá ta phải cảnh cáo trước, nếu ngươi muốn ngồi mát ăn bát vàng, đi theo chúng ta thì đừng trách ta ra tay không khách khí.
Nghe thế, Địch Cửu mới từ tốn đáp:
- Mọi người đều là tự tìm được đến đây, cũng không phải do Hách Nhiên ngươi chỉ đường, hơn nữa nếu phế tích kia ai cũng có thể vào thì sao, đừng đánh giá quá cao bản thân.
Nếu đối phương chủ động động thủ trước, tất nhiên hắn sẽ không ngại cho người kia một bài học. Miễn đến thời điểm bản thân kiếm được đồ xong thì lại có người tới dông dài.
Lời này của Địch Cửu khiến rất nhiều tu sĩ giật mình, đúng vậy a, nếu bọn họ tìm được cửa vào và nơi đó không cần quá nhiều người công kích để mở ra, vậy Hách Nhiên dựa vào đâu mà chia phần?
Nghe xong, Hách Nhiên hừ lạnh một tiếng, gã cố nhẫn nhịn đáp:
- Chúng ta đi, mỗi đội chọn một phương. Đợi khi tìm được trận môn, mọi người hãy tụ tập lại công kích. Phòng ngự trận ở nơi này không đơn giản chỉ cần mấy chục người là mở ra được.
Câu nói sau cùng là gã muốn nói cho tu sĩ có cái tâm tư không đúng đắn kia, trận môn của loại phường thị này rất cứng rắn, nhất định phải hợp sức của nhiều người mới đánh vỡ nó.
Hơn một trăm tu sĩ còn lại hai mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng xông vào phế tích theo Hách Nhiên.
Ba người Nhiễm Chí Nhậm thấy Hách Nhiên bỏ đi mới thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với cường giả Tiên Vương, dù họ có liên thủ cũng chỉ có con đường chết. Huống hồ nơi đây lại có hơn trăm người, những người đó nếu đã đứng về phía Hách Nhiên thì sao đứng ngoài nhìn được.
Địch Cửu lại có ân cứu mạng với ba người, cứ thế mà vứt bỏ ân nhân thì cả về tình hay lý bọn họ đều chẳng thể đứng khoanh tay. Dù muốn tìm đường sống ở Nguyệt Tiên Hải cũng chẳng thể làm mấy chuyện như vứt bỏ đồng đội thế được.
- Khúc huynh, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lâu Gia nhẹ nhàng thở một hơi, quay người lại hỏi thăm Địch Cửu.
Hắn bèn nhanh chóng đáp:
- Chúng ta đi tiếp đi, nhất định phải tìm được cửa vào thành phố trước đám người kia, ba người cứ đi theo ta là được.
Đám Nhiễm Chí Nhậm chẳng chút nào hoài nghi lời Địch Cửu nói, có lẽ do trình độ trận đạo của hắn vượt trội so với cả ba.
Rất nhanh, đoàn đội của Địch Cửu cũng vọt vào phế tích, hắn tiến về hướng khác hẳn so với bốn tên tu sĩ trước mặt, là vị trí chếch sang một bên.
Mặc dù Nhiễm Chí Nhậm rất muốn nhắc Địch Cửu việc nơi này nếu từng có thành phố thượng cổ, thì nó chắc chắn ở chính giữa khu vực trung tâm, tuyệt đối không thể nằm chếch sang một bên như vậy.
Tuy nhiên Địch Cửu đang là người dẫn đội, dù y muốn nói đi nữa cũng phải chờ đội trưởng tìm không ra rồi nói sau.
Khúc đội trưởng càng chạy càng nhanh, hơn nữa lại càng lúc càng xa trung tâm, di chuyển thêm chút nữa hẳn là tới gần bờ biển luôn rồi.
- Khúc huynh, những người kia nói phế tích có thành cổ thượng cổ, hẳn là nhận được tin tức gì đó từ trước, vì sao chúng ta lại đi về hướng ngược lại?
Rốt cuộc Nhiễm Chí Nhậm cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Địch Cửu khoát tay một cái, ra hiệu cho mọi người dừng lại, hắn đứng yên trên vị trí mà Đạo Hỏa nhấp nháy mãnh liệt.
