- Là Khúc đạo hữu!
Nhiễm Chí Nhậm nhanh chóng phát hiện chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại là Địch Cửu gia cố hộ trận.
Cả Nhiễm Chí Nhậm, Lâu Gia và Tiết Cảnh Không đều nhìn thấy Địch Cửu bày trận, trong lòng bọn họ kích động không thôi. Bọn họ cứ ngỡ rằng mình sắp phải chết, chẳng ngờ đồng bọn bên cạnh lại là Trận Pháp đại sư.
Bất quá lúc này bọn họ không dám nói chuyện với Địch Cửu, chỉ sợ mình lỡ miệng sẽ làm ảnh hưởng đến sự tập trung của hắn. Cho nên, họ chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, không dám tự tiện làm bất cứ chuyện gì.
Địch Cửu không phải là Trận Pháp đại sư, mà là Tiên Trận Tôn, hắn cũng không phải đang gia cố hộ trận, mà là bố trí lại hộ trận.
Hộ trận của Nhiễm Chí Nhậm là một cái tiên trận cấp ba, trong tình huống bình thường mà nói, loại hộ trận ấy xem như đã đủ. Nếu có Yêu thú đánh lén, hộ trận có thể kịp thời phòng hộ để người trên thuyền cảnh giác.
Tuy nhiên đối mặt với Nguyệt Tiên Hải Bạo, loại cấp ba hộ trận này kỳ thật chẳng có chút tác dụng nào.
- Rầm rầm rầm!
Liên tiếp bảy tám cơn sóng lớn đánh tới, thuyền gỗ nhỏ nhanh chóng bị nhấn chìm. Đám Nhiễm Chí Nhậm trông thấy cảnh đó thì mừng rỡ không thôi, bởi vì tuy sóng có lớn nhưng vẫn không thể xé mở mảy may hộ trận do Địch Cửu bố trí.
Địch Cửu nhẹ nhàng thở phào, không tiếp tục gia tăng cường độ hộ trận nữa, Tiên Hộ Trận cấp sáu hẳn là đủ khả năng ngăn cản Nguyệt Tiên phong bạo.
Nguyệt Tiên phong bạo đến nhanh, đi cũng nhanh. Chỉ nửa canh giờ trôi qua, Nguyệt Tiên Hải phong bạo đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ba người Nhiễm Chí Nhậm thấy Địch Cửu dừng tay, liền nhanh chóng lên nghênh đón, đồng thời khom người thi lễ:
- Khúc đạo hữu, nếu lần này không phải ngươi ra tay thì chúng ta đã chết chắc.
- Chúng ta là đồng đội, giúp đỡ nhau là chuyện hiển nhiên. Ta đoán chừng sắp đến âm Hỏa đảo rồi.
Địch Cửu quét thần niệm ra ngoài, trải qua trận phong bạo vừa rồi, ngoại trừ thuyền của bọn họ, chỉ còn lại có hai chiếc khác còn tồn tại. Đa số thuyền đều bị trận gió lốc vừa nãy nhấn chìm xuống đáy Nguyệt Tiên Hải.
Chuyện này làm cho Địch Cửu không khỏi cảm thán, tu luyện đến trình độ hiện tại, Tiên Nhân bình thường cũng chỉ là phàm nhân trong mắt hắn, sinh mệnh vô cùng yếu ớt.
Nhiễm Chí Nhậm nghiêm mặt đáp:
- Tuy nói như vậy, thế nhưng mạng của chúng ta đích thật là do Khúc huynh cứu. Chúng ta quá may mắn, không ngờ lại có thể tổ đội chung với cường giả Trận Đạo như Khúc huynh.
Ngay cả Tiết Cảnh Không chẳng thích nói chuyện mà cũng góp lời:
- Đúng vậy, Nhiễm đạo hữu nói không sai, mạng của chúng ta đích thật là do Khúc huynh cứu.
Lâu Gia gật đầu:
- Trên Nguyệt Tiên Hải, thứ phải lo lắng nhất chính là Nguyệt Tiên vụ khí, thứ yếu là Nguyệt Tiên Hải Bạo. Khá tốt, lần này chúng ta không gặp phải vòng xoáy hải bạo.
Nghe Lâu Gia nói, tất cả mọi người lâm vào khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi. Lần này gặp phải Nguyệt Tiên Hải Bạo may mà có Trận Pháp đại sư Khúc Tiểu Thụ nên mọi người mới may mắn thoát khỏi. Nếu lần sau đối mặt với vòng xoáy hải bạo, e rằng tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.