Trước mặt Địch Cửu là một gốc rễ mây Tiết Thủy Đằng khô héo chẳng có chút linh khí gì, lại càng không thể tính là Tiên linh vật, bất quá loại dây leo này rất dễ sinh trưởng. Chỉ cần tuổi thọ đủ thì nó có thể dài đến hơn mười trượng.
Rễ mây trước mắt Địch Cửu yên vị dưới nước, vừa khéo dài đúng mười trượng.
Lấy trình độ Trận Đạo Tiên Trận Tôn của hắn cũng vô pháp phát giác bất kỳ vết tích bày trận nào tại đây. Địch Cửu ra hiệu cho ba người kia lui xuống rồi bắt đầu mở Đạo Đồng ra.
Dưới cái nhìn của Đạo Đồng, một ít vết tích trận pháp loáng thoáng hiện ra khiến trong lòng hắn vui mừng vô cùng, hắn vươn tay, không ngừng ném trận kỳ xuống.
Đẳng cấp trận pháp này rất cao, nếu không có Đạo Đồng hỗ trợ, hắn không chắc sẽ phát hiện ra. Nếu Đạo Đồng đã nhìn thấy được thì việc mở nó ra sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mười mấy đạo trận kỳ được vứt xuống xong, một lối vào tối đen lập tức hiện ra trước mặt bốn người.
Đám Nhiễm Chí Nhậm thấy thế thì mừng rỡ không thôi.
- Thành cổ Tinh Hỏa…
Phía trên lối vào nơi đây có bốn chữ “Thành Cổ Tinh Hỏa” hiện ra dưới nền đen nhánh.
- Mọi người tranh thủ tiến vào đi.
Địch Cửu là người đầu tiên vọt xuống.
Ba người kia đè nén kinh hỉ điên cuồng trong lòng rồi thi nhau chạy theo. Bấy giờ, Địch Cửu bèn vươn tay kéo một cái, trận kỳ được hắn ném bên ngoài lần nữa vật hoàn cố chủ, cửa thành cổ bị mở ra nay đã trở về nguyên dạng lúc đầu, chẳng có bất kỳ dấu vết nào.
Đi hết đoạn đường tối đen như mực kia, trước mắt đột ngột sáng rõ.
- Đây là Minh Quang tiên trận… Thật là nhiều thi cốt a…
Lâu Gia kinh hô, nàng phát hiện, ngoại trừ những hài cốt bên ngoài ra, mấy cái cửa hàng trước mặt vẫn còn tràn đầy hàng hóa. Không chỉ có thế, trên từng hài cốt đều có nhẫn trữ vật.
Chỉ vẻn vẹn trong chốc lát, cả bọn liền lâm vào cuồng hỉ, Tiết Cảnh Không cũng nhịn chẳng đặng mà điên cuồng xông lên, sau đó liều mạng cuốn mấy chiếc nhẫn kia vào trong ngực.
Thế nhưng Nhiễm Chí Nhậm và Lâu Gia lại đứng im quan sát Địch Cửu, mặc dù cả hai cũng rất muốn tiến lên thu gom đồ vật như Tiết Cảnh Không, nhưng họ cũng hiểu rõ, đây là nơi mà Khúc đội trưởng dẫn mình tới. Hiện tại huynh ấy còn chưa động thủ, cũng chưa nói sẽ phân chia làm sao, nếu bất chấp mà xông lên thì có chút quá phận rồi.
Chỉ qua vài hơi thở, Tiết Cảnh Không đã vọt vào một thương lâu vô cùng lớn, thân ảnh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Thấy thế, Địch Cửu bèn thở dài, hắn lấy ra hai viên trận kỳ rồi tiện tay đánh xuống mấy trăm đạo cấm chế huyền ảo, sau đó đưa cho Nhiễm Chí Nhậm với Lâu Gia.
- Nơi này đúng là có nhiều đồ thật. Thế nhưng ta đề nghị hai người đừng lưu lại quá lâu. Cửa vào nơi đây không chỉ có một, đoán chừng chẳng mấy chốc bọn người kia cũng sẽ vào được. Các ngươi tìm đủ tài nguyên xong thì lập tức rời khỏi. Chỉ cần kích phát trận kỳ này, nó sẽ truyền tống các ngươi tới truyền tống trận ở bên ngoài.
- Đa tạ Khúc huynh.
Cả hai nghe vậy liền cảm kích nhận lấy trận kỳ, đối với việc Tiết Cảnh Không không có được vật bảo mệnh này thì hai ngươi họ cũng chẳng để tâm lắm.
Địch Cửu gật đầu:
- Tốt rồi, mọi người cứ thoải mái chuẩn bị phát tài thôi, thành cổ này rất lớn, ta cũng đi thu hoạch đây. Về sau nếu có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong, thân hình Địch Cửu mở ra, vọt thẳng về hướng một đầu đường nhỏ.
Đúng là bên trong thành cổ có rất nhiều bảo vật, bất quá Địch Cửu đã nhìn sơ qua, những bảo vật ấy đã bị năm tháng ăn mòn rồi, dù chứa trong nhẫn cũng không phải tất cả đều hữu dụng. Hiện tại, việc quan trọng nhất với hắn là đi tìm đồ vật khiến Đạo Hỏa có phản ứng, đó mới là bảo vật có tác dụng với hắn nhất.
- Khúc đạo hữu rất đáng gờm.
Nhiễm Chí Nhậm nhìn theo hướng Địch Cửu vừa đi, khẽ lẩm bẩm, sau đó y mới xoay sang nói với Lâu Gia:
- Lâu sư muội, hai ta cũng đi tìm bảo vật thôi, xong xuôi sẽ tập hợp ở biên giới âm Hỏa đảo rồi cùng rời khỏi đây.
- Được.
Lâu Gia hiểu rõ ý tứ của Nhiễm Chí Nhậm, Tiết Cả Không đụng phải đồ tốt liền quên đi ân tình nên không nhận được trận kỳ của Địch Cửu, lúc trở về khẳng định sẽ phân tán. Còn Khúc Tiểu Thụ, cả hai chắc chắn huynh ấy sẽ không trở về cùng họ.
….
Thần Niệm Độn được Địch Cửu thi triển với tốc độ cực kỳ nhanh, chỉ vỏn vẹn mấy phút đồng hồ hắn liền đứng trước một thạch ốc trông vô cùng tầm thường.
Đối diện cấm chế san sát, Địch Cửu liền đưa tay trực tiếp kéo cấm chế ra rồi vọt vào, một cỗ sóng nhiệt cuồng bạo cực hạn đập vào mặt hắn.
Trước tình cảnh đó, Địch Cửu không chút suy nghĩ, mạnh tay đánh ra một quyền.
“Oanh!”
Sóng nhiệt nóng rực dừng lại, ngay lập tức, một đầu băng rua khoảng chừng mười trượng xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là Tinh Không Hỏa Tủy ư?
Cuối cùng Địch Cửu cũng hiểu vì sao Đạo Hỏa đưa hắn tới đây, sau khi tăng lên Tiên Diễm cấp 8 xong, Hắc Hỏa muốn tấn cấp đúng là quá mức gian nan. Thế nhưng Tinh Không Hỏa Tủy lại giải quyết được vấn đề của nó.
Địch Cửu vội vàng triệu hồi Đạo Hỏa ra, vừa xuất hiện nó liền nhào thẳng về phía Tinh Không Hỏa Tủy.
Tuy Tinh Không Hỏa Tủy mạnh hơn nhưng cũng chỉ là loại vật liệu đản sinh từ tinh không mà thôi. Bị Đạo Hỏa thôn phệ, nó liền cấp tốc bạo khởi một làn sóng lửa ra tận mấy trăm trượng.
Lúc này Địch Cửu không bận tâm đến Đạo Hỏa nữa, bởi vì hắn đã bị một đống đồ vật được đặt ở chính giữa phòng dọa cho sợ ngây người, đây tuyệt đối là Diêm Quang Thần Thiết. Một khối nhỏ của thứ này cũng đã có giá trị liên thành ngất ngưỡng, vậy mà trước mắt Địch Cửu lại là một ngọn núi nhỏ chất đầy Diêm Quang.
Hơn nữa, kế bên Diêm Quang kia còn có một chiếc phi toa sắp được luyện chế hoàn thiện.