Vẫn là Nhiễm Chí Nhậm phá vỡ trầm mặc:
- Còn lại lộ trình mấy ngày sẽ nhanh chóng đến âm Hỏa đảo, lúc đầu chúng ta tính toán lần này đi âm Hỏa đảo cả đi cả về không vượt qua ba tháng. Dựa theo quy luật bình thường, lần Nguyệt Tiên vụ khí gần nhất phải ba tháng sau mới xuất hiện. Chẳng ngờ đúng là không thấy Nguyệt Tiên vụ khí mà lại “may mắn” gặp được Nguyệt Tiên Hải Bạo ít xuất hiện hơn.
Bởi vì Địch Cửu tinh thông Trận Đạo, lại cứu mạng mọi người, cho nên thái độ của ba người kia thay đổi rất nhiều, thậm chí còn mơ hờ lấy hắn làm chủ.
Mấy ngày tiếp theo hoàn toàn không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Nhiễm Chí Nhậm nói rất đúng, năm ngày sau, thần niệm của Địch Cửu đã quét thấy một tòa hải đảo khổng lồ. Trên hải đảo có một tầng sương mù lơ lửng, chẳng thể nhìn rõ cảnh vật trên đó.
- Đến.
Thuyền gỗ rất nhanh vượt qua khoảng cách một hai ngàn trượng, dừng sát bên một khối đá ngầm.
Mấy người Địch Cửu xông lên âm Hỏa đảo, Nhiễm Chí Nhậm thì thu hồi thuyền.
- Nhiễm đạo hữu, tầng tầng sương mù trên âm Hỏa đảo có phải chính là Nguyệt Tiên Hải hải vụ hay không?
Mặc dù Địch Cửu lấy được rất nhiều ngọc giản giới thiệu về Nguyệt Tiên Hải, thế nhưng trên những ngọc giản kia cũng khó mà giới thiệu đầy đủ tất cả mọi thứ.
Nhiễm Chí Nhậm giải đáp:
- Sương mù này hoàn toàn khác biệt với sương mù Nguyệt Tiên Hải. Sương mù Nguyệt Tiên Hải có thể khiến cho người ta mê muội, hoàn toàn mất đi khả năng định hướng, còn lớp sương mù trước mặt huynh chỉ vẻn vẹn trở ngại ánh mắt và thần niệm mà thôi.
Cách mấy người Địch Cửu không xa, một chiếc thuyền gỗ cũng đang cập bờ, năm tu sĩ trên thuyền gỗ lao xuống. Mấy tu sĩ đó kinh ngạc nhìn thoáng qua hướng nhóm Địch Cửu, dường như đang nghi hoặc vì sao bọn Địch Cửu có thể sống sót qua Nguyệt Tiên Hải Bạo để đến đây.
Bất quá đám người kia chẳng mấy ý đến bọn họ, rất nhanh liền vọt vào sâu trong âm Hỏa đảo.
- Khúc huynh, chúng ta nên nhắm về phương hướng nào?
Bởi vì Địch Cửu bày ra thực lực siêu phàm nên Nhiễm Chí Nhậm nghiễm nhiên đặt mình xuống vị trí thứ hai.
Địch Cửu nghe vậy liền biết đối phương vốn không hề biết vị trí cụ thể của Diêm Quang Thần Thiết. Hắn đành phải nói:
- Chúng ta cứ theo những người kia đã, chờ tiến vào âm Hỏa đảo rồi tính sau.
Vừa mới tiến vào âm Hỏa đảo, Địch Cửu liền cảm nhận được một loại khí tức rất cổ quái, khiến người ta cảm thấy như mình vừa vào trong một huyệt mộ âm trầm dưới mặt đất. Nhưng mà trong loại âm trầm này còn mơ hồ xuất hiện khí tức hỏa diễm.
Khó trách gọi là âm Hỏa đảo, thật đúng là đảo như kỳ danh.
- Những người kia đã biến mất.
Thần niệm của Lâu Gia đột nhiên mất đi tung tích của nhóm năm người kia.
Áp chế thần niệm trên âm Hỏa đảo tuy thua xa Nguyệt Tiên Hải, nhưng Đại La Tiên sơ kỳ bình thường như Lâu Gia thì thần niệm cũng chỉ kéo dài được chừng một dặm mà thôi.
- Không sao, mọi người đi theo ta.
Thần niệm của Địch Cửu có thể quét ra tới gần trăm dặm, bởi vậy hắn vẫn trông thấy được nhóm người kia.
Năm người này di chuyển cực nhanh, có thể thấy được bọn họ có chuẩn bị rồi mới đến âm Hỏa đảo, tuyệt đối không phải loại cầu may phát tài như Nhiễm Chí Nhậm. Bọn họ nhất định đã xác định xong mục tiêu nên mới di chuyển nhanh đến thế.
Nửa nén hương trôi qua, Địch Cửu đã lờ mờ đoán ra địa phương mà năm người nọ muốn tới, đó là một phế tích trải dài chí ít mấy trăm dặm, trên phế tích mơ hồ còn trông thấy bóng dáng vài phần kiến trúc.
Tại biên giới phế tích có một vùng đất bằng phẳng khá lớn, nơi đó đang tụ tập chừng trên dưới trăm người.
Địch Cửu gia tăng tốc độ, lại nửa nén hương sau, ba người Nhiễm Chí Nhậm đồng thời quét thần niệm đến đó, Lâu Gia kinh dị kêu lên:
- Nơi đây đông đúc thật.
Một nam tử vóc người trung đẳng đang đứng trên một cây trụ sụp đổ, lớn tiếng nói gì đó, sau đấy Địch Cửu nhìn thấy hơn một trăm người đã chia thành bốn tổ.
Nam tử đang nói chuyện cũng thấy bốn người Địch Cửu tới, tiện tay chỉ về một hướng rồi bảo:
- Bốn người các ngươi mau tới tổ thứ tư.
Địch Cửu hơi khẽ cau mày, hắn chẳng thèm quan tâm mình tới tổ nào, tuy nhiên hắn muốn biết rõ ràng vì sao chia bốn tổ, nhiệm vụ của mỗi một tổ là làm gì. Bởi vì bọn họ tới hơi chậm nên chưa nghe được gì cả.
Nhiễm Chí Nhậm cảm giác được Địch Cửu muốn nói chuyện, vội vàng kéo hắn, thì thầm:
- Khúc huynh, người nọ hẳn là cường giả Tiên Vương, chúng ta cứ vào tổ thứ tư trước đã.
- Chờ một chút...
Địch Cửu vừa mở miệng, khí thế cường đại của tên Tiên Vương vóc người trung đẳng kia liền tập trung vào bọn Địch Cửu, gã nói:
- Tất cả mọi người đã phân tổ xong, bốn người các ngươi đến sau, phải nhanh tới tổ của mình, đừng nên lãng phí thời gian của mọi người.
Chừng một trăm người tạo thành bốn tiểu tổ, mỗi tiểu tổ đều tự tách ra, hiện tại bốn người Địch Cửu đứng ở chính giữa quả thật có hơi lạc loài.
Địch Cửu ôm quyền nói:
- Chúng ta tới sau nên không biết phân tổ làm cái gì, bởi vậy mới muốn hỏi một chút.
Sắc mặt tên Tiên Vương lập tức lạnh lẽo, dùng ngữ khí băng hàn quát:
- Nếu như mỗi người đến sau đều cần ta giải thích, vậy mọi người còn cần làm việc nữa sao? Cho ngươi thời gian ba lượt hô hấp, mau về tiểu tổ của mình đi.
- Phía dưới nơi ngươi đang đứng có một cái phường thị viễn cổ, trong phường thị có rất nhiều bảo vật. Cửa vào phường thị rất khó tìm, cho nên chúng ta phải phân tổ tìm kiếm, nếu tìm được thì lập tức thông tri những tổ khác cùng công kích hộ trận cửa vào...
Có người lập tức truyền âm cho Địch Cửu.
Địch Cửu nghe nói vậy, đang muốn trở lại tiểu tổ thì bỗng nhiên Đạo Hỏa trong Tử Phủ của hắn đột ngột nhảy lên một cái.
Cảm nhận được sự dao động của nó, Địch Cửu thầm vui mừng. Ban đầu ở Thiên Mạc Khanh, cũng bởi vì Đạo Hỏa nhảy lên nên hắn mới tìm được Thiên Hỏa Chi Linh.
Hiện tại Đạo Hỏa lại động, hiển nhiên xem ra có bảo vật xuất hiện.
- Thế nào, hẳn là cảm thấy ta không mời nổi mấy người các ngươi?
Địch Cửu không thèm để ý tên Tiên Vương kia, quay đầu lại hỏi đám Nhiễm Chí Nhậm.
- Mấy người các ngươi muốn đi cùng ta hay là tiến vào tiểu tổ?
Không chờ Nhiễm Chí Nhậm mở miệng, Lâu Gia liền chủ động trả lời:
- Chúng ta tổ đội cùng đi, hiện tại tự nhiên là phải cùng một chỗ.
Nghe vậy, Địch Cửu gật đầu, quay về phía tên Tiên Vương, bình tĩnh nói:
- Bất kì ai cũng có thể tiến vào âm Hỏa đảo, chúng ta không muốn tổ đội mà muốn tự tìm kiếm. Chẳng lẽ tất cả mọi người đến đây đều nhất định phải nghe theo ngươi sao?
